Khi trở về nhà, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ăn cơm tối trước, trước đó ở chỗ Trình Tâm Nghiên vẫn luôn bận rộn trang điểm chụp hình, tổ chương trình và bọn họ đều chưa ăn cơm, cho nên mới nói làm minh tinh khá là mệt, ba bữa đều không cố định.
Khi Kiều Mộc chuẩn bị ăn chén thứ ba thì Cố Hàn Thanh chau mày, ra tiếng căn ngăn: “Cô đói thế à?”
“Đúng thế, bình thường dù tôi có đợi anh thì cũng khoảng sáu giờ là ăn cơm rồi, có muộn hơn một chút chí ít tôi vẫn luôn ăn trái cây và snack lót bụng, cũng không cảm thấy đối. Nhưng hôm nay anh không biết đó thôi, gần đến giờ phát sóng mà tôi và Tâm Nghiên vẫn đang bận làm nhiệm vụ chụp ảnh kia, đến cả cơm cũng chưa ăn, đồ ăn vặt cũng thế. Bây giờ tôi đói chết mất.” Giờ đã qua tám giờ, không đói mới là lạ đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc đưa chén cho người giúp việc: “Dì Tôn, làm phiền dì múc cho tôi một chén nữa nhé.”
“Đừng múc thêm cho cô ấy nữa.” Cố Hàn Thanh thờ ơ nói: “Ăn uống một lúc nhiều như vậy không tốt, đặc biệt là buổi tối, cô sẽ không tiêu hóa được.”
“Không đâu, không đâu, dạ dày tôi lớn lắm.” Kiều Mộc xua tay, không thèm để ý.
Cố Hàn Thanh nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Dù có đối thì cũng có thể đợi muộn một chút rồi ăn khuya, chứ không phải một hơi ăn đến no như bây giờ.”
Anh xua tay: “Dì Tôn, mặc kệ cô ấy, dì đi làm việc đi.”
Dì Tôn nhìn bọn họ, rốt cuộc vẫn nghe lời người đàn ông, lùi ra ngoài.
Kiều Mộc tức giận cắn răng, bỏ chén xuống, hai tay khoang trước ngực: “Anh Cố, làm gì có ai như anh vậy chứ, cơm cũng không để tôi ăn no nữa? Anh cũng keo kiệt quá rồi thì phải?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nói rồi, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa.” Cố Hàn Thanh ăn xong phần cơm cuối cùng trong chén, nho nhã lau miệng, vẫy tay bảo người giúp việc dọn đi.
Thực ra, Kiều Mộc biết anh nói đúng, nhưng cô vẫn muốn ăn thêm một chén nữa, thức ăn tối nay vô cùng ngon, thịt gà và thịt bò của đầu bếp nấu rất hợp khẩu vị của cô, khiến cô ăn được rất nhiều.
Nhác thấy người giúp việc đã dọn hết thức ăn xuống, Kiều Mộc suýt chút đã khóc rồi. Cô vội vàng chắp tay nói với vị diêm vương mặt lạnh đối diện: “Ồn chủ, anh Cố, cho tôi ăn thêm chút nữa đi, một chén cũng được, nửa chén cũng ok luôn!”
“…” Cố Hàn Thanh bất lực nhìn Kiều Mộc: “Cô đã ăn hai chén rồi.”
“Tôi có thể ăn thêm nửa chén nữa, chỉ nửa chén thôi.” Kiều Mộc không ngừng cầu xin anh: “Xin anh đó, ông chủ, anh đẹp trai, khôi ngô tuấn tú như vậy…”
“Được rồi, đừng nói nữa, chỉ nửa chén thôi đó.” Cố Hàn Thanh được cô tâng bốc hết cả cơn giận, bảo người giúp việc tạm dừng việc dọn thức ăn, dì Tôn lại múc thêm nửa chén cơm nữa cho Kiều Mộc.
Cuối cùng Kiều Mộc đã hài lòng, bắt đầu ăn cơm.
Cố Hàn Thanh ngồi đối diện im lặng nhìn cô, sao lại có cô gái ăn khỏe như vậy, kiếp trước cô bị đói chết ư?
Nếu Kiều Mộc biết được suy nghĩ này của anh nhất định sẽ trả lời: “Cũng được xem là chết đói một nửa, khi đột tử chết quả thực cô chưa ăn tối, rất đói.”
