[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 35


trước sau


Kiều Mộc đọc đi đọc lại bốn năm lần tin nhắn Cố Hàn Thanh gửi đến, rõ ràng chỉ có mấy chữ nhưng lại khiến cô suy ngẫm hồi lâu.
 
Ý anh là sao?
 
Gì mà cô muốn cắm sừng anh?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu óc của người có tiền đều khiến người ta khó hiểu thế ư?
 
Kiều Mộc gõ vào ốp điện thoại, trả lời lại: [Hả?]
 
Biểu thị cô chưa hiểu.
 
Cố Hàn Thanh nói: [Em không ngoại tình thì việc gì phải sợ tôi tính kế em.]
 
Kiều Mộc chột dạ truy hỏi: [Vậy ý anh là nếu tôi ngoại tình thì anh sẽ tính kế tôi?]
 
Cố Hàn Thanh: [Em có thể thử.]
 
Kiều Mộc âm thầm nói tiếp vế sau: Thử đi rồi chết luôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hiểu, cô hiểu!
 
Bình thường tổng tài bá đạo đều là đàn ông có tính chiếm hữu mạnh, nếu là thời xưa còn có kiểu ta có thể không cần ngươi, nhưng ngươi cũng không được đi tìm người đàn ông khác!
 
Kiều Mộc gửi đi vài meme đáng yêu qua, trả lời: [Đùa thôi. Ông chủ, sao tôi có thể cắm sừng anh được chứ, anh đối xử với tôi tốt như vậy, người lại còn đẹp trai, tôi có mắt mù đâu mà lại đi cắm sừng anh.]
 
[Vậy thì thử tiếp nhận tôi đi.]
 
[A, anh phải theo đuổi mới được chứ.] Kiều Mộc mím môi, cô muốn xem thử ông chủ trả lời thế nào.
 
Cố Hàn Thanh nhìn câu trả lời của Kiều Mộc, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng đã tan chảy, rốt cuộc đã mở được chút tấm lòng của Kiều Mộc: [Chẳng phải tôi đang theo đuổi em đó sao.]
 
[Có à? Sao tôi không cảm nhận được?]
 
[Em muốn cảm nhận như nào? Tôi đến thăm em?]
 
[Đừng đừng đừng, anh nhất định đừng có đến.] Kiều Mộc sợ Cố Hàn Thanh thật đấy, sao có thể thẳng thắn như vậy: [Tôi đang ghi hình chương trình mà, anh đến thì tôi cũng không có thời gian đón tiếp anh. Anh ngoan ngoãn ở nhà đi, ngày mai chắc tôi về rồi.]
 
[Mấy giờ về?]
 
[Vẫn chưa biết nữa, đến lúc đó tôi báo anh sau.] Kiều Mộc ngáp một cái, có hơi buồn ngủ: [Ông chủ, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn ngủ một chút, buổi chiều còn phải ghi hình tiếp.]
 
[Được, em ngủ đi.]
 
Kiều Mộc bỏ điện thoại xuống, trước khi ngủ, cô quay đầu nhìn về phía giường của Trình Tâm Nghiên, người này sao còn chưa về?
 
Thôi bỏ đi, mặc kệ cô ta, cô ngủ trước đã.
 
Trình Tâm Nghiên còn đang bàn bạc với người quản lý xem buổi chiều nên làm cách nào để vớt vát lại hình tượng, buổi sáng cô ta lại làm lố quá khiến cư dân mạng có ác cảm nặng hơn.
 
“Tâm Nghiên, em đừng nghĩ đến việc gần gũi với cuộc sống nữa, làm bản thân là được. Còn nữa, nếu những nhóm khác đều muốn làm một chuyện thì em cũng đừng phản đối, như vậy sẽ không khiến em trở nên khác biệt với mọi người, ngược lại rất giống bình giấm chua.”
 
“Em biết rồi chị Tôn, có lẽ buổi sáng em quá nóng vội, làm sai rất nhiều chuyện.” Trình Tâm Nghiên tự trách.

