[Chị gái thật khiến người ta cảm động, rõ ràng sợ hãi thế kia mà còn có thể dũng cảm như vậy.]
[Chị gái thật là người đẹp, tốt bụng. Xem còn ai nói chị ghen tỵ với Kiều Mộc nữa không. Rõ ràng chị vẫn luôn suy nghĩ cho cô ấy mà.]
Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên cũng chịu ngồi nên cô ấy có chút lung lay. Hàn Duyệt nhìn ra được, lập tức khuyên nhủ: “Tư Vận, chúng ta cũng đi đi, bây giờ bốn người còn có bạn có bè, chứ lát nữa còn hai chúng ta sẽ càng sợ hơn đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tư Vận càng thêm lung lay, Hàn Duyệt kéo cô ấy dậy: “Đi mà, đi mà, tớ cũng sợ lắm, cậu tưởng tớ không sợ hả.”
“Nhưng tớ sợ hơn cậu nữa.”
“Tớ biết, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, kiểu gì cũng phải thực hiện thôi.” Rõ ràng Hàn Duyệt và Trần Tư Vận càng giống bạn thân hơn, cùng kéo nhau lên ngồi phía sau Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên.
Nhân viên ở khu vui chơi đi qua kiểm tra dây an toàn cho bọn họ, sau đó trở về phòng điều khiển, nói qua micro: “Chuẩn bị xong hết chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi thì giơ số hai với tôi, tôi nhấn nút khởi động.”
Kiều Mộc là người đầu tiên giơ lên, Hàn Duyệt thứ hai, Trần Tư Vận thứ ba, Trình Tâm Nghiên vẫn chưa.
Kiều Mộc nhìn sang: “Tâm Nghiên, cô sao vậy? Hối hận rồi hả?”
“Tôi... tôi...” Trình Tâm Nghiên hối hận thật, nhưng bây giờ ngồi lên mới hối hận chẳng phải rất dễ bị ghét sao. Hơn nữa, cô ta vừa mới nói rất hùng hồn, bây giờ hối hận chẳng khác nào vả mặt mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nhìn thấy còn một người chưa giơ tay, sao thế?” Nhân viên dịu dàng hỏi: “Vậy tôi chỉ đành đếm đến ba, đếm ngược xong, chúng ta sẽ xuất phát. ... Hai...”
Khi thấy sắp đến số một, Trình Tâm Nghiên hét lớn: “Tôi không ngồi nữa, đợi đã, tôi không ngồi nữa! Tôi sợ!”
[Phì~ Tôi đoán ngay là kết quả này mà.]
[Trình Tâm Nghiên một ngày không làm màu thì không thoải mái à.]
[Đúng đó, ha ha ha, buồn cười chết mất. Ban nãy còn biểu diễn hiểu rõ đại cục trước mặt tổng giám đốc Kiều của tôi, kết quả bản thân căn bản là không làm được.]
[Ngay cả Trần Tư Vận cũng làm được rồi, mà một người nói năng hùng hồn như cô ta lại rút lại, đủ tệ đó.]
Nếu ban đầu Trình Tâm Nghiên không chịu ngồi, còn xem như giữ được hình tượng trước sau. Dù có người nói cô ta thì cũng không quá khó nghe. Bởi vì người sợ ngồi tàu lượn siêu tốc có rất nhiều, đều có thể hiểu được, mọi người sẽ không quá hà khắc với cô ta.
Nhưng cô ta ấy mà, đáng lẽ không nên xây dựng hình tượng làm cái gì, rồi lại tự vả mặt mình, khiến bản thân trở nên hơi giả tạo giống như đang biểu diễn kiểu đa nhân cách vậy.
Thế là bốn người ngồi bên trên lần lượt đi xuống. Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên rút lui nên cô ấy cũng không muốn ngồi nữa.
Kiều Mộc gãi đầu, nhìn người của tổ chương trình: “Bây giờ phải làm sao? Không thể thả lỏng một chút, để một mình tôi ngồi sao?”
Người của tổ chương trình lắc đầu kiên quyết: “Không được, nhưng có một cách khác có thể ngồi tàu lượn siêu tốc thay.”
“Cách gì?” Trần Tư Vận hỏi trước Kiều Mộc: “Sao mấy người không nói sớm, tôi còn tưởng bắt buộc phải ngồi nữa đó.”
“Đúng đó, mấy người cũng xấu xa quá rồi.” Kiều Mộc buồn cười.
Người của tổ chương trình cũng cười: “Không phải không nói trước với mấy người mà vì cách này khó hơn ngồi tàu lượn siêu tốc nhiều.”
“Rốt cuộc khó đến mức nào, mấy người mau nói đi. Tôi không tin còn có việc khó hơn ngồi tàu lượn siêu tốc.” Trần Tư Vận không tin, chủ yếu là vì cô ấy thật sự không muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, nó quá đáng sợ.
Dưới sự đốc thúc của mọi người, người của tổ chương trình lấy ra hai bài kiểm tra trong ngăn kéo dưới bàn. Đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, là hai kiểm tra.