Cuối cùng đã được ăn thoải mái, Kiều Mộc ôm bụng đến sô pha ngồi xuống, vui vẻ ngả người ra sau, nheo mắt cảm khái: “Làm minh tinh cũng có lúc không dễ dàng nha, một ngày rất khó để cố định ba bữa cơm.”
“Mới quay có một ngày mà mệt như thế rồi. Sao, muốn rút lui à?” Cố Hàn Thanh ngồi cách cô một chỗ, nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Mộc lười biếng dựa người vào sô pha, quay sang nhìn anh: “Không có, chương trình này tạm được, cũng chỉ mỗi việc ba bữa ăn không cố định mà thôi, nhưng không mệt đến thế.”
“Cô chỉ mới quay đoạn phim tuyên truyền trước, cũng chưa cần phải đi thành phố khác quay nên đương nhiên không cảm thấy mệt rồi.” Cố Hàn Thanh gõ chân, dịu dàng nói: “Nhưng nếu cô thật sự thấy mệt thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ trả giúp cô.”
“Phụt—“ Kiều Mộc cười, buột miệng nói: “Tôi điên rồi sao, đã đồng ý quay, thù lao cũng đã bàn bạc xong, kết quả tiền chưa kiếm được mà còn trả thêm tiền bồi thường hợp đồng? Tôi đâu phải ngốc, ông chủ cũng vậy, có nhiều tiền thế nào cũng không thể sử dụng như thế. Anh làm vậy, chi bằng cho tôi tiền.”
“Hử~~?” Cố Hàn Thanh kéo dài chữ.
Kiều Mộc vội vàng giải thích: “Đùa thôi, đùa thôi, tôi không đến nỗi ham tiền như thế. Chỉ là buột miệng nói thế thôi, ông chủ, anh đừng xem là thật nhé.”
Cố Hàn Thanh mới đưa cho hai tỷ, cô xài còn chưa hết đó. Có một phần đã được chuyển vào tài khoản của công ty, còn một số thì trong thẻ cá nhân của cô. Đó là tiền dưỡng già sau này của cô, sẽ không đụng vào.
“Muốn tôi chuyển tiền cho cô cũng được, chúng ta nói chuyện ở khách sạn tối hôm đó đi, nói đến khi nào tâm trạng tôi tốt lên thì tôi có thể chuyển tiền cho cô.” Cố Hàn Thanh chỉnh lại cổ tay áo vest, đôi chân dài ung dung bắt chéo, bày ra bộ dạng chờ nghe cô nói.
Kiều Mộc bỗng chốc gượng gạo, gãi má nói: “Ông chủ, anh muốn nói gì thế? Chuyện này có gì đáng để nói đến đâu, tối hôm đó chẳng phải chúng ta đều uống rượu, có hơi say rồi sao?”
Không lẽ Cố Hàn Thanh không say, muốn hôn cô?
Chuyện này có khả năng không!
Nếu là như vậy, chẳng phải anh… thích cô ư?
Càng nghĩ càng thấy không có khả năng, Kiều Mộc chau mày nhìn chằm chằm Cố Hàn Thanh. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, kết quả anh lại chủ động nhắc đến nó, còn phải nói đến khi anh cảm thấy vui. Phải trả lời như thế nào mới khiến anh vui đây?
Cố Hàn Thanh nghe thấy lời nói của Kiều Mộc, im lặng giây lát. Hôm đó, anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm là bản thân không hề say, suýt chút nữa đã hôn Kiều Mộc, là sự manh động phát ra từ nội tâm anh. Mà thứ châm ngòi chính là hoa hồng giấy mà Kiều Mộc gấp cho anh.
Ý này chẳng phải rất rõ ràng rồi sao, cô gái thích anh, đang tỏ tình với anh.
Nhưng sau khi chuyện xảy ra, Kiều Mộc cố ý tránh né anh khiến anh cảm thấy khó hiểu, cô cho rằng anh nhất định sẽ từ chối sợ bị tổn thương, hay là… có chuyện gì đó mà anh hiểu lầm rồi?
Cố Hàn Thanh không có kinh nghiệm tình cảm vào giây phút này cũng thấp thoáng ngửi được mùi không được bình thường.
Mà con người anh một khi phát hiện vấn đề thường không thích trốn tránh, thích đối diện giải quyết. Cho nên từ nước ngoài trở về anh định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Kiều Mộc về chuyện này.
Mấy hôm nay anh cũng suy nghĩ thông suốt về mối hôn nhân bị ông nội bắt ép đi đăng ký kết hôn này. Bây giờ anh muốn sống với Kiều Mộc như thế qua ngày tháng, nếu như cả hai bên không xuất hiện vấn đề khó tha thứ thì sẽ không ly hôn.
Mười ngón tay anh ghì xuống, gõ gõ ngón tay, Cố Hàn Thanh chầm chậm trả lời: “Kiều Mộc, những lời tôi đã nói trước khi đăng ký kết hôn, tôi hy vọng cô sẽ quên nó đi.”
“Hả? Ý anh là sao?” Kiều Mộc giật mình, hỏng rồi, ông chủ sẽ không thích cô thật đấy chứ, không cho phép ly hôn nữa?
Cố Hàn Thanh nói: “Tôi cảm thấy gần hai tháng nay chúng ta chung sống cùng nhau cũng không tồi. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể thử xem.”
“Thử…’” Kiều Mộc nuốt nước bọt, giọng nói hơi run rẩy: “Thử cái gì?”
“Thử làm một đôi vợ chồng bình thường.” Cố Hàn Thanh nói thẳng.
Con ngươi Kiều Mộc co giật, thế nào gọi là vợ chồng bình thường? Hôn, hay là xxoo?
Cô cũng hỏi thẳng: “Anh thích tôi?”
Cố Hàn Thanh nhăn mày, mối nghi ngờ từng bị anh áp chế bỗng cuộn trào mãnh liệt trong lòng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô thì sao? Cô thích tôi không?”
Tôi thích nha, thích tiền của anh!
Kiều Mộc kìm nén không trả lời bằng câu nói này, cô im lặng, con ngươi đen láy quan sát Cố Hàn Thanh, cuối cùng không biết đầu óc suy nghĩ thế nào, nhích mông ngồi gần anh, nhỏ giọng hói: “Ông chủ, anh bị xuyên rồi à?”
“Xuyên? Là sao?” Cố Hàn Thanh nghe không hiểu.
Kiều Mộc giải thích: “Chính là linh hồn của anh bị đoạt mất, bị người khác nhập vào rồi.”
Cố Hàn Thanh nheo mắt, áp suất lạnh quanh người truyền ra. Kiều Mộc xoa cánh tay, biết bản thân nghĩ sai, bèn cười hì hì nói: “Đùa thôi, đùa thôi, tôi cảm thấy tối nay ông chủ thật kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Cố Hàn Thanh hỏi cô.
Kiều Mộc nói: “Chỗ nào cũng kỳ lạ, anh phải biết rằng trước khi đăng ký kết hôn anh không phải người như vậy. Anh bảo tôi không được có suy nghĩ lung tung với mình, nói trừ tiền ra thì anh không thể cho tôi thứ gì khác. Kết quả bây giờ còn chưa qua bao lâu nữa, anh lại lật bỏ lời nói của mình. Anh làm như vậy tôi có hơi sợ hãi đó.”
Cô mới biết được nam chính không thích nữ chính, mà nữ chính không phải bạch nguyệt quang. Nam chính bây giờ lại ngầm ra hiệu muốn cùng cô sống qua ngày, vậy chẳng phải không ly hôn nữa sao?
Thực ra, Kiều Mộc biết rằng không ly hôn thì cuộc sống sẽ tốt hơn, tiền nhiều hơn. Nhưng suy nghĩ ly hôn này đã ăn sâu vào trong tâm trí, hơn nữa cô cũng muốn rời xa cuộc sống của nam nữ chính, sợ cứ ở bên nam chính sẽ xảy ra chuyện không tốt. Cho nên đến trước mắt cô vẫn muốn ly hôn với nam chính, để cô một mình rời đi một cách tiêu sái.
“Kiều Mộc, cô thích tôi không?” Cố Hàn Thanh lại hỏi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, Kiều Mộc chưa từng thấy qua.
Trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo theo bản năng, biết được đây là một câu hỏi nộp mạng, cũng chính là câu hỏi mà nam chính bảo có khiến tâm trạng anh được vui hay không.
Cô nên trả lời thích hay không thích đây?
Anh vừa ngầm ra hiệu muốn chung sống với cô qua ngày, chắc là muốn để cô trả lời thích nhỉ?
Tại sao lại muốn có đáp án này?
Trừ phi anh… thích cô?
Tim Kiều Mộc đập nhanh, loạn rồi, mọi thứ loạn hết