Đọc Tâm

Chói mắt


trước sau

Kỳ nghỉ kết thúc, Tô Yểu khôi phục việc đi làm hàng ngày.

Lương Sở Uyên nói muốn đưa cô đi lại bị ngăn lại, "Đoạn đường quá ngắn, anh không cần đưa đâu."

[muốn cùng ăn bữa sáng với em.]

Tô Yểu liền mềm lòng, "Vậy được rồi."

Bữa sáng là ăn ở cửa hàng gần tòa nhà văn phòng cô. Một hàng bánh bao, buôn bán rất tốt, có người vừa ăn xong rời đi, bọn họ mới có chỗ ngồi.

Một phần hoành thánh, một phần cháo đậu đen, một đĩa xíu mại, còn có hai khay bánh bao nhỏ. Nếu không phải Lương Sở Uyên ngăn lại, Tô Yểu còn muốn gọi thêm.

"Khó có khi anh đến đây, em muốn cho anh thử mấy món ngon nhất ở đây."

[về sau mỗi ngày anh đều đưa em đi làm.]

"Vậy không phải quá mệt sao?"

Lương Sở Uyên làm việc tự do, một không thiếu tiền hai không thiếu vật, ngay cả không vẽ tranh cũng không có ảnh hưởng gì, Tô Yểu không muốn anh vì cô mà phá vỡ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi trong quá khứ.

[không đâu, anh nguyện ý làm như vậy.]

Trong lòng Tô Yểu ngọt ngào, đút cho ăn một miệng xíu mại trên bàn, "Ngon không?"

Đột nhiên được cho ăn, Lương Sở Uyên lại không chật vật chút nào, nhai kỹ nuốt chậm, nuốt vào mới gật đầu, [ăn ngon.]

Lấy ba muỗng đường cho vào bát cháo đậu đen nóng hầm hập, Tô Yểu đẩy cho anh, " Cái này rất hợp khẩu vị của anh."

Lương Sở Uyên nếm một miếng, trước mắt sáng lên, anh thích ăn đồ ngọt, Tô Yểu thêm đường vừa vặn.

Nhìn anh ăn Tô Yểu mới biết ý nghĩ chân chính của cụm "tú sắc khả xan" (*). Một bữa sáng không khống chế được mà ăn no đến chín phần, cô sờ sờ bụng đi trả tiền, lại gặp Hoàng Uyển đang xếp hàng mua khoai lang tím và màn thầu. Tâm tình của cô đang tốt liền chủ động chào hỏi.

(*) tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm.

Hoàng Uyển nhìn qua lại có vẻ tinh thần không tốt, Tô Yểu gọi hai tiếng cô ta mới như tỉnh lại từ trong mộng, "...Tô tỷ?"

"Ừ." Tô Yểu thuận tiện giúp cô ta trả tiền bữa sáng cùng nhau, "Cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Hoàng Uyển há miệng thở dốc, rốt cuộc không nói ra, chỉ lắc đầu, "Không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi." Tô Yểu vốn dĩ cũng chỉ là hỏi thăm khách sáo. Quan hệ giữa cô và Hoàng Uyển thậm chí đều không thể nói là bình thường, tình huống chủ động chào hỏi giống như hiện tại chẳng qua là do tâm tình của cô tốt mới xuất hiện thôi.

Hoàng Uyển nhận lấy màn thầu cùng khoai lang tím đã được đóng gói tốt, vừa muốn nói cảm ơn Tô Yểu, ánh mắt đã bị người đàn ông đang đi đến chỗ các cô hấp dẫn.

Người đàn ông đem cửa hàng ăn sáng cách điệu kéo cao lên không chỉ một cấp bậc.

Hoàng Uyển thất thần.

Năm ngoái cô ta chia tay Côn Khiên, Nguyên nhân cũng không khó đoán, Côn Khiên có mới nới cũ, bị cô ta bắt gian tại trận, hai người tan rã trong không vui. Nhưng đó cũng không phải kết quả cô ta muốn. Nguyên tắc yêu đương của cô ta là người sau phải có điều kiện hơn người trước, Côn Khiên không thể không nói là tốt nhất, là người khác phái có điều kiện tốt nhất mà cô ta có

khả năng tiếp xúc đến.

