Tôi ôm mèo nhỏ A Lang, lang thang trước sân mà không vào trong đại sảnh. Đứng lâu cũng chán, tôi lắc đầu cười một mình: “Rõ ràng đã tự nhủ với lòng là sẽ không nghĩ ngợi nữa, vậy mà mày xem mày đang làm cái gì? Ở trước sân đi qua đi lại, lòng thì như lửa đốt. Sao mày lại thế? Người ta đã nói là thích mày đâu.”
- Tiểu thư, Lệ Na đã hầm xong canh gà mang tới phòng nhưng tìm mãi không thấy tỷ đâu. Thì ra tỷ ở đây! - Lệ Na chạy tới nắm lấy tay tôi, vừa cười vừa nói như con chim nhỏ.
Nha đầu Lệ Na lúc nào cũng vậy, không thấy tôi là cứ rối rít chạy khắp nơi tìm. Nhìn bộ dạng kia của Lệ Na, tôi không thể không yêu thương muội được. Tôi liếc xéo, mắng Lệ Na:
- Lệ Na ngốc nghếch nhà muội! Không có tỷ trong phòng, lát nữa tỷ sẽ về, muội chạy tới chạy lui tìm tỷ, sớm muộn gì muội cũng chết vì mệt.
- Không có, không có! Lệ Na khoẻ mạnh thế này, làm sao lại mệt chết được. - Lệ Na cười, nụ cười đẹp đến nỗi làm mèo con A Lang cũng thổn thức. A Lang cất tiếng kêu meo meo như hoà điệu cùng Lệ Na. Trông thấy A Lang, Lệ Na liền vỗ tay cảm thán. - Mèo trắng nhỏ này ở đâu vậy, Tiểu thư? Thật khả ái!
Lệ Na vỗ vỗ cái đầu bé của A Lang, nó liền rướn theo tỏ vẻ thích chí lắm. Tôi trao A Lang cho Lệ Na. Lệ Na liền giơ tay ra đón.
- Mèo con này tên A Lang. Là ca ca vừa tặng tỷ. Muội ẵm A Lang về phòng trước, tỷ muốn ở đây một lát.
- Dạ, thưa tiểu thư! Cứ giao cho muội. - Lệ Na ôm được A Lang trong tay rất cao hứng, muội vừa đi vừa nựng vừa hôn A Lang, miệng huyên thuyên. - A Lang, ngươi tên A Lang à? Cái tên thật là hay đó nha, để ta dẫn A Lang ngươi đi ăn cá. Đến nhà bếp với ta, ta sẽ xin Lý thẩm cho ngươi một con cá rán.
Tôi trông theo Lệ Na, lắc đầu cười:
- Lại một nha đầu thích mèo như ta!
Bỗng sau lưng, giọng nam tử cất lên:
- Xin mạo muội, đây có phải là Nhị tiểu thư của Mai gia? Ta là Văn Hiền, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Tôi quay mặt lại để nhìn xem ai vừa hỏi. Thì ra là Văn Hiền, người tôi gặp ở Mai Gia Ký mấy tháng trước, cũng coi như là ân nhân giúp tôi thoát khỏi bị Mã Phong vũ nhục. Tôi ngó qua thấy Mai Hạ Du bên cạnh, thiết nghĩ là phận nữ nhi, lại đang ở trong Mai gia nên không vội xông xáo cướp lời trước bèn chắp tay hành lễ:
- Thưa, đúng là tiểu nữ!
Văn Hiền che miệng cười, rồi xoè cây quạt mạ vàng lấp lánh ra nhịp nhàng trước ngực, thong thả nói:
- Nếu Mai tiểu thư đây chưa có hôn ước từ trước thì Văn Hiền ta cũng sẽ tìm cho cô nương một mối lương duyên.
Tôi nghe Văn Hiền dứt lời, trong đầu đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện, thì ra đây là vị Văn quan mai được phụ mẫu đích thân mời tới Mai gia để làm mai cho Mai Hạ Du. Cõi lòng tự nhiên trì trệ một cách khó hiểu, tôi lặng lẽ cúi đầu, Mai Hạ Du bên cạnh nhìn tôi im lặng. Chẳng biết Văn Hiền biết được điều chi, khoé môi cong cong, sau đó quay ra nói với Mai Hạ Du:
- Mai thiếu gia cứ yên tâm, chuyện mà Mai lão gia nhờ cậy tôi đứng ra làm mai cho người cùng thiên kim của nhà họ Triệu nhất định sẽ thành công.
Mai Hạ Du thở dài, đáp lời Văn Hiền:
- Chuyện mai mối đối với nhà họ Triệu là dưỡng phụ dưỡng mẫu ta nhờ ngài, còn thành bại ta không quan tâm. Thành Lâm An đâu chỉ có họ Mai mới môn đăng hộ đối với họ Triệu. Huống hồ họ Triệu lắm tiền nhiều của, lại là người tiếng tăm trong việc kinh doanh tửu điếm (quán ăn), của hồi môn cho thiên kim nhiều không kể siết. Thêm nữa, họ Triệu sẵn sàng trả giá cao cho quan mai lẫn tư mai nhất phẩm khắp Lâm An mai mối thì càng có nhiều công tử gia đình quyền thế muốn tham gia lần kén rể này của họ Triệu. Ta chỉ là người bình thường làm sao so bì được với các công tử ấy, e là sẽ làm cho quan mai như Văn đại nhân ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài trong giới băng nhân (giới mai mối). Ngài nghĩ mình có nên từ bỏ vụ mai mối này không? Ngài hãy suy xét những gì ta nói đi rồi hãy quyết định nhận lời dưỡng phụ, dưỡng mẫu của ta hẳn còn kịp.
Tự dưng Văn Hiền ngó sang nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh, rồi quay qua Mai Hạ Du, bảo:
- Mai thiếu gia, chuyện dưỡng phụ dưỡng mẫu ngài nhờ vả ta, đây quả thật là chuyện thừa. Không giấu gì Mai thiếu gia, từ lâu vị Triệu tiểu thư kia đã đem lòng mến mộ người, kén rể là để che mắt thiên hạ, thật ra đã có dự tính sẵn, người tư chất thế nào, nhân phẩm ra sao, tài nghệ là chi? Triệu lão gia đều không màng, chỉ cần Mai Hạ Du người là được.
Mai Hạ Du lúc này mới phất tay áo, chắp sau lưng, quay mặt đi, giọng nói để lộ giận dữ:
- Hoang đường! Làm gì có chuyện nữ tử chọn nam nhân cho mình, đúng là loạn hết rồi, thật không ra gì! - Mai Hạ Du tức giận nhưng vẫn giữ được chừng mực, huynh hít sâu mấy hơi lấy lại trạng thái cân bằng, lát sau nói tiếp. - Văn quan mai, ngài thân là quan mai, trong giới băng nhân ngài đứng đầu, vì sao có thể nói ra mấy lời này được? Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời người, hai người có duyên có nợ tâm đầu ý hợp thì mới có thể đến bên nhau kết làm phu thê trọn đời, nguyên tắc cơ bản đó sao ngài lại có thể quên được chứ? Lại vì một chút lợi ích trước mắt mà bỏ đi tư chất của một quan mai, thật làm