 
Tôn Mẫn thấy cô ta còn nghe lọt tai lời mình nói, an ủi nói: “Em nghĩ được như thế là chị yên tâm rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.”
 
“Vâng, được ạ. Chị Tôn, chị cũng đi nghỉ ngơi chút đi.” Trình Tâm Nghiên trở về phòng mình, vừa vào đã nhìn thấy Kiều Mộc ngủ say sưa giống như không có phiền não gì cả.
 
Cô ta ghen tỵ cắn răng, thực sự nghĩ không ra tại sao cô không có tài cán gì nhưng trên mạng lại có ấn tượng tốt với cô như vậy.
 
Không lẽ hiện giờ không có bản lĩnh, rất bình thường, biết giẫm chết gián là ưu điểm sao?
 
Đám cư dân mạng này thật không có mắt nhìn!
 
Thẩm mỹ quá thấp kém rồi!
 
Trình Tâm Nghiên mắng nhiếc trong lòng, đầy hậm hực leo lên giường của mình ngủ.
 
Hết giờ nghỉ trưa, buổi ghi hình trực tiếp lại bắt đầu, fan hâm mộ vui mừng vào xem: [Cuối cùng đã bắt đầu rồi, mong chờ biểu hiện chiều nay của tổng giám đốc Kiều.]
 
[Chiều nay sẽ chơi gì đây? Muốn xem Châu Lan nhà tôi đi catwalk.]
 
[Ủng hộ Hạ Tình, chị ơi xông lên.]
 
Bên trên màn hình bình luận là những lời cổ vũ của fan hâm mộ, ngay cả Kiều Mộc cũng có, hơn nữa fan của cô còn không ít. Trước mắt cô là người có số lượng fan tăng nhanh nhất, và là khách mời có sức nóng cao nhất.
 
Trong phòng phát trực tiếp của cô và Trình Tâm Nghiên, có thể nói rằng độ hot của cô hoàn toàn đàn áp Trình Tâm Nghiên.
 
Tôn Mẫn nôn nóng nhưng cũng không thể làm gì được, chị ta tắt bình luận nhảy trên màn hình đi, nghiêm túc xem chương trình.
 
Dưới ống kính, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đang từ từ bò dậy dưới tiếng nhắc nhở của loa phát thanh, hai người dặm lại lớp trang điểm, xuống lầu đi tập hợp trước mặt đạo diễn.
 
Khách mời bốn nhóm tám chuyện vài câu, đạo diễn Vương mới đi ra công bố thể lệ trò chơi, ông ta lấy ra một thùng thăm: “Hôm nay chúng ta đã đến khu quay phim thì cần phải tổ chức phù hợp với bối cảnh nơi đây mới được. Những lá thăm bên trong thùng chính là thẻ nhân vật của mọi người. Mọi người đến bốc thăm trước, xong rồi tôi sẽ nói quy tắc trò chơi.”
 
“Đạo diễn Vương, rút thăm theo nhóm hay cá nhân?” Hàn Duyệt hỏi.
 
Đạo diễn Vương nói: “Theo cá nhân, rút được nhân vật tốt nói không chừng còn có lợi đó.”
 
Ông ta nói úp mở.
 
Hàn Duyệt lập tức kéo Trần Tư Vận lên trước: “Vậy chúng tôi rút trước.”
 
Hai người này làm gì cũng biểu hiện rất tích cực, nhưng quá tích cực sẽ khiến người ta cảm thấy phản cảm: [Hàn Duyệt, Trần Tư Vận biết cách giành ống kính thật đó! Tôi ghét bọn họ chết đi được.]
 
[Đúng rồi, không thèm thương lượng với mọi người một chút, tự mình lên rút trước, dựa vào đâu mà nhóm bọn họ được rút trước chứ.]
 
[Hot girl mạng chính là hot girl mạng, dù trong nhà giàu có hơn nữa cũng quá trẻ con rồi thì phải.]
 
