Tô Yểu về Gia Thành là vì lấy hộ khẩu--
Trộm, không để cho Mộc Vi biết.
Này xem như nhất thời xúc động tạo thành hậu quả.
Khi mới bắt đầu quen Lương Sở Uyên, tình cảm còn chưa mọc rễ nảy mầm, Tô Yểu đã không có sức chống cự với cặp mắt kia của anh. Anh nói đi xem phim, cô liền đồng ý, cho dù trước đó không lâu cô mới cự tuyệt lời mời xem phim của đối tượng xem mắt; anh nói cho cô đồ ăn vặt, cô liền nhận lấy, cho dù cô đã từ bỏ đồ ăn vặt hơn hai năm; anh nói anh muốn hôn cô, cô liền gật đầu, cho dù sợ hãi kia chẳng qua cũng là ý niệm chợt lóe qua mà thôi...
Những việc như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần mà đánh vỡ điểm mấu chốt, tất cả đều là bởi vì cô quá mức dung túng anh, chẳng sợ chưa thân, hoặc là yêu nhau, anh liếc nhìn cô một cái, cô đều nguyện ý mà phục tùng vô điều kiện.
Vì thế thời điểm Lương Sở Uyên đưa ra yêu cầu kết hôn, cô buột miệng thốt ra: "Em nguyện ý."
Bất kể hậu quả như thế nào.
Một lòng nhiệt huyết sau khi tách ra khỏi Lương Sở Uyên cô mới bình tĩnh lại. Trên đường cao tốc, Tô Yểu không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại của cô cùng anh, nghĩ đến cuối cùng, cô phát hiện chính mình đối với lần hôn nhân này thái độ quá mức hấp tấp, so với lúc ban đầu lo trước lo sau không có nửa điểm tương tự.
Lại giống như không có đường rút lui.
Lựa chọn tiền trảm hậu tấu cũng không phải là ngẫu nhiên, là Tô Yểu chủ động đưa ra ý kiến. Bởi vì Lương Sở Uyên tương đương với gạt trong nhà cùng cô kết hôn, dựa theo tính cách của Mộc Vi, chưa gặp mặt gia trưởng đối phương, Mộc Vi sẽ không gật đầu đồng ý, càng miễn bàn Lương Sở Uyên lúc này còn chưa thể nói chuyện với người khác một cách thuận lợi.
Nếu không đi đường tắt, phiền toái bọn họ muốn đối mặt sẽ càng nhiều.
Không thể đổi ý. Đứng trước cửa nhà, Tô Yểu nói với chính mình như vậy.
Cô ở nhà hai ngày. Buổi tối cuối cùng, không biết có phải Mộc Vi phát giác ra manh mối gì hay không, bà tới phòng cô, cùng cô ngủ chung.
Trước khi ngủ hai người nói rất nhiều chuyện, phần lớn là Mộc Vi nói, nói khi còn nhỏ Tô Yểu bướng bĩnh thế nào, ngoan ngoãn thế nào, lại làm người yêu thương, làm người tức giận. Tô Yểu vốn dĩ nghe được cười không ngừng, lại nghe Mộc Vi nói: "Thật ra không nói được cũng không sao, chỉ cần con thích, mẹ sẽ không phản đối."
Tiếng cười của cô đột nhiên im bặt, hốc mặt lập tức liền ướt.
Rốt cuộc là mẹ luôn hiểu cô nhất, đến bây giờ đều không bỏ qua câu nói cô thuận miệng nói kia.
Mộc Vi đưa lưng về phía cô, hồn nhiên bất giác còn tiếp tục nhắc mãi: "Mẹ chỉ là sợ con sẽ chịu ủy khuất. Con tuy rằng không phải thiếu nữ mười tám tuổi nhưng ở trong lòng mẹ con mãi mãi là con gái bảo bối, mẹ nuôi con lớn lên, sao có thể để con chịu khổ