[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 38


trước sau


Ông chủ đã thay đổi mất rồi, mặc dù vẫn mê chuyển tiền nhưng giờ đã học được cách gài bẫy với cô rồi.
 
Kiều Mộc hậm hực trừng mắt với Cố Hàn Thanh: “Anh gài bẫy tôi, ông chủ, anh cũng quá bỉ ổi rồi đó!”
 
Cố Hàn Thanh tỏ ra vô tội: "Vốn dĩ tôi chưa nói xong, là tự em không nghe tôi nói hết đã đồng ý đó chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc: "..." Nhớ lại cái đã, hình như thực sự là như thế thật.
 
Cô ngại ngùng sờ mũi.
 
Cố Hàn Thanh buồn cười: "Sao nào, muốn nuốt lời sao?"
 
Kiều Mộc ngập ngừng, suy nghĩ một lát, cô hơi nâng cằm, tự tin nói: "Vì sao tôi phải nuốt lời chứ, chúng ta ai thắng còn chưa biết đâu, dù sao thì tôi cũng không có tổn thất gì."
 
Nếu thua cũng chỉ là hẹn hò với ông chủ thôi mà, cô cảm thấy cũng không có gì to tát, hẹn hò một ngày với một người đẹp trai như này hình như cũng không khó chấp nhận một chút nào nhỉ.
 
"OK, vậy chúng ta đi thôi." Anh nhặt một khối rubic khác lên, hiện ra sự vội vàng hiếm thấy.
 
Thế nhưng Kiều Mộc lại ném khối rubic lại, ôm bụng nói: "Ông chủ, anh cũng vội quá rồi đó, đừng quên mất tôi còn chưa ăn bữa tối đâu, tôi đói bụng rồi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh nhíu mày, liếc nhìn bụng cô: "Tôi còn tưởng em đã ăn tối trên máy bay rồi."
 
Cô nhớ lại thời điểm đó, đúng lúc có bữa ăn trên máy bay vào buổi tối.
 
Kiều Mộc cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Bữa tối là bữa tối, bữa khuya là bữa khuya."
 
Cố Hàn Thanh: "..."
 
Vợ có thể ăn như vậy mà vẫn không béo bụng, anh không biết nên ngưỡng mộ cô không nữa.
 
"Vậy đi ăn thôi, tôi đi cùng em." Anh xoa đầu cô.
 
Kiều Mộc cong mày cười: "Đi thôi, ông chủ, anh muốn ăn không?"
 
"Tôi không ăn."
 
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.
 
"Ông chủ, anh giữ mình trong sạch như thế sao? Anh không có khi nào đột nhiên rất muốn ăn gì ư?" Kiều Mộc tò mò hỏi.
 
Cố Hàn Thanh trả lời: "Đương nhiên có, thế nhưng rất ít cực kỳ ít, hơn nữa so với ăn bữa khuya thì tôi uống rượu sẽ nhiều hơn một chút."

 
"Vậy mà anh lại không có bụng bia." Kiều Mộc bước vào thang máy, thuận thế cúi đầu nhìn vào eo của Cố Hàn Thanh.
 
Anh đang mặc bộ đồ ngủ, ở giữa loáng thoáng hiện ra khoảng sâu hình chữ V, có thể nhìn thấy một ít đường nét cơ ngực, thế nhưng không nhìn thấy được cơ bụng khiến cho Kiều Mộc cảm thấy có chút tiếc nuối.
 
Sắc đẹp, đặc biệt là sắc đẹp của đàn ông, vẫn là thứ cô thích.
 
Cố Hàn Thanh cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn của Kiều Mộc, con ngươi đen láy sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, giơ tay véo má cô: "Ở bên ngoài, không cho phép nhìn người đàn ông khác như thế này."
 
Kiều Mộc ngẩng đầu, nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm của anh, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng: “Tôi nhìn anh sẽ tính kế khiến tôi ra đi trắng tay sao?"
 
"Sao em cứ nghĩ tôi tính kế em thế nhỉ? Chúng ta là vợ chồng, chẳng phải nên thông cảm và bao dung cho nhau hay sao?"
 