“Chỉ cần các cô làm bài thi này đủ điểm thì không cần ngồi tàu lượn nữa, đồng thời sẽ lấy được phần thưởng.”
“Làm đủ điểm? Mấy người đang đùa hả?” Hàn Duyệt lấy bài thi ra xem, ống kính cũng quay vào gần để khán giả xem chung.
Đều là những câu hỏi kiểm tra năng lực, lần này không còn đơn giản chỉ mỗi đề logic đơn giản như Kiều Mộc hôm qua nữa, mà còn có câu hỏi kiến thức hằng ngày, câu hỏi lịch sử, liên quan đến suy luận, toán học...
Hàn Duyệt nhìn sơ qua, trước mắt mơ hồ: “Tôi đã tốt nghiệp bao nhiêu lâu rồi, làm sao mà làm được mấy câu hỏi như vậy chứ. Đã vậy còn phải làm đủ điểm, tổ chương trình thật là độc ác.”
Trần Tư Vận khóc cười không xong: “Rõ ràng tổ chương trình muốn ép chúng ta phải thử thách. Duyệt Duyệt, hay là chúng ta ngồi tàu lượn đi.”
“Cậu ổn không?”
“Không ổn cũng phải ổn.” Trần Tư Vận lấy bài thi trong tay bạn mình bỏ lên bàn: “Bỏ đi, tổ chương trình quá độc ác, chúng ta vẫn nên làm đơn giản thô bạo chút thì hơn.”
[Hú hú hú, tổ chương trình biết cách chơi nha, không ngờ lại lấy bài kiểm tra năng lực ra. Ai mà không biết trình độ học vấn của minh tinh hầu như đều rất thấp chứ, có rất nhiều người làm không ra đâu.]
[Dù có làm ra được thì đủ điểm cũng rất khó.]
[Nhìn bài kiểm tra này tôi đã muốn nôn, thi hai năm rồi mà vẫn chưa đến được bờ, hu hu hu, muốn khóc quá.]
[Nỗi đau vĩnh viễn của tôi, năm đó ôn tập ngày đêm để chuẩn bị cho kỳ thi quan chức, kết quả buổi phỏng vấn còn không lọt vào. Cũng may công việc hiện tại cũng không tồi.]
[Thi quan chức khó vậy sao? Mẹ kêu tôi học xong đại học cũng đi thi.]
[Khó cũng không khó, nhưng cũng không hẳn đơn giản, nói chung là đề rất rộng lớn, phải có nhiều kiến thức. Sáu mươi điểm thật sự rất khó để thi được.]
[Sao tôi thấy vẻ mặt của Kiều Mộc hình như không khó lắm nhỉ, mọi người xem cô ấy đang cười kìa.]
Có cư dân mạng nói thế, những người đang thảo luận đến việc thi quan chức đều không nói chuyện nữa, nghiêm túc xem chương trình.
Kiều Mộc phát hiện được điểm đặc biệt của bài thi này, tuy rằng tổ chương trình nói phải thi đủ điểm, nhưng phân bố số điểm trên bài hoàn toàn khác với bài thi quan chức thực sự.
Khi tốt nghiệp đại học cô đã thấy bạn bè thi qua, biết được lượng câu hỏi trong bài thi quan chức rất lớn. Câu hỏi trắc nghiệm không phải một câu một điểm, có rất nhiều câu đều từ 0.5 đến 0.8 điểm.
Mà bài kiểm tra này không những toàn trắc nghiệm, mà số điểm của mỗi câu đều là hai điểm. Cũng có nghĩa là làm đúng mười câu là được, lại nhìn lướt qua những câu hỏi trong bài, đa số đều không khó.
Cô bảo mà, tổ chương trình không thể nào độc ác như thế được.
“Tâm Nghiên, chúng ta làm bài kiểm tra đi. Nếu cô sợ thì đừng ngồi nữa.” Kiều Mộc thấu hiểu nói, kéo được rất nhiều ấn tượng tốt.
Trình Tâm Nghiên cười miễn cưỡng, biết bản thân đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện, lại bị Kiều Mộc đàn áp rồi. Trong lòng cô ta chua chát, nhưng đành bất lực.
“Cô làm được hết sao? Lần này phải đủ sáu mươi điểm đó.” Trình Tâm Nghiên không dám tin Kiều Mộc có thể lợi hại như vậy, dù cô nhỏ hơn cô ta, mới bước ra xã hội không bao lâu, cũng chưa chắc học tập có thể lợi hại như thế được? Cô không phải học sinh chuyên Anh của trường loại hai sao?
“Lúc đại học cô thi qua quan chức à?” Trình Tâm Nghiên tò mò hỏi.
Kiều Mộc lắc đầu, ngồi xuống ghế được tổ chương trình chuẩn bị, nhấn bút bi: “Chưa thi qua, nhưng tôi thấy những người bạn khác thì, nên học theo.”
“Vậy cô có đảm bảo làm được sáu mươi điểm không?” Trình Tâm Nghiên muốn gài bẫy Kiều Mộc, khiến cô cũng trở thành người nói năng hùng hồn giống mình, cuối cùng thi không đủ điểm bị vả mặt.
“Chắc là được.” Kiều Mộc không phải người bốc phét, trong lời nói biểu đạt ra sự tự tin.
Trình Tâm Nghiên lập tức tâng bốc cô: “Cô nói như vậy chắc chắn là không vấn đề! Mộc Mộc, cô thật lợi hại! Tôi tin là cô có thể làm được, cô là thiên tài đó! Không có chuyện gì mà cô làm không được cả!”
Kiều Mộc bị cô ta khen như vậy thì mí mắt co giật, sâu xa nhìn cô ta không thèm quan tâm đến, vùi đầu vào làm bài kiểm tra.
Fan của Trình Tâm Nghiên cũng theo đó mà sục sôi, khen ngợi quái gờ: [Kiều Mộc lợi hại ghê, bà chủ lớn đó, có thể không làm ra được sao?]
[Sao mà không làm ra được, vậy thì sao làm bà chủ lớn được chứ?]
[Đều đang nói Kiều Mộc và tổng giám đốc Cố có quan hệ khó diễn tả đấy, trước đây văn hóa Kim Sư nằm dưới trướng tập đoàn Cố thị, bây giờ lại rơi vào tay cô ấy. Cũng không biết bên trong đó có quan hệ lợi ích gì không.]
[Chúng ta gắn thẻ bà Cố vào xem đi, tránh cho chồng cô ấy bị người phụ nữ có mưu đồ xấu xa lưu luyến mãi.]
Không biết từ đâu truyền đến những lời đồn này, bây giờ có một số ít cư dân mạng đang nói Kiều Mộc và tổng giám đốc Cố có quan hệ không thể miêu tả.
Đương nhiên, nếu những người này biết Kiều Mộc chính là bà Cố, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rớt cả hàm cho xem.
Tạm thời không nói đến những chuyện này nữa, hiện giờ trong chương trình Kiều Mộc rất nhanh đã làm được bài kiểm tra đủ sáu mươi điểm, những cư dân mạng ăn nói quái gở ban nãy bị vả mặt bốp bốp.
Trình Tâm Nghiên cũng không kiềm được mà xị mặt.
Kỳ Anh lập tức chụp màn hình cảnh này lại, cắn ống hút nói: “Mình phải thu thập toàn bộ khuôn mặt thật của Trình Tâm Nghiên lại, đợi ngày nào chị ta bị lật phòng sẽ truyền khắp mạng giùm chị ta.”
Hàn Vi ngồi bên cạnh bắt chéo chân nói: “Cậu có cần cho ông ngoại cậu xem không? Chỉ cần ông ấy thất vọng về Trình Tâm Nghiên thì người phụ nữ này sẽ không nhận được sự che chở của nhà họ Cố bọn cậu nữa.”
“Tớ cũng muốn lắm, nhưng tuổi ông ngoại đã cao, tớ không muốn làm phiền ông vì những chuyện này. Hơn nữa, đây chỉ là một góc nhỏ trong bộ mặt thật của Trình Tâm Nghiên thôi, còn chưa đủ để lật đổ chị ta. Bắt buộc phải đợi chị ta lộ ra sơ hở lớn hơn.”
“Ha ha, Anh Anh, cậu được đấy, sắp trở thành Sherlock Holmes rồi.” Hàn Vi trêu đùa.
Kỳ Anh kiêu ngạo nâng cằm: “Chứ sao nữa, tớ phải bảo vệ tốt chị dâu tớ. Cậu thấy chị dâu tớ lợi hại dữ chưa, người có văn hóa học thức đấy!”
“Chị Mộc Mộc khá có sức hút đó, chị ấy không tham gia chương trình tớ còn không biết được chị ấy lại có một mặt lợi hại như thế đâu.” Hàn Vi gật đầu.
Hai người tiếp tục xem chương trình.
Kiều Mộc sau khi biết có thể thông qua giải đề để lấy phần thường, những hạng mục trò chơi phía sau Trình Tâm Nghiên không dám chơi, cô đều tự mình làm đề.
Trình độ lợi hại ăn đứt mọi người, khiến đạo diễn vô cùng kinh ngạc. Ông ta không ngờ chương trình của bọn họ có một học sinh giỏi thật sự.
Kiều Mộc lần nữa thông qua kiến thức của mình giành được sức nóng và yêu thích lớn nhất, độ nổi tiếng hoàn toàn đè bẹp Trình Tâm Nghiên. Người không biết còn tưởng cô mới là đại minh tinh nữa cơ.
Cứ thế lúc một giờ chiều Kiều Mộc đã ghép xong ô trống của nhóm mình, quả thực là bài thơ trước đây cô suy đoán, tên là , tác giả là Giả Đảo.
Mà những nhóm khác, Hạ Tình và Mục Đồng Đồng nhanh nhất cũng chỉ mới