[Chứ gì nữa, tôi cảm thấy gia đình hai người họ tuyệt đối chẳng có bao nhiêu tiền, bằng không sao có thể đi làm hot girl mạng được? Chắc là gia đình khá giả thôi.]
 
Đạo diễn Vương nhắc nhở Hàn Duyệt và Trần Tư Vận: “Các cô có cần thương lượng với những người khác xem ai rút trước không? Hoặc là các cô oẳn tù tì?”
 
“Không sao đâu, ai rút trước thì xác suất cũng như nhau không phải sao?” Hàn Duyệt cảm thấy chẳng sao cả, nhưng vẫn quay đầu hỏi những người khác.
 
Ba nhóm còn lại rất ôn hòa bảo cô ấy muốn rút thì rút trước đi, thế là cô ấy và Trần Tư Vận cũng không khách sáo mà đi rút thẻ nhân vật của bản thân.
 
Hai người thì một người là kiếm khách, một người là kẻ cướp.
 
Tiếp là Châu Lan và Văn Văn rút, hai người họ đều là đạo sĩ.
 
Tiếp nữa là Hạ Tình và Mục Đồng Đồng, một người là cẩm y vệ, một người là hòa thượng.
 
Mục Đồng Đồng sụp đổ: “Sao lại là hòa thượng thế này, sẽ không bắt tôi đeo tóc giả đầu trọc đấy chứ?”
 
Toàn bộ mọi người cười ha ha, tò mò có phải như thế thật không.
 
Đạo diễn Vương cười nói: “Không cần, không cần, chỉ mặc áo cà sa mà thôi.”
 
Mục Đồng Đồng vui mừng vỗ ngực: “Hên quá hên quá, dọa chết tôi rồi.”
 
[Ha ha ha, tổ chương trình sao không chơi lớn chút, đội tóc giả trọc đầu luôn!]
 
[Thôi bỏ đi, ảnh hưởng đến hình tượng nữ minh tinh biết bao.]
 
[Nhưng cảm thấy nếu chịu liều hết mình sẽ có được rất nhiều ấn tượng tốt.]
 
[Cuối cùng đến tổng giám đốc Kiều rồi, mong chờ tổng giám đốc Kiều rút được một tấm thẻ nhân vật thú vị!]
 
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên bước lên trên, Trình Tâm Nghiên bày ra bộ dạng hào sảng để Kiều Mộc rút trước, Kiều Mộc cũng không khách sáo, dứt khoát rút ra thẻ nhân vật cho mình.
 
Sau khi cô nhìn xong thì đưa cho khán giả xem: “Tôi là đại tiểu thư, ý gì vậy? Sao cảm thấy không giống mùi vị giang hồ của mọi người?”
 
Kiều Mộc khó hiểu hỏi đạo diễn Vương.
 
Đạo diễn Vương ý tứ sâu xa giải thích: “Cô Kiều, có thể nào tấm thẻ này là tốt nhất đó nha.”
 
“Hả? Tốt nhất? Tốt nhất như thế nào?” Kiều Mộc chớp mắt.
 
Đạo diễn Vương nói: “Tạm thời không thể nói được, lát nữa cô sẽ biết ngay.”
 
[Tò mò đại tiểu thư sẽ có lợi ích gì.]
 
[Tổng giám đốc Kiều thật lợi hại, rút một cái đã được đạo diễn nhận định là tốt nhất.]
 
[Chồng tôi thật là may mắn, có dự cảm chiều nay cô ấy lại thể hiện xuất sắc rồi!]
 
Trình Tâm Nghiên nhăn mày, trong lòng thắc mắc đại tiểu thư thì có gì tốt? Nhưng vẫn đang cầu nguyện bản thân có thể rút được nó.
 
Kết quả càng nghĩ càng không được, cô ta rút trúng nhân vật cái bang!
 
“Hahaha, không ngờ còn có cái bang nữa cơ đấy?” Hàn Duyệt cười lớn: “Có cần ăn diện thành dáng vẻ ăn xin không?”
 
“Chắc chắn là có nhỉ?” Trần Tư Vận cười theo: “Tâm Nghiên, vận may của cô thật không tốt nha, hoàn toàn ngược lại với người bạn Mộc Mộc của mình.”
 
Trình Tâm Nghiên gượng cười, sắc mặt vô cùng tệ.
 
Hạ Tình nhìn ra được, nói giúp: “Ai ya, trò chơi thôi mà, rút phải thẻ nhân vật gì thì đã sao chứ.”
 
Mục Đồng Đồng gật đầu: “Đúng đó, tôi còn là hòa thượng nè, cũng may không cần phải để đầu trọc, bằng không tôi mới là người xấu nhất.”
 
Châu Lan và Văn văn cũng nói vài câu, nhưng Trình Tâm Nghiên không thể nào vui nổi, cười vô cùng gượng gạo.
 

Nói là xị mặt cũng không quá.
 
[Trình Tâm Nghiên nhỏ mọn quá, không ngờ cô ta lại xị mặt trước ống kính luôn!]
 
[Tuy rằng Hàn Duyệt và Trần Tư Vận cười hơi quá lố, nhưng tôi cảm thấy hai người họ chỉ muốn nói đùa thôi mà? Sao Trình Tâm Nghiên lại không vui rồi, thật là nhỏ mọn quá.]
 
[Nói đùa vốn dĩ phải để người khác cảm thấy buồn cười mới gọi là nói đùa, Tâm Nghiên của chúng tôi không thích, như vậy cũng không được sao?]
 
[Làm minh tinh mà chút chịu đựng này cũng có sao? Nếu thật sự là như vậy, tôi khuyên vị Trình Tâm Nghiên này sớm rút khỏi giới, trở về làm cô tiểu thư nuôi của nhà họ Cố đi.]
 
[Cô ta đừng có đổi với tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi đó, làm được thì làm, không được thì mau rút khỏi chương trình đi.]
 
Thực ra Trình Tâm Nghiên không quan tâm đến việc bản thân rút được thẻ nhân vật cái bang, điều cô ta quan tâm chính là Kiều Mộc rút được đại tiểu thư, mà cô ta lại là một người cái bang. Sự khác biệt này mới là nguyên nhân khiến cô ta xị mặt.
 
Cô ta thấy người quản lý ở phía sau đang ra hiệu ánh mắt cho mình, lập tức chấn chỉnh lại, đè xuống khuôn mặt rầu rĩ, nghiêm túc nghe đạo diễn nói quy tắc trò chơi.
 
Chiều hôm nay bốn nhóm khách mời sẽ phải đi tìm một cuốn bí kíp võ công, tin đồn có được cuốn bí kíp này sẽ có được thiên hạ. Thế là các nhân sĩ võ lâm trên giang hồ lần lượt xuất phát, có cái bang, đạo sĩ, hòa thượng, có kiếm khách ngao du, có thổ phỉ chiếm đóng một ngọn núi, hơn nữa còn có cẩm y vệ được triều đình phái đi, cộng với một đại tiểu thư ngây thơ yêu thích chốn giang hồ.
 
Ai tìm được bí kíp trước, bữa cơm tối nay sẽ do tổ chương trình ra tiền mời ăn một bữa thịnh soạn, những nhóm khác chỉ có thể dùng nhà bếp tự mình nấu ăn, không được dùng thẻ riêng của mình.
 
Sau khi nói xong cốt truyện, các nhóm khách mời lập tức đi thay đồ cổ trang và làm tóc. Bởi vì thời gian có hạn, nên kiểu tóc được làm đơn giản nhất có thể.
 
Đạo sĩ mặc một bộ đồ màu xanh đậm và búi củ tỏi. Hòa thượng cũng là tóc búi củ tỏi và áo cà sa, kiếm khách là tóc đuôi ngựa và cầm một thanh kiếm, cẩm y vệ mặc áo Phi Ngư, đội mũ Ô Sa và cầm một thanh kiếm.
 
Thổ phì thì quần áo bằng vải, bị chột một mắt.
 
Trần Tư Vận khóc cười không xong: “Tôi vừa mới cười Tâm Nghiên xong, giờ tôi cũng xấu xí vô cùng!”
 
Hàn Duyệt đứng ở bên cạnh cười nghiêng ngả: “Tư Vận, trông cậu buồn cười quá, đặc biệt là nốt ruồi này.”
 
Trần Tư Vận trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu không được cười, phiền quá đi à.”
 
Ở bàn trang điểm bên cạnh, tạo hình cái bang của Trình Tâm Nghiên cũng đã xong, bộ đồ của cô ta rách nát giống như mấy trăm năm chưa giặt qua, đội tóc giả hệt như đầu ổ gà, cũng may trên mặt không cố ý làm nhem nhuốc. Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Trình Tâm Nghiên cũng đã chẳng thể vui nổi nữa rồi.
 
Bởi vì Kiều Mộc ở bên cạnh cô ta xinh đẹp như đóa phù dung, được ăn diện xinh đẹp nhất trong tất cả khách mời. Quần áo màu xanh lá nhạt, tiên khí phiêu dật lại không mất đi khí chất của hiệp khách, tóc được trải thấp, lấy ra một bộ phận búi ra sau tạo thành một hình dạng xinh đẹp, rồi dùng dây lụa và trang sức đầu cùng màu tô điểm thêm, hệt như một mỹ nhân xinh đẹp thời xưa.
 
“Trời ơi, Mộc Mộc, em thích hợp với tạo hình cổ trang quá đó.” Châu Lan làm xong, đến bên Kiều Mộc khen ngợi.
 
Hạ Tình cũng đi đến: “Mộc Mộc, em có thể đến ăn chén cơm của diễn viên tụi chị rồi đó, tạo hình cổ trang của em thật sự quá xinh đẹp.”
 
Mục Đồng Đồng cầm bát hóa duyên của mình ra phía

sau: “Ừ, thật đẹp, không hổ là đại tiểu thư.”
 
Cư dân mạng yêu thích Kiều Mộc cũng vô cùng kích động.
 
[Kiều Mộc xinh đẹp quá, nhất là với tạo hình cổ trang!]
 
[Hy vọng chị gái ghi hình xong chương trình nảy có thể quay một bộ phim cổ trang, đừng để lãng phí nhan sắc xinh đẹp như vậy chứ!]
 
[Bây giờ tôi không muốn gọi chồng nữa, muốn gọi vợ rồi. Hôn vợ yêu, em là xinh đẹp nhất!]
 
Đa số fan hâm mộ của nữ minh tinh là dựa vào nhan sắc, vì thế khi Kiều Mộc ăn diện như vậy thì sức nóng của cô lại lần nữa đạt đến đỉnh điểm.
 
Kỳ Anh vui mừng liên tục chụp màn hình: “Vi Vi, cậu nhìn chị dâu tớ xinh đẹp không? Đẹp hơn Trình Tâm Nghiên nhiều!”
 
Hôm nay Hàn Vi đến nhà Kỳ Anh xem phát trực tiếp, cô ấy khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, giơ ngón tay cái: “Ừ ừ, chị Mộc Mộc hôm nay thật sự là nhan sắc đỉnh cao mà, chị ấy thực sự rất thích hợp với cổ trang.”
 
“Đúng thế, chị dâu tớ mới thích hợp quay phim cổ trang đó. Chờ chị ấy ghi hình xong, tớ sẽ khuyên chị ấy diễn bộ phim tiên hiệp mà mình tự đâu tư kia.”
 
Hàn Vi: “Được đó, nếu là chị Mộc Mộc diễn, chắc chắn ngày nào tớ cũng xem.”
 
Kỳ Anh: “Cậu đợi đã, tớ phải gửi vài tấm hình cho anh tớ mới được. Anh ấy chắc chắn không có theo dõi chương trình phát trực tiếp, anh ấy không thích xem những thứ như vậy.”
 
“Anh cậu lạnh lùng quá, còn có tác phong giống mấy người già nữa.” Hàn Vi bóc phốt.
 
Kỳ Anh bĩu môi: “Chứ gì nữa, đã đăng ký kết hôn với chị dâu tớ được hai tháng rồi mà tình cảm của hai người chẳng có chút tiến triển gì. Ông ngoại tớ nóng lòng vô cùng, nhưng cũng không tiện thúc giục hai người họ.”
 
“Quả thật chuyện tình cảm không thể giục được, càng giục càng khiến người ta phản nghịch lại.” Hàn Vi nặng nề nói: “Vẫn nên để họ tự nảy sinh tình cảm thì hơn.”
 
“Tớ biết chứ, cho nên muốn gửi cho anh ấy khoảnh khắc nổi bật của chị dâu để anh ấy càng ngày càng rung động. Như vậy thì anh ấy sẽ nghĩ cách theo đuổi chị dâu.” Kỳ Anh gửi xong, nâng cằm đắc ý.
 
Bên kia, Cố Hàn Thanh đang lướt trang mạng nào đó để mua sách, chỉ thấy trong mục tìm kiếm có nhập vào hai chữ: Theo đuổi.
 
Bên dưới là những cuốn sách cùng loại nhảy ra.
 

 

 

 

 

 
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào cuốn người đàn ông ba mươi tuổi kia, anh không hề do dự nhấn thêm vào giỏ hàng.
 
Rồi tiếp tục kéo xuống dưới tìm những cuốn khác.
 
Vào lúc này, điện thoại rung lên, anh nhìn lướt qua.
 
Sau đó nhấn vào tấm ảnh Kỳ Anh gửi tới, ánh mắt anh hơi ngẩn ra, không kiềm được mà phóng to tấm ảnh để nhìn rõ hơn cô gái xinh đẹp bên trong.
 
Kiều Mộc thực sự rất thích hợp với cách ăn mặc cổ trang.
 
Rất đẹp.
 
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua tấm ảnh như đang vuốt ve gò má của cô gái. Khóe môi hơi cong lên, anh thêm tất cả những cuốn sách xuất hiện trên trang tìm kiếm vào giỏ hàng, rồi thanh toán.
 
Sau đó mở chương trình phát trực tiếp, định nhìn vợ mình một lúc.
 
Trong chương trình, sau khi mọi người đã tạo hình xong thì bắt đầu làm nhiệm vụ giành lấy manh mối. Đầu tiên là bắt đầu từ chỗ ở của mọi người, tổ đạo diễn đẩy ra một tấm bảng câu hỏi, toàn bộ đều bị dán giấy lên, không nhìn được câu hỏi là gì. Chỉ có bên trên cùng có ghi: Đơn giản, trung bình, khó nhất.
 
Đạo diễn Vương nói: “Mỗi nhóm các cô chọn độ khó mà mình phải thử thách trước. Nói chung, càng khó thì nội dung gợi ý sẽ càng chi tiết hơn. Phải xem sự lựa chọn của các cô rồi.”
 
“Đây mới là cửa ải đầu tiên, chắc chắn chọn khó nhỉ.” Hạ Tình giống như có kinh nghiệm nói: “Tôi cảm thấy mức độ khó nhất của cửa ải đầu tiên sẽ không quá khó.”
 
“Tôi cũng thấy vậy, nếu không được thì lại đổi cái khác?” Văn Văn quay đầu hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Vương, nếu như chọn mà không thành công thì có thể chọn cái khác không?”
 
Đạo diễn Vương: “Không được nha. Cho nên các cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu thất bại sẽ không có gợi ý nào cả.”

 
Văn Văn kêu lên: “Vậy thì hỏng rồi, Lan Lan, chúng ta có nên chọn mức độ trung bình không?”
 
Châu Lan đồng ý: “Được, chủ yếu là không nhìn được câu hỏi là gì, cũng không biết tổ chương trình tính như thế nào. Chúng ta vẫn nên chọn trung bình đi.”
 
“Tiểu Tình, hay chúng ta cũng chọn trung bình?” Mục Đồng Đồng lắc tay Hạ Tình, cô ấy cảm thấy mức độ khó nhất chắc chắn sẽ rất khó.
 