"Đây không phải tôi sợ đầu óc anh dùng tốt hơn tôi sao, lỡ như tôi thực sự phạm sai rồi trở thành kẻ thù với anh thì sao?" Kiều Mộc suy nghĩ lung tung.
 
Cố Hàn Thanh nhíu mày, bàn tay véo mặt cô đổi thành vuốt ve: "Sẽ không đâu, nếu như chúng ta ly hôn hòa bình, em cũng có thể được chia tiền. Còn nữa, tiền bây giờ tôi cho đều là của em, sẽ không tính toán với em. Thế nhưng em cũng đừng nghĩ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mãi, tôi sẽ không vui đâu."
 
"Anh sẽ ghen à?" Kiều Mộc không nhịn được cười hỏi.
 
Cố Hàn Thanh buông tay, dời tầm mắt, cửa thang máy mở ra, anh thong thả bước ra ngoài.
 
Kiều Mộc đi theo anh, nghiêng đầu ép sát từng bước: "Ông chủ, sao anh không trả lời tôi? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?"
 
Cố Hàn Thanh dừng chân, Kiều Mộc đi tới, cô lùi lại kịp thời, ngẩng đầu mặt đối mặt nhìn anh.
 
Cố Hàn Thanh rũ mắt: "Rất muốn biết sao?"
 
Kiều Mộc không đứng đắn nhướng mày: "Đúng vậy, anh cứ nói đi mà, thật sự sẽ ghen sao?"
 
Cố Hàn Thanh im lặng, nhìn sâu vào Kiều Mộc, khoảng chừng sau mười mấy giây, anh nghiêm túc trả lời: "Sẽ ghen, thế nên sau này cố gắng chỉ nhìn mỗi tôi thôi."
 
Con ngươi Kiều Mộc co lại có thể thấy rõ bằng mắt thường, trái tim thình thịch bắt đầu tăng tốc.
 
Hình như cô đã tự đào hố cho chính mình mất rồi.
 
Tay nhỏ xoa mũi, đây là động tác chứng tỏ cô đang ngại ngùng xấu hổ: "... Ồ, tôi biết rồi, tôi đi ăn cơm đã."
 
Cô vội vàng chạy đến phòng bếp, quản gia Trần cũng đi vào theo, hỏi cô muốn ăn để chuẩn bị làm cho cô. Kiều Mộc xua xua tay, vì để tránh Cố Hàn Thanh ở bên ngoài nên cô nói: "Không cần đâu, tối nay tôi muốn tự mình làm. Quản gia Trần, ông tìm mì và cà chua, còn cả thịt gà qua đây cho tôi là được rồi. Tôi tự mình làm."
 
"Bà chủ, phòng bếp dầu mỡ nặng lắm, cô đừng tự mình làm vẫn hơn.” Quản gia Trần lo lắng nói.
 
Kiều Mộc cười đáp: "Không sao đâu, chẳng lẽ quản gia Trần quên là tôi xuất thân từ gia đình bình thường sao? Làm bát mì tôi vẫn biết làm, ông cứ để tôi tự mình làm đi."
 
Quản gia Trần nhìn Kiều Mộc thật sự muốn tự mình ra tay, nên ông chỉ có thể đi lấy đồ cho cô.
 
Cố Hàn Thanh không ngờ rằng Kiều Mộc muốn tự tay làm mì, anh đi đến cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thăm thẳm nhìn Kiều Mộc đang mặc tạp dề: "Đột nhiên tôi cũng muốn ăn."
 
Anh bất thình lình nói như vậy khiến Kiều Mộc sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
 
Cố Hàn Thanh: "Tôi cũng muốn ăn mì."
 
Kiều Mộc mở to mắt, vô thức nói: "Vậy anh bảo quản gia Trần..."
 
Cố Hàn Thanh cắt ngang: "Không, chỉ muốn ăn mì em nấu."
 
Kiều Mộc: "..."
 
Được, đây là ông chủ muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của cô đây mà.
 
Có lẽ biết được Cố Hàn Thanh xuất phát từ tâm lý gì, vành tai Kiều Mộc có hơi hồng, mím mím môi, cô nói: "Được thôi, vậy anh đi ra ngoài đợi tôi một lát, đừng cứ ở đây nhìn mãi ảnh hưởng đến việc tôi phát huy. Đợi lát nữa ăn không ngon, anh lại tính sổ với tôi."
 
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ giả vờ hung dữ của cô, mím môi mỉm cười: "Được, tôi đi ra ngoài."
 
Anh không lại gần phòng bếp nữa mà đi ra phòng ăn ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Tiện tay lấy cuốn tạp chí kinh tế trên bàn để đọc.
 
Quản gia Trần biết ông bà chủ có tiến triển tình cảm nên biết điều rời đi.
 
Hai bát mì rất nhanh đã được nấu xong, Kiều Mộc chia ra đựng vào hai bát, cho đủ các loại gia vị, còn có một miếng trứng gà được cuộn rất đẹp mặt để ở bên trên.
 
Bưng khay đi ra, Cố Hàn Thanh nghe thấy tiếng động bèn đóng  quyển tạp chí trở lại, đứng dậy đi qua bưng khay cho Kiều Mộc, nhìn trên khay đều là cà chua và mì trứng gà thơm ngon, anh nhướng mày: "Không nhìn ra tay nghề nấu nướng của em khá tốt đấy."
 
"Đương nhiên rồi, trước đây không có người nấu cơm cho tôi, tôi cũng không thuê nổi người giúp việc nên chỉ có thể tự mình tìm tòi học hỏi nấu ăn thôi." Kiều Mộc đang nói đến cuộc sống cô nhi đời trước của mình, thế nhưng đặt ở trên người nguyên chủ cũng rất thích hợp.
 
Yết hầu của Cố Hàn Thanh hơi động, anh đặt khay xuống, trầm khàn nói: "Cả đời sau này em không phải nấu cơm nữa."
 
Kiều Mộc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong khoảnh khắc đối diện, cô bật cười khúc khích: "Tôi biết rồi, bây giờ tiền trong tay tôi cũng đủ để tôi nằm yên cả đời, sau này tôi muốn làm gì thì làm cái đó."
 
"Ừ, muốn làm gì thì làm đó, nhưng tiền đề là phải ở bên cạnh tôi đã." Giọng điệu câu cuối cùng của Cố Hàn Thanh rất sâu xa.
 
Kiều Mộc lòng dạ rối bời vén tóc, bưng bát mì của mình ra rồi lấy đũa muỗng: "Ông chủ, chúng ta ăn mì trước thôi, tôi đói lắm rồi, không có sức lực để nói chuyện nữa."
 
Cố Hàn Thanh cảm nhận được nội tâm dao động của Kiều Mộc, khóe môi hơi nhếch lên trên.
 
Hai người ăn mì xong thì quay về phòng tắm rửa, Kiều Mộc nhân lúc đi tắm gội đầu sấy khô tóc luôn, xong xuôi thì thời gian đã rất muộn.

 
Thế nhưng nhìn thấy hai khối rubik được Cố Hàn Thanh đặt ở bên giường, cô biết vẫn còn phải đối phó với chuyện này.
 
"Đến đi, ông chủ, chúng ta phân thắng bại." Kiều Mộc cũng không tỏ ra yếu đuối, cô mới chơi qua, đáng lúc có cảm giác: "Nhưng mà ông chủ, anh ở nhà không có lén tôi luyện tập đâu nhỉ?"
 
"Không đến mức đó đâu." Cố Hàn Thanh đáp: "Tôi cũng rất nhiều năm không chơi, trước đây lợi hại mà thôi."
 
"Ồ? Rất tự tin nha." Kiều Mộc khoanh chân ngồi trên giường, cô tung khối rubik xuống: "Hôm qua tôi đã chơi một lần, bây giờ đúng lúc cảm giác tay rất mạnh đó, anh chắc chắn không muốn muộn mấy ngày hẵng thi đấu sao?"
 
"Không cần thiết." Cố Hàn Thanh ngồi trên thảm dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô gái mặt mày tự tin, cô như này với cô nằm yên như cá mặn rất không giống nhau, cảm giác tương phản cực mạnh, cũng khiến cho người khác càng muốn hiểu rõ cô hơn, nhìn xem rốt cuộc cô còn có bao nhiêu điều khiến người ta kinh ngạc: "Trực tiếp đến thôi. Em đếm ngược."
 
"OK." Kiều Mộc cũng không gian lận, sau khi đếm to ba hai một, cô và Cố Hàn Thanh cùng nhau bắt đầu xoay rubik.
 
Tốc độ hai người cũng không chậm, thế nhưng đáng tiếc chính là Cố Hàn Thanh thắng trước một bước.
 
Kiều Mộc "a" một tiếng: "Ông chủ, anh cũng quá lợi hại rồi!"
 
Cô khen rất chân thành.
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười: "Em cũng rất lợi hại."
 
"Ầy, vẫn không bằng anh được, thế nhưng đợi tôi nghỉ ngơi cho tốt, hôm sau chúng ta thi thêm lần nữa." Lòng hiếu thắng của Kiều Mộc được kích thích, vẫn muốn thử thách thêm lần nữa, nhưng hôm nay thì thôi, cô mệt rồi chỉ muốn đi ngủ.
 
"Được." Cố Hàn Thanh mặt mày dịu dàng.
 
Kiều Mộc đặt

khối rubik lên tủ đầu giường, sau đó ngồi dậy vươn vai một cái, kết quả do khoanh chân quá lâu nên giờ bị tê, cô kêu lên cơ thể chao đảo lắc lư trực chờ ngã xuống đất.
 
Cố Hàn Thanh vội vàng bật người dậy, một tay đỡ lấy cô.
 
Kiều Mộc cứ như vậy nhào vào lòng anh, hai tay vô thức vòng quanh cổ Cố Hàn Thanh, hai chân còn chống ở bên giường, cả người nghiêng ngả tạo thành một góc bốn mươi lăm độ.
 
Trong phút chốc, trong hơi thở quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt ở trên người Cố Hàn Thanh, không quá nồng nặc rất dễ ngửi. Tim của Kiều Mộc loạn nhịp, vội vàng vặn vẹo người muốn đứng dậy.
 
Cố Hàn Thanh cũng thuận theo đỡ cô ngồi lại trên giường: "Vẫn ổn chứ?"
 
Hai chân Kiều Mộc duỗi về phía trước, hai tay không ngừng vỗ: "Vẫn còn hơi tê, ngại quá ông chủ, tôi không phải cố ý đâu."
 
"Nếu như em cố ý, tôi cũng không để ý đâu." Cố Hàn Thanh cúi đầu nói một câu.
 
Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn anh, đỏ mặt cúi đầu.
 
Ông chủ thẳng thắn theo đuổi người ta thật nguy hiểm!
 
"Tôi xoa cho em." Cố Hàn Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, nâng hai chân cô lên đùi mình, rất có tay nghề mát xa cho cô.
 
Kiều Mộc ngây người, từ trước đến nay cô chưa bao giờ được người khác đối xử dịu dàng cẩn thận chút một như vậy.
 
Cô có hơi ngẩn ngơ nhìn sườn mặt anh tuấn của Cố Hàn Thanh, lại cúi đầu nhìn bàn tay đang xoa bóp trên đùi mình của anh, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Cố Hàn Thanh.
 
Không biết đã qua bao lâu, cô như bị ma xui quỷ khiến quơ lấy điện thoại chụp một bức ảnh anh đang xoa bóp cho mình.
 
Kết quả quên mất bật chế độ tắt tiếng.
 
Cố Hàn Thanh nghe thấy âm thanh bèn ngước lên nhìn cô: "Chụp trộm tôi?"
 
Kiều Mộc đỏ mặt, chột dạ đưa ra lý do vô căn cứ: "Đúng vậy, khoảnh khắc ông chủ hiền lành như này đương nhiên phải chụp lưu lại chứ, thuận tiện đăng lên tài khoản kia của tôi, fan CP của chúng ta vẫn luôn muốn xem chúng ta chung khung hình đó."
 
"Em muốn công khai tôi?" Trong lòng Cố Hàn Thanh tràn ngập vui mừng, nghĩ rằng Kiều Mộc thật sự muốn công khai anh với mọi người.
 
Kiều Mộc phủ nhận nói: "Đương nhiên không rồi, này chỉ đăng tay của anh chân của tôi thôi. Ha ha ha, cũng coi như là phúc lợi rồi, tôi cũng lưu lại dáng vẻ dịu dàng như này của ông chủ làm kỷ niệm chứ."
 