Hoàng Uyển chọn bạn trai, không chỉ xem tiền, còn xem mặt.

Thật vất vả mới gặp được cực phẩm, cô ta muốn chủ động xuất kích, ngại Tô Yểu còn ở đây, đang nghĩ xem làm thế nào có thể tiễn Tô Yểu đi, lại thấy con mồi của cô ta ôm lấy eo Tô Yểu.

Anh ta không mở miệng, chỉ cúi đầu nhìn mắt Tô Yểu, ánh mắt lưu luyến lại dịu dàng.

Tô Yểu vậy mà tự nhiên giới thiệu cho anh ta: "Đây là đồng nghiệp của em."

Mặt Hoàng Uyển nhất thời đỏ lên, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, cô ta đem tóc vén đến sau tai, cười thẹn thùng: "Xin chào, tôi là Hoàng Uyển."

Nhưng mà hiển nhiên người đàn ông cũng không có ý định nói tên cho cô ta, chỉ lễ phép gật đầu, liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Lạnh nhạt quá mức.

Tô Yểu ở đối diện, nhìn thấy Hoàng Uyển một lát thẹn thùng xong một lát lại mất mát, không rõ nguyên do. Cô thân mật mà sờ sờ cằm Lương Sở Uyên, chỗ đó có một hàng dấu răng khả nghi, "Anh đi về trước đi, em cùng đồng nghiệp cùng nhau đi lên là được."

Lương Sở Uyên rất hưởng thụ cô trêu đùa, [được. Tan tầm nhắn tin cho anh, anh tới đón em đi ăn cơm chiều.]

Thấy thế Hoàng Uyển uể oải tột đỉnh, cho nên thẳng đến khi Lương Sở Uyên rời đi cô ta cũng không phát hiện vấn đề là anh không có mở miệng nói chuyện.

Tô Yểu nhìn cô ta mất hồn mất vía, trêu chọc nói: "Sao vậy? Còn đắm chìm trong nghỉ tết tốt đẹp sao?"

Hoàng Uyển im lặng hai giây, ông nói gà bà nói vịt mà hỏi cô: "Vừa rồi là bạn trai chị sao?"

Liền cả xưng hô đều lược bỏ.

Tô Yểu rất có ý vị mà nhìn cô ta, "Đúng thế, làm sao vậy?"

"Bạn trai chị không phải người lần trước đi Maybach sao?"

Tô Yểu mơ hồ đoán được gì đó, ý cười càng đậm: "Chính là anh ấy."

Hoàng Uyển đột nhiên cương cứng mặt.

Này cùng phỏng đoán của cô ta hoàn toàn tương phản, cô ta còn tưởng rằng, với tuổi của Tô yểu, đối phương hẳn là nhà giàu mới nổi tai to mặt lớn mới đúng.

Tô Yểu không rảnh tìm hiểu hoạt động tâm lý của cô ta, cô chỉ chỉ đồng hồ: "Vậy tôi đi trước, cô cũng đừng lên quá muộn." Cô nói như vậy là bởi vì trước nay Hoàng Uyển luôn không đến công ty đúng giờ.

Hoàng Uyển nhìn bóng dáng Tô Yểu đi xa, dáng người yểu điệu bị tòa nhà văn phòng nuốt hết, cô ta một trận hoảng hốt, dư quang liền nhìn thấy tổng giám đốc tài chính mới đến kia, trên mặt mới miễn cưỡng khôi phục một tia huyết sắc.

Cô ta một lần nữa bày ra gương mặt tươi cười, bước lên một bước, chữ "Tông" còn chưa thoát ra khỏi miệng, liền thấy Tông Minh bước nhanh tiếp cận Tô Yểu.

Hai người vừa nói vừa cười.

Chói mắt cực kỳ.

- ---

Tác giả: Ta rất thích loại cốt truyện vả mặt này nga.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện