Nghe được lời của thiếu nữ, hết thảy bọn giặc cướp, bao gồm cả Nhị Đương Gia cùng Tam Đương Gia đều sắc mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.“Nữ đế tha mạng, nữ đế tha mạng, lũ tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, thật không dám đùa giỡn ngài rồi, thật không dám”Nhị Đương Gia nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình vừa đùa giỡn, càng là toàn bộ Nhạc quốc hung danh hiển hách Lạc Nữ Đế. Lạc Nữ Đế ba năm trước trống rỗng xuất hiện tại Nhạc quốc giang hồ, một kiếm đánh bại tám đại môn phái, lật tay tiêu diệt Cổ Nguyệt Ma Môn, nửa tháng bình định Kinh Châu 13 phường phỉ đồ uy chấn thiên hạ.Nàng tính cách ghét ác như thù, trong vòng ba năm, số lượng giặc cướp chết dưới tay nàng đếm không hết.Không nghĩ hôm nay nàng đã đến La Sơn rồi.“Xong” Nhị Đương Gia trong đầu chỉ hiện lên một chữ xong, Tam Hà bang hôm nay sợ phải xong."Bổn cô nương ghét nhất là bọn thổ phỉ. Nhưng sắp tới La Sơn triều nguyệt, ta chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, không muốn giết người, nên sẽ tha mạng cho các ngươi. Đương nhiên, nếu có kẻ dám từ dưới đất đứng dậy, bổn cô nương cũng sẽ không nương tay"Lạc Thanh Hàn đôi mắt đẹp sắc như dao, đảo qua sợ mất mật đám giặc cỏ, đầy mặt xem thường, nhưng khi đảo qua Bạch Phàm, hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy Bạch Phàm có chút quen thuộc, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ ra được.Bạch Phàm này dám đứng trên mặt đất không quỳ, càng ngoài ý liệu của Lạc Thanh Hàn.Nàng không nhìn ra Bạch Phàm tu vi, nhưng tự nhận dựa vào bản lĩnh của chính mình, giết Bạch Phàm dễ như ăn cháo. Kẻ này, không sợ chính mình sao?"Lạc Thanh Hàn ư, thú vị ..."Bạch Phàm phất ống tay áo, trong tay áo gió nhẹ cuốn một cái, đám người Nhị Đương Gia đều không tự chủ đứng dậy.Lạc Thanh Hàn sắc mặt kinh ngạc, hắn vừa thi triển một chiêu, khiến nàng nhìn không ra điểm mấu chốt."Đều đứng lên cho ta! Người của Tam Hà Bang, không lạy trời, không quỳ đất, chỉ lạy cha mẹ, chỉ quỳ thân trường!"Bạch Phàm lạnh nhạt ra lệnh, lời nói mang theo không thể kháng cự uy thế, trong miếu giặc cướp, càng không một người dám kháng mệnh, đều là sợ hãi rụt rè đứng lên, không còn quỳ lạy Lạc Thanh Hàn."Ngươi muốn nghỉ ngơi, sau miếu thì có một gian phòng trống. Ngươi muốn ngắm trăng, có thể tùy tiện. Nhưng nếu như ngươi dám động đến thủ hạ của ta một sợi lông, ta sẽ để ngươi đi không khỏi La Sơn!"Bạch Phàm âm thanh nhẹ nhõm như thường, càng để giết người như cỏ Lạc Thanh Hàn, trong lòng rùng mình."Ngươi là ai, tu vi như thế, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh..." Nàng đôi mắt đẹp kinh động, chính mình một thân tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, quét ngang toàn bộ Nhạc quốc vô địch thủ. Đối với một bọn phàm nhân giặc cỏ, không để vào mắt, ai từng nghĩ, bọn giặc cướp đầu lĩnh càng là một vị tuyệt thế cao thủ.×— QUẢNG CÁO —Ta đã ngưng tụ đủ tam hoa, là tam hoa tụ đỉnh viên mãn, người này tu vi càng trên ta một bậc, chẳng lẽ là Ngũ Khí Triều Nguyên đại tông sư!"Ta tên Bạch Phàm, bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm…nhưng tựa hồ không gọi Bạch Phàm, đến cùng tên là gì, có chút nghĩ không ra ..."Bạch Phàm lắc đầu một cái, đối với Tam đương gia chỉ tay, dặn dò nói: "Lão tam, ngươi mang Lạc cô nương đi sau hậu viên nghỉ ngơi. Những người khác, theo ta ra ngoài, đi tìm Hắc Sát tam lão trả thù"Nửa đêm, Bạch Phàm mang theo ba viên đầu người về tới La Sơn, bọn giặc cướp tiểu đệ, vẻ mặt đều là bội phục không thôi.Hắc Sơn tam lão, càng bị bang chủ nhà mình, ba chỉ tay tiêu diệt.Trong miếu đổ nát, chỉ có mắt chột lão tam chờ đợi, hắn vừa thấy Bạch Phàm dẫn người trở về, lập tức ra đón.“Bang chủ, Lạc cô nương đang nghỉ ngơi, dặn dò ta, khi nào ngươi trở về thì báo