Trong khu tập bắn chỉ có một mình Hàn Kỳ Âm, cô luyện tập lắp súng thành thạo, rồi lại chuyển sang bắn súng, vài lần trước sử dụng súng của Cố gia, quả nhiên cô thấy ưu việt hơn hẳn.
Tài bắn súng của Hàn Kỳ Âm không tồi, tuy không bằng Tư Duệ, nhưng cũng không phải là kém, vì trước đây cô từng luyện tập với Thẩm Hạo.
Thân thủ của cô cũng là anh rèn luyện cho.
Nhắc đến Thẩm Hạo, cũng đã một thời gian kể từ khi cô từ chối anh, không biết bây giờ anh có khỏe không?
Thẩm Hạo là một người tốt, vì thế mà cô không muốn anh lỡ dở với mình, trong khi cô không có tình cảm với anh. Cũng giống như Mộ Dung Nham, hai người bọn họ có vài điểm rất giống nhau. Cố chấp, thâm tình, đáng tiếc là trái tim cô lại thuộc về Cố Thâm.
Một người lạnh lùng, tàn nhẫn...Hàn Kỳ Âm mỉm cười buông súng xuống, đúng là duyên phận khó có thể nào biết trước được.
Cô luyện tập đến hai tay đã mỏi nhừ, quay người ra ghế định ngồi nghỉ một lát thì bắt gặp Mạc Tư Huyền đã đứng sau lưng từ bao giờ.
Anh ta đã đứng đây một lúc quan sát Hàn Kỳ Âm, động tác của cô vẫn còn chậm nhưng dứt khoát, biết cách quan sát mục tiêu, chỉ cần siêng năng luyện tập nhất định sẽ tiến bộ.
Cố Thâm chắc chắn đã nhìn ra điểm này, Hàn Kỳ Âm ít nhất còn có tố chất, không phải hoàn toàn vô dụng. Trước đây hắn tuyển người sẽ không khoan nhượng, nhân những người giỏi nhất, cả bốn người bọn họ đều cùng hắn xây dựng nên Cố gia như ngày hôm nay.
Vì thế, bao gồm cả Mạc Tư Huyền đều không muốn Cố gia xuất hiện bất cứ một mầm mống nào làm Cố gia lung lay.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Từ lần đầu tiên gặp mặt Mạc Tư Huyền, Hàn Kỳ Âm luôn cảm nhận anh ta là một người khó đoán, hành động xuất quỷ nhập thần, không giống như là Tư Duệ nghĩ gì nói nấy. Trong bốn người bọn họ, Mạc Tư Huyền là người gần gũi với Cố Thâm nhất, đồng nghĩa với việc anh ta hiểu hắn nhất, chỉ cần nhìn cách đối xử của Cố Thâm với cô là anh ta đã biết lão đại yêu cô.
Chỉ là anh ta không xác định được mức độ tình cảm mà Cố Thâm dành cho Hàn Kỳ Âm, cho đến khi anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền đó.
Ánh mắt Mạc Tư Huyền sau cặp kính rất khó đoán, anh ta đứng bất động một chỗ cho đến khi cô đi đến mới cất tiếng, giọng điệu nhàn nhạt
"Vừa nãy nên nghiêng súng về bên phải ba mươi độ, cầm chắc súng hơn."
Anh ta chỉ ra cho cô lỗi sai.
Hàn Kỳ Âm nhìn khẩu súng trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta nói
"Cảm ơn anh."
Mạc Tư Huyền không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm đến nỗi Hàn Kỳ Âm sởn gai ốc
"Mặt tôi có dính gì sao?"
"Cô với lão đại đang yêu nhau?"
Anh ta không đáp mà hỏi ngược lại cô. Câu hỏi của anh ta mang tính khẳng định nhiều hơn.
Biểu cảm trên mặt cô ngạc nhiên, muốn che giấu mà không
được nên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Lão đại không phải là người cô nên yêu."
Mạc Tư Huyền lạnh nhạt nói.
Hàn Kỳ Âm mím môi.
Không để cô giải thích, anh ta tiếp tục xát muối vào lòng cô
"Dù cô cố gắng cỡ nào cũng không thể nào đứng chung với lão đại. Cố gia sẽ không chấp nhận một người tầm thường như cô, thế giới ngầm không phải là nơi mà tình yêu nên xuất hiện, ở gia tộc này lại càng không."
Những lời nói của Mạc Tư Huyền sắc bén như dao, hơn rất nhiều lần lời nói của Tư Duệ.
Hàn Kỳ Âm siết chặt nắm tay đến mức móng tay bấu vào lòng bàn tay bật máu, cô rất muốn phản bác lại anh ta, nhưng lại chỉ có thể thốt ra một câu
"Tại sao?"
Mạc Tư Huyền nhếch môi cười khẩy trước sự ngây thơ của cô
"Cố gia là gia tộc đứng đầu trong thế giới ngầm. Các nhánh gia tộc nhỏ ở dưới là vô kể, cô có đủ khả năng khiến tất cả bọn họ chấp nhận cô? Lão đại là người đứng đầu, nếu vấp phải phản đối, không thể chỉ vì một mình cô mà khiến cho trật tự bị xáo trộn."
"Tình yêu không phải là thứ cần thiết cho lão đại. Hơn nữa..."
Mạc Tư Huyền liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng
"Cô còn là một kẻ dối trá."
Câu nói cuối cùng giống như nhát dao sâu nhất đâm vào trái tim cô đau nhói, tất cả những lời mà Mạc Tư Huyền nói cô chưa từng nghĩ đến, cô chỉ nghĩ sẽ khiến bốn người bọn họ chấp nhận, chỉ nghĩ sẽ cố gắng hết sức mình. Nhưng sự thật là cô suy nghĩ quá ngây thơ, đúng như lời Mạc Tư Huyền nói, Cố Thâm đứng trên vạn người, khiến cho tất cả gia tộc chấp nhận cô, là...không thể.
Thân phận của cô lại càng khó chấp nhận hơn. Ai mà tin một người chết đi sống lại chứ? Mạc Tư Huyền rất biết cách đánh trúng vào tâm lý, khiến cho cô không cách nào phản bác được.
Anh ta nói xong, quay người lạnh lùng rời đi, bỏ lại một mình cô trơ trọi giữa căn phòng rộng lớn. Hàn Kỳ Âm cúi đầu, Mạc Tư Huyền bình thường không tỏ ra bất cứ thái độ nào, càng không nói lời thừa thãi, hôm nay bất ngờ nói ra những lời này. Cô cứ nghĩ chỉ một mình Tư Duệ có thành kiến với mình, nhưng Mạc Tư Huyền còn ghét cô hơn, có điều anh ta không muốn thể hiện nó ra trước mặt Cố Thâm mà thôi.