Cố Hàn Thanh: "..."
 
Không thể phủ nhận, anh có chút thất vọng thế nhưng cũng biết tất cả những điều này đều là vì anh.
 
Hơn nữa Kiều Mộc không thích anh, tất nhiên không đồng ý công khai tình cảm của hai người rồi.
 
Kiều Mộc cắt ảnh chụp mặt của Cố Hàn Thành chỉ để lại đôi tay mảnh khảnh đều đặn của anh và đôi chân trắng nõn của mình, kiểm tra trái phải một chút, xác nhận không có lộ ra chỗ nào, cô mới đăng lên tài khoản "Cá mặn nhỏ vui vẻ."
 
Caption: [Khoảnh khắc dịu dàng của anh Cố, đáng để kỷ niệm.]
 
Giờ này cũng đã gần mười hai giờ đêm, cũng coi là rất muộn, thế nhưng cư dân mạng thích lên mạng kia đều là cú mèo, bây giờ chính là lúc tinh thần phấn chấn nhất.
 
Trong nháy mắt, dưới weibo của Kiều Mộc đã có hơn trăm bình luận.
 
[A a a! Tôi nhìn thấy cái gì đây! Quả nhiên ngủ muộn có phúc lợi!]
 
[Đây... đây... đây là thứ tôi có thể xem được mà không bỏ tiền ra sao? A, người ta xấu hổ quá đi à!]
 
[Giờ này, động tác này, tôi bắt đầu ảo tưởng rồi, ha ha.]
 
[A a a, show ân ái! Cuối cùng cũng show ân ái rồi! Hóa ra bà Cố ở ngoài gọi tổng tổng giám đốc Cố là anh Cố ư? Vì sao lại cảm thấy có cảm giác thể nhỉ?]
 
[Ông trời ơi! CP của con cuối cùng cũng chung khung hình rồi! Mặc dù chỉ có tay và chân chung khung hình, thế nhưng cũng không sao, con có thể đợi được mặt hai người họ chung hình.]
 

[Tay của tổng tổng giám đốc Cố đẹp quá đi, cũng có thể làm người mẫu tay mất! Ngón tay đều đặn dài quá, chân của bà Cố cung thật trắng thật nhỏ thật thẳng!]
 
[Tổng giám đốc Cố thật dịu dàng, ngưỡng mộ ing, tổng giám đốc Cố người ta có tiền như thế, còn yêu chiều vợ như vậy, người đàn ông tốt ông chồng tốt đều là của người ta hết.]
 
Kỳ Anh ưa thức đêm cũng nhìn thấy bài đăng này, cô ấy kích động gửi tin nhắn wechat cho Kiều Mộc: [Chị dâu, chị và anh trai em chung phòng rồi à? Hai người ngủ cùng nhau? Sắp sinh cho em đứa cháu rồi?]
 
Kiều Mộc: "..."
 
Cái gì với cái gì chứ, thế nhưng hình như cô thật sự chưa có nói với Kỳ Anh là cô chuyển sang phòng của Cố Hàn Thanh.
 
[Em đừng nghĩ bậy bạ, hai bọn chị chỉ là ở chung một phòng nhưng không ngủ chung giường mà thôi.]
 
[Hô hô hô, chị dâu, chị không thành thực, vậy mà không nói chuyện này với em, em cũng tổn thương quá đi mất, thế mà cũng không nói cho người ta biết.]
 
[Quên mất thôi mà, hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn cả.]
 
[Thế không lớn á, chị đồng ý ở chung, có nghĩa là tình cảm của hai người có tiến triển rồi. Chị dâu, chị nói thật với em, có phải chị cũng có chút xíu thích anh trai em phải không?]
 
Kiều Mộc hơi giật mình, phản ứng đầu tiên không phải là phủ nhận mà là ngước mắt lên nhìn Cố Hàn Thanh trước, anh vẫn đang xoa bóp chân cho cô, vẻ mặt chuyên tâm chăm chú.
 
Nói thật lòng, khoảnh khắc này, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy bọn họ là cặp vợ chồng thắm thiết.
 
Trong lòng Kiều Mộc dường như có một dòng nước ấm chảy quá, cô nói thật lòng: [Chỉ có thể nói rằng chị đồng ý thử với anh ấy, thế nhưng trước mắt tuyệt đối không có những thứ mà trong đầu em suy nghĩ đâu.]
 
[Em hiểu em hiểu mà, nếu như ông ngoại biết được hai người đã có tiến triển lớn như thế này nhất định ông sẽ rất vui cho xem!]
 
[Tạm thời đừng nói với ông nội.]
 
[Yên tâm, em không nói, em biết tình cảm của người trẻ tuổi chúng ta, bị người lớn nhúng tay vào sẽ rất phiền. Chị cứ yên tâm bồi dưỡng tình cảm với anh trai em đi nha!]
 
Nói chuyện với Kỳ Anh xong, Kiều Mộc cảm thấy chân không còn khó chịu nữa, cô cảm kích nói: "Ông chủ, cảm ơn anh, chân tôi đỡ rồi."
 
Cố Hàn Thanh cũng không lưu luyến, lịch sĩ rút tay về, Kiều Mộc thu hai chân trở lại, rồi nói: "Ông chủ, hẹn hò mà anh nói, khi nào hẹn đấy? Ngày mai tôi có chút chuyện, tôi cần nói chuyện với Đồng Phi về vai diễn của cậu ấy trong bộ phim của chúng tôi."
 
"Ngày mai tôi cũng có nhiều việc ở công ty, phải mở cuộc họp, ngày mốt thì sao?" Cố Hàn Thanh vừa hay cũng không nghĩ mai sẽ hẹn hò.
 
Kiều Mộc ừ ừ gật đầu: "Được, quyết định thế nhé, Vậy ngày mốt chúng ta hẹn hò."
 
Cô lật người chui vào trong chăn, nằm ngửa trên giường: "Ông chủ, chúc ngủ ngon."
 
Đôi mắt dịu dàng của Cố Hàn Thanh chăm chú nhìn cô: "Ừm, ngủ ngon."
 
Hai người dịu dàng thắm thiết, tiến triển rất tốt. Mà Trình Tâm Nghiên ở Quân Sơn Uyển nhìn thấy bức ảnh bọn họ show ân ái, một mình khóc không thở nổi.
 
Kiều Mộc!
 
Kiều Mộc!
 
Cô cố ý, nhất định là cô cố ý!
 
Là Kiều Mộc cố tình khoe ra để cho cô ta thấy!
 
Trình Tâm Nghiên hận, cô ta đang vắt óc suy nghĩ như nào mới có thể chèn ép được Kiều Mộc.
 
Ngày hôm sau, Kiều Mộc và Mạnh Hàm hẹn Đồng Phi gặp mặt ở một quán cà phê, hai người đến trước, đợi tầm mười phút thì mới thấy Đồng Phi đang vội vàng chạy đến, trên quần áo dính chút bùn, nói chung nhìn vô cùng nhếch nhác: "Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý đến muộn đâu. Xin lỗi, xin lỗi."
 
Cậu ấy cúi đầu rất nghiêm túc xin lỗi.
 
Kiều Mộc giơ tay cản cậu ấy lại: "Không cần xin lỗi, cũng chưa đợi bao lâu cả."
 
Cô chỉ vào vết bùn dính trên áo cậu ấy: "Cậu bị ngã sao? Có bị thương không?"
 
Đoán chừng cậu ấy đến muộn là do nguyên nhân này.
 
Đồng Phi có chút ngượng ngùng phủi vết bẩn trên áo mình, xấu hổ giải thích nói: "Vừa rồi từ cửa tàu điện đi qua, không cẩn thận nên ngã vào trong bụi hoa. Gần đây cũng không có cửa hàng bán quần áo, nên tôi chỉ có thể mặc như này đến đây. Thật sự ngại quá, không phải tôi cố ý lôi thôi thế này đâu."
 
Thực sự chân tướng là có một cậu bé đạp xe đạp ở trên đường dành cho người đi bộ suýt chút nữa đâm phải người khác, Đồng Phi vì cứu người nên mới ngã vào trong bụi hoa.
 
Thế nhưng cậu ấy sợ mình nói như thế sẽ bị người ta hiểu lầm là làm trò, suy nghĩ hồi lâu quyết định không nói ra.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện