Trên bảng trắng có các ô vuông dùng để phân chia thứ tự các số, không thể tùy tiện viết mấy con số lên. Phải viết đúng ô tương ứng và chính xác mới được coi là thành công.
[Sao Trình Tâm Nghiên chưa viết nữa? Ê nè, đừng nói là không nhớ nổi một số nhé? Loại đầu óc gì thế?]
[Cô ta đang làm gì thế! Đừng có kéo chân Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi! Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi cố gắng ghi nhớ hết vì để tránh khỏi trừng phạt, sao cô ta vô dụng như thế chứ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Không có năng lực thì đừng có gượng ép mà nhận chứ, lúc nãy Tổng giám đốc Kiều nói một mình có thể nhớ hết, chỉ có cô ta khăng khăng muốn viết mười số.]
[@Trình Tâm Nghiên, ít nhất cô cũng nhớ được năm số chứ? Sao không viết nổi một số thế hả!]
Viết số cũng giới hạn thời gian, chỉ có một phút mà thôi. Khi nữ PD đến ngược mười giây, có lòng tốt nhắc nhở Trình Tâm Nghiên rằng sắp hết thời gian, cô ta mới vội vội vàng vàng viết nguệch ngoạc một đống số lên bảng.
Cũng không biết vận số thế nào, không có cái nào đúng.
Sai hết.
Kiều Mộc ngạc nhiên hơn cô ta: “Tâm Nghiên, sao cô không nhớ được số nào hết vậy?”
Cô ta là nữ chính đó!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đến nỗi chút trí nhớ cũng không có chứ?
Hơn nữa, bản thân Trình Tâm Nghiên là ca sĩ, khi mở nhạc hội chắc chắn sẽ phải nhớ rất nhiều bài hát mà.
Trình Tâm Nghiên vừa xấu hổ vừa bực bội, còn thầm trách Kiều Mộc là cô quấy nhiễu tâm trí cô ta, nếu không thì làm sao cô ta không nhớ nổi một số nào chứ?
Phiền muốn chết! Không biết bây giờ cư dân mạng đang mắng cô ta ra sao nữa.
Vì để cư dân mạng thôi chỉ trích mình, Trình Tâm Nghiên lập tức rơi lệ, giả vờ tự trách: “Mộc Mộc, xin lỗi cô, là tôi làm liên lụy đến cô.”
Kiều Mộc nhìn cô ta khóc cũng không thể nói gì, chỉ vỗ vai cô ta: “Bỏ đi bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì, không trả lời được thì không trả lời được thôi. Biết đâu chúng ta cũng không xếp chót đâu.”
Cô nhìn nữ PD bằng ánh mắt chờ mong: “Đạo diễn, chắc chúng tôi... không xếp chót đâu ha?”
[Ha ha ha, tổng giám đốc Kiều đáng yêu quá.]
[Tổng giám đốc Kiều tỏ ra rất sợ nha!]
[Tổng giám đốc Kiều không được ăn bữa trưa thơm ngon phong phú rồi.]
Đáng tiếc là Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên vẫn xếp chót, nhóm hot girl nhiều hơn bọn họ một điểm, tỷ số sít sao. Vì thế, nếu Trình Tâm Nghiên có thể nhớ được hai số là hai người đã không bị thua rồi.
Trong một lúc, khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp chĩa mũi nhọn mắng chửi Trình Tâm Nghiên.
Thấy cảnh này, Tôn Mẫn đau hết cả đầu. Điều này khác hẳn với kế hoạch của chị ta và Tâm Nghiên bày ra. Không phải chứ, theo lý thuyết thì người bị ghét phải là Kiều Mộc mới đúng, sao lại biến thành Trình Tâm Nghiên bị ghét rồi?
Kiều Mộc không có tài năng cũng không có tài nấu nướng, sao có thể thu hút người hâm mộ được? Bây giờ não của cư dân mạng đều bị úng nước hết rồi à? Đồ không có mắt!
Tôn Mẫn không hiểu, bởi vì chị ta và Trình Tâm Nghiên chưa từng chịu khổ nên mới dùng suy nghĩ trịch thượng suy xét vấn đề mà không hiểu cái gì gọi là thực tế. Mà Kiều Mộc dù có tiền, biết cách tiêu tiền thế nhưng hành động và lời nói của cô lại giống như người bình thường bình dị, khiến cô thu hút được nhân duyên.
Thấy Kiều Mộc nổi tiếng đè bẹp Trình Tâm Nghiên, Kỳ Anh phấn khích siết chặt nắm tay, bật nhảy ra khỏi giường: “YES! Chị dâu tuyệt vời!”
Sau đó, cô ấy còn gửi đoạn clip Kiều Mộc nhớ số đang hot qua cho Cố Hàn Thanh: [Anh, anh nhìn chị dâu của em kìa, giỏi quá trời. Trước đây không biết chị ấy có tài ghi nhớ nhanh như này, quả nhiên cho chị dâu tham gia chương trình giải trí này là quyết định chính xác mà! Như vậy chúng ta có thể nhìn thấy càng nhiều điểm tốt của chị ấy!]
Bình thường Kiều Mộc toàn nằm ở nhà mua mua mua như con cá mặn, thật sự không có cơ hội thể hiện tài năng.
Kỳ Anh còn tưởng Kiều Mộc là phế vật vô dụng như cô ấy nữa.
Bây giờ nhìn lại chỉ có mình cô ấy là phế vật, nhưng cô ấy có nhiều đùi vàng như thế, ôm chân ai cũng có thể bay mà.
Khi Cố Hàn Thanh đến nhà ăn công ty mới lấy điện thoại ra xem đoạn clip Kỳ Anh gửi. Anh cũng giật mình, không ngờ Kiều Mộc lại có trí nhớ tốt như thế.
Trong mắt anh, ưu điểm của cô gái này là ngoan ngoãn nghe lời, thi thoảng khá hài hước còn về mấy cái tài năng thì anh thật sự không biết.
Đúng lúc đang rảnh rỗi, Cố Hàn Thanh tìm xem những đoạn clip về Kiều Mộc mà anh chưa từng xem. Sau khi thất bại ba lần liên tiếp, bọn họ phải chịu hình phạt đứng trên thảm mát xa. Tổ chương trình bảo cô và Trình Tâm Nghiên đứng trên thảm nhảy dây, phải nhảy tận mười cái.
Đứng trên thảm mát xa rất đau, Trình Tâm Nghiên cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, cắn răng chịu đựng. Còn Kiều Mộc thì từ bỏ hình tượng, gương mặt như đất sét, nhăn nhó thành muôn hình vạn trạng.
Cơ thể cô cong vẹo giống như bị điện giật, thoáng chốc nhưng cực kỳ gây cười, cô tự mình giẫm chân trái lên chân phải, đặt mông ngồi xuống thảm gai mát xa, đau đến mức khiến cho cô bật người dậy lăn ra khỏi thảm mát xa ngay lập tức, cơ thể vẫy qua vẫy lại giống hệt một con cá.
Màn hình bình luật bật lên những tiếng cười như điên: [Ha ha ha, tôi cười chết mất, tổng giám đốc Kiều à, chúng ta chú ý hình tượng chút đi nào! Dù gì cô cũng là một người đẹp đấy!]
[Cơ thể này khiến tôi cười, cho một trăm lẻ một điểm, thêm một điểm cũng không sợ Tổng giám đốc Kiều tự đắc.]
[Tôi rất thích kiểu chơi này, tổng giám đốc Kiều cố lên.]
[Bây giờ tổng giám đốc Kiều thật sự biến thành một con cá mặn rồi.]
Cố Hàn Thanh cười nhẹ, quả thực buồn cười mà, cô gái này thật chẳng có hình tượng tí nào. Làm gì có ai giống như cô, dù sao cô cũng là chủ của một ty giải trí vậy mà lại làm trò như diễn viên hài.
Xem đủ rồi, Cố Hàn Thanh vào chương trình phát sóng trực tiếp, lúc này Kiều Mộc đang ăn cơm trưa với Trình Tâm Nghiên.
Sau khi các cô chịu phạt xong thì nhận được mấy củ khoai tây, cơm trưa cũng chỉ có một đĩa khoai tây sợi đáng thương.
Cố Hàn Thanh nhìn một lúc, suy nghĩ trong chốc lát rồi gửi tin nhắn cho cô: [Mông còn đau không?]
Kiều Mộc nghe thấy điện thoại vang lên, liếc mắt nhìn qua, thì thấy là tin nhắn của Cố Hàn Thanh, bèn theo bản năng nhìn về phía ống kính.
Cư dân mạng ngửi thấy mùi bát quái.
[Ai gửi tin nhắn vậy? Nhìn dáng vẻ căng thẳng của tổng giám đốc Kiều kìa.]
[Có gian tình, không lẽ tổng giám đốc Kiều đang yêu đương à?]
[Cô ấy cũng chẳng phải ngôi sao lưu lượng, yêu đương cũng có làm sao đâu?]
Ngón tay Kiều Mộc tung bay, nhanh chóng trả lời lại Cố hàn Thanh: [Không đau nữa, ông chủ, anh đừng gửi tin nhắn cho tôi, tôi đang ghi hình chương trình, không tiện chơi điện thoại đâu.]
[Ừ, chiều nay mấy giờ ghi hình xong?]
[Không biết nữa, nghe bảo là sáu giờ, thế nhưng cụ thể có xong hay không tôi cũng không dám nói trước, thế nên anh không cần nghĩ đến việc đón tôi đâu, tôi tự mình về nhà được, vậy nhé.]
Không biết nữa.
Vậy nhé.
Trong khoảng thời gian ngắn Cố Hàn Thanh đọc không hiểu, còn lên baidu tìm kiếm, sau khi biết được ý nghĩa, anh mỉm cười, không làm phiền cô làm việc nữa, ăn cơm xong anh về văn phòng làm việc nghỉ trưa.
Tổ chương trình của nhóm Kiều Mộc cũng có hai tiếng đồng hồ để nghỉ trưa, trong lúc đó sẽ tạm dừng phát trực tiếp để cho nhóm khách mời nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như cả quá trình ghi hình không nghỉ ngơi sẽ dễ khiến người ta mệt mỏi không có tinh thần, hiệu quả ghi hình cũng sẽ không đẹp.
Ngừng quay trực tiếp, Trình Tâm Nghiên về phòng ngủ của mình, người quản lý của cô ta lập tức gọi điện thoại đến.
“Tâm Nghiên à, biểu hiện buổi sáng của em tệ quá! Em có biết độ thảo luận sáng nay của em kém cỡ nào không? Một buổi sáng mà Kiều Mộc đã tăng ba trăm nghìn người theo dõi, còn em chỉ có trăm nghìn người, em tự mình xem đi.”
Trình Tâm Nghiên vừa ghen tị vừa tự trách: “Chị Tôn, em biết mà, chị đừng trách em nữa, hiện tại tâm trạng của em rất không tốt.”
Tôn Mẫn sững lại, biết rằng vuốt đuổi ngựa không có tác dụng nên ngữ khí cũng dịu đi: “Bỏ đi, em đừng nghĩ đến chuyện sáng nay nữa, buổi trưa em hãy nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều chúng ta lấy ra tinh thần tốt nhất, chương trình mới quay ngày đầu tiên thôi, không sao đâu, sau ngày đảo ngược lại, nói không chừng bây giờ danh tiếng không tốt, phần sau em biểu hiện tốt thì sẽ lật ngược ván cờ, hiệu quả thu hút fan sẽ tăng gấp đôi.”
“Vâng, em sẽ cố gắng, chị Tôn, chị hãy tin vào em, chèn ép một Kiều Mộc, em cảm thấy không có khó khăn gì cả.”
Kiều Mộc nói chuyện phiếm với Kỳ Anh và Mạnh Hàm ở phòng ngủ của mình, ba người có một nhóm trò chuyện.
Mạnh Hàm: [Mộc Mộc, vậy mà tôi không biết cô ghi nhớ con số lợi hại như vậy, rõ ràng trước đây đến cả số điện thoại của tôi mà cô cũng không nhớ được, cô nói đi, có phải cô cố ý không?]
Kiều Mộc cười nói: [Đó là vì không cần thiết mà, bây giờ điện thoại không rời tay, cũng không cần nhớ làm gì mà.]
Mạnh Hàm: [Sao lại không cần chứ, lỡ như rơi mất điện thoại cô còn có thể gọi cho tôi, tôi đến cứu cô mà.]
[Chị Hàm Hàm đừng ghen tị nữa, chúng ta hãy khen chị dâu nhiều vào.] Kỳ Anh nói chen vào: [Sáng nay chị dâu thật sự quá giỏi, tối hôm qua em còn lo lắng không thôi, sợ chị biểu hiện không tốt sẽ bị mắng, kết quả bây giờ độ nổi tiếng của chị là cao nhất!]
[Đúng đúng, Mộc Mộc thật quá siêu.] Mạnh hàm nói: [Chị cảm thấy Mộc Mộc rất hợp làm minh tinh, lần đầu tiên đối diện với nhiều máy quay như vậy vẫn có thể biểu hiện tự nhiên như thế, đây không phải chỉ rõ cô ấy sinh ra để làm minh tinh sao? Hay là cô debut đi Mộc Mộc, vừa làm bà chủ vừa làm ngôi sao cũng không phải không được.]
Kiều Mộc: [Bỏ đi, làm minh tinh không có tự do, hơn nữa làm xong rồi cũng rất mệt, diễn viên phải thức đêm quay phim, ca sĩ cũng phải thức đêm ghi chương trình này kia, tôi vẫn nên làm cá mặn thôi, dù sao cũng chẳng thiếu tiền.]
Mạnh Hàm: [Để lại nước mắt hâm mộ.]
Kỳ Anh: [Ôm chặt đùi lớn của chị dâu em!]
Ba người nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, Kiều Mộc ngáp một cái, buồn ngủ rồi, nói ngủ trưa với hai người, rồi cô chui vào trong chăn đi tìm Chu Công.
Ghi hình buổi chiều đã đổi sang ngoài phòng, tổ chương trình đã phát nhiệm vụ cho mỗi người, đó là trang điểm cho nhau giữa các đôi bạn thân, thành phẩm cuối cùng đưa ra yêu cầu đăng lên mạng để cư dân mạng bỏ phiếu.
Số phiếu bầu mà một người có sẽ xác định ra người chiến thắng và thứ hạng này có liên quan mật thiết đến bản ghi hình chính thức vào ba ngày sau đó.
Dù sao thì thứ hàng này càng cao càng tốt, vì vậy mỗi người đều cố gắng trang điểm thật đẹp cho bạn thân của mình, chỉ có khi cả hai đều đẹp thì đội của mình mới có thể giành được chiến thắng.
Bên cạnh đó, lần trang điểm này không có yêu cầu gì đặc biệt, ban có thể theo phong cách bộ đội tiền vệ, cũng có thể đi theo phong cách con gái rượu, còn có thể làm theo phong cách quái dị, chỉ cần có thể bắt được trái tim của khán giả là được.
Tổ chương trình cung cấp kinh phí cho mỗi người năm trăm tệ, các khách mời có thể lựa chọn dùng số tiền này