Hạ Tình băn khoăn một lúc rồi quyết định giống với Mục Đồng Đồng.
 
Hàn Duyệt và Trần Tư Vận thì thâm với nhau vài câu, quyết định chọn mức độ dễ nhất. Hàn Duyệt nói: “Chúng ta đầu óc ngu dốt, vẫn nên bắt đầu từ cái dễ nhất.”
 
Trần Tư Vận: “Xem thử phong cách của chương trình như thế nào trước đã.”
 
Cuối cùng chỉ còn lại Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc cũng muốn cân bằng một chút nên chọn trung bình. Nhưng Trình Tâm Nghiên định thử thách mức độ cao nhất, cô ta nói: “Mộc Mộc, chúng ta chọn cái khó nhất đi. Mọi người đều không chọn, lỡ như nó không khó lắm thì sao?”
 
“Cô chắc chứ? Lỡ như rất khó rất khó thì sao?” Kiều Mộc là người đã chết qua một lần, cô không muốn thử thách độ khó cao nữa, chuyện gì cũng muốn bình bình là được.
 
Trình Tâm Nghiên thấy cô rụt rè rút lui, cảm thấy nhất định phải chọn độ khó cao nhất này mới được. Nếu bản thân giải ra được, vậy công lao chẳng phải sẽ thuộc về mình cô ta sao?
 
“Chọn nó đi, đặt cược một ván có được không?” Trình Tâm Nghiên lắc tay Kiều Mộc giống như cô ta nhỏ hơn Kiều Mộc vậy: “Cô yên tâm đi, để tôi giải cho. Lúc đi học thành tích của tôi cũng khá tốt, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.”
 
[Tôi có dự cảm Trình Tâm Nghiên lại cố tỏ ra mạnh mẽ rồi!]
 
[Vả sưng mặt thành tên béo, tôi ngồi đợi xem chuyện cười của cô ta.]
 
[Sao lần nào cô ta cũng trông khác biệt như vậy, tôi cảm thấy cô ta còn thích thể hiện hơn nhóm hot girl nhiều. Quan trọng là không có thực lực tương xứng.]
 
[Đừng có làm khổ tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi nữa mà. Biểu cảm của tổng giám đốc Kiều thật là bất lực, quả nhiên tình bạn của hai người là plastic.]
 
Kiều Mộc thấy Trình Tâm Nghiên kiên trì như thế, nếu cô còn từ chối chẳng khác nào không chịu ủng hộ bạn thân mình. Cô suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được thôi, cô muốn chọn gì thì chọn đó.”
 
Thế là bốn nhóm đều đã chọn xong, đạo diễn xé hết ba câu hỏi ra.
 
Đề của mức độ đơn giản là: Hai người cùng nhau nhảy dây được năm mươi cái.
 
Trung bình: Ném vòng trúng năm cái.
 
Khó nhất: Ít nhất phải xoay được hai cục rubik.
 
[Mẹ kiếp! Khó thật đấy! Tôi cũng chỉ xoay được có một mặt thôi!]
 
[Tôi cũng thế! Tiêu rồi, tổng giám đốc Kiều của tôi lại bị Trình Tâm Nghiên kéo xuống nước rồi.]
 
[Mấy người nhìn vè mặt túng quẫn của Trình Tâm Nghiên kìa, tôi dám chắc là cô ta không biết!]
 
“Tâm Nghiên, Mộc Mộc, của tụi em khó quá à. Cũng may chị không chọn.” Châu Lan vui mừng, cô ấy không có biết chơi rubik gì đó đâu.
 
Hạ Tình cũng vỗ ngực: “Cũng may Đồng Đồng đã khuyên tôi, không thì bọn tôi sẽ thất bại mất.”
 
Hàn Duyệt tò mò hỏi: “Tâm Nghiên, cô biết xoay rubik không?”
 
Trình Tâm Nghiên bây giờ đã leo lên lưng hổ khó xuống, dù gì cô ta cũng là người kiên trì lựa chọn mức độ khó nhất, bèn nói dối: “Trước đây khi còn học đại học có chơi qua, khi đó chơi rất giỏi, xoay được hết các mặt. Nhưng nhiều năm chưa đụng đến rồi, bây giờ không biết đã quên hay chưa nữa, để tôi thử xem.”
 
“Woa, vậy trước đây cô rất lợi hại đó nha.” Hàn Duyệt thật lòng khen ngợi.
 
[Vậy sao? Trước đây Trình Tâm Nghiên chơi giỏi thế à?]
 
[Ôm lòng nghi ngờ, có khi nào cô ta chém gió không.]
 
[Cảm giác như đang tạo dựng hình tượng ấy, gì mà trước đây chơi rất giỏi, nhiều năm sau quên rồi. Nếu như không xoay ra được, mọi người cũng không thể nói gì cô ta được à?]
 
Cố Hàn Thanh nhăn mày, không hiểu tại sao Trình Tâm Nghiên lại nói dối. Khi cô ta học đại học năm nhất, có một lần ngồi chơi rubik ở nhà, xoay rất lâu cũng không xoay ra được. Sau đó cầm đến nhờ anh giúp đỡ, đến khi anh xoay ra hết các mặt thì cô ta chỉ khen anh lợi hại, không hề có hứng thú với rubic chút nào.
 
Nếu nói về sau cô ta tự mình luyện tập, hoặc học theo công thức, anh cảm thấy không tin. Trình Tâm Nghiên không hề thích chơi trò này.
 
Vậy hiện giờ cô ta cố ý nói như vậy là sợ bản thân mất mặt sao? Nhưng không biết chính là không biết, nói thật dù sao cũng tốt hơn nói dối không phải sao?
 
Anh không thích theo dõi chuyện trong giới giải trí, nhưng cũng biết được minh tinh rất ỷ lại vào việc xây dựng hình tượng. Đợi đến một ngày nào đó hình tượng sụp đổ, sự nghiệp cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
 
Cô ta hà cớ gì phải làm vậy?
 
Mấy năm nay vì sao lại trở thành như thế? Cố Hàn Thanh không kiềm được mà càng thêm thất vọng về Trình Tâm Nghiên.
 
“Mộc Mộc, còn cô thì sao? Cô biết không?” Hàn Duyệt quay sang hỏi Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc gật đầu: “Trước đây tôi cũng chơi rất giỏi, nhưng lâu rồi không chơi, không chắc có được hay không.”
 
Khi Kiều Mộc học cấp ba, bạn nam cùng bàn với cô rất thích chơi rubik, cô cũng bị cuốn theo. Cô cảm thấy thời gian rảnh rỗi có thể chơi để mở mang tư duy, cho nên cô thường xuyên chơi, cũng chơi rất lợi hại. Loại rubik hình vuông chơi thành thục nhất, sau này càng chơi càng nhiều, cô biết chơi cả loại bốn trục tám mặt, tám trục ngôi sao…
 
Nhưng quả thực đã lâu rồi chưa chơi, cô lại đổi một cơ thể khác, thật sự không nhắm chắc phản ứng của cơ bắp còn tồn tại hay không.
 
[Ui chao, đám fan Kiều Mộc nói tiếp đi, chửi Tâm Nghiên nhà chúng tôi nữa đi? Chẳng phải chị gái nhà mấy người cũng đang nói dối à? Xấc, còn học theo cách nói của Tâm Nghiên nhà chúng tôi!]
 
[Ngay cả câu trả lời cũng sao chép, Kiều Mộc mặt dày quá rồi thì phải?]
 
[Chị tôi biết thật, còn chị mấy người thì chưa chắc đâu! Fan Kiều Mộc biết xấu hổ chút đi, mũi tên sẽ quay lại đám mấy người bất cứ lúc nào đó!]
 
Fan của Trình Tâm Nghiên lập tức tìm cơ hội chửi lại, bình luận trên màn hình cãi nhau ầm ĩ.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện