Ông chủ đã thay đổi mất rồi, mặc dù vẫn mê chuyển tiền nhưng giờ đã học được cách gài bẫy với cô rồi.
Kiều Mộc hậm hực trừng mắt với Cố Hàn Thanh: “Anh gài bẫy tôi, ông chủ, anh cũng quá bỉ ổi rồi đó!”
Cố Hàn Thanh tỏ ra vô tội: "Vốn dĩ tôi chưa nói xong, là tự em không nghe tôi nói hết đã đồng ý đó chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc: "..." Nhớ lại cái đã, hình như thực sự là như thế thật.
Cô ngại ngùng sờ mũi.
Cố Hàn Thanh buồn cười: "Sao nào, muốn nuốt lời sao?"
Kiều Mộc ngập ngừng, suy nghĩ một lát, cô hơi nâng cằm, tự tin nói: "Vì sao tôi phải nuốt lời chứ, chúng ta ai thắng còn chưa biết đâu, dù sao thì tôi cũng không có tổn thất gì."
Nếu thua cũng chỉ là hẹn hò với ông chủ thôi mà, cô cảm thấy cũng không có gì to tát, hẹn hò một ngày với một người đẹp trai như này hình như cũng không khó chấp nhận một chút nào nhỉ.
"OK, vậy chúng ta đi thôi." Anh nhặt một khối rubic khác lên, hiện ra sự vội vàng hiếm thấy.
Thế nhưng Kiều Mộc lại ném khối rubic lại, ôm bụng nói: "Ông chủ, anh cũng vội quá rồi đó, đừng quên mất tôi còn chưa ăn bữa tối đâu, tôi đói bụng rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh nhíu mày, liếc nhìn bụng cô: "Tôi còn tưởng em đã ăn tối trên máy bay rồi."
Cô nhớ lại thời điểm đó, đúng lúc có bữa ăn trên máy bay vào buổi tối.
Kiều Mộc cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Bữa tối là bữa tối, bữa khuya là bữa khuya."
Cố Hàn Thanh: "..."
Vợ có thể ăn như vậy mà vẫn không béo bụng, anh không biết nên ngưỡng mộ cô không nữa.
"Vậy đi ăn thôi, tôi đi cùng em." Anh xoa đầu cô.
Kiều Mộc cong mày cười: "Đi thôi, ông chủ, anh muốn ăn không?"
"Tôi không ăn."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.
"Ông chủ, anh giữ mình trong sạch như thế sao? Anh không có khi nào đột nhiên rất muốn ăn gì ư?" Kiều Mộc tò mò hỏi.
Cố Hàn Thanh trả lời: "Đương nhiên có, thế nhưng rất ít cực kỳ ít, hơn nữa so với ăn bữa khuya thì tôi uống rượu sẽ nhiều hơn một chút."
"Vậy mà anh lại không có bụng bia." Kiều Mộc bước vào thang máy, thuận thế cúi đầu nhìn vào eo của Cố Hàn Thanh.
Anh đang mặc bộ đồ ngủ, ở giữa loáng thoáng hiện ra khoảng sâu hình chữ V, có thể nhìn thấy một ít đường nét cơ ngực, thế nhưng không nhìn thấy được cơ bụng khiến cho Kiều Mộc cảm thấy có chút tiếc nuối.
Sắc đẹp, đặc biệt là sắc đẹp của đàn ông, vẫn là thứ cô thích.
Cố Hàn Thanh cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn của Kiều Mộc, con ngươi đen láy sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, giơ tay véo má cô: "Ở bên ngoài, không cho phép nhìn người đàn ông khác như thế này."
Kiều Mộc ngẩng đầu, nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm của anh, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng: “Tôi nhìn anh sẽ tính kế khiến tôi ra đi trắng tay sao?"
"Sao em cứ nghĩ tôi tính kế em thế nhỉ? Chúng ta là vợ chồng, chẳng phải nên thông cảm và bao dung cho nhau hay sao?"
"Đây không phải tôi sợ đầu óc anh dùng tốt hơn tôi sao, lỡ như tôi thực sự phạm sai rồi trở thành kẻ thù với anh thì sao?" Kiều Mộc suy nghĩ lung tung.
Cố Hàn Thanh nhíu mày, bàn tay véo mặt cô đổi thành vuốt ve: "Sẽ không đâu, nếu như chúng ta ly hôn hòa bình, em cũng có thể được chia tiền. Còn nữa, tiền bây giờ tôi cho đều là của em, sẽ không tính toán với em. Thế nhưng em cũng đừng nghĩ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mãi, tôi sẽ không vui đâu."
"Anh sẽ ghen à?" Kiều Mộc không nhịn được cười hỏi.
Cố Hàn Thanh buông tay, dời tầm mắt, cửa thang máy mở ra, anh thong thả bước ra ngoài.
Kiều Mộc đi theo anh, nghiêng đầu ép sát từng bước: "Ông chủ, sao anh không trả lời tôi? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?"
Cố Hàn Thanh dừng chân, Kiều Mộc đi tới, cô lùi lại kịp thời, ngẩng đầu mặt đối mặt nhìn anh.
Cố Hàn Thanh rũ mắt: "Rất muốn biết sao?"
Kiều Mộc không đứng đắn nhướng mày: "Đúng vậy, anh cứ nói đi mà, thật sự sẽ ghen sao?"
Cố Hàn Thanh im lặng, nhìn sâu vào Kiều Mộc, khoảng chừng sau mười mấy giây, anh nghiêm túc trả lời: "Sẽ ghen, thế nên sau này cố gắng chỉ nhìn mỗi tôi thôi."
Con ngươi Kiều Mộc co lại có thể thấy rõ bằng mắt thường, trái tim thình thịch bắt đầu tăng tốc.
Hình như cô đã tự đào hố cho chính mình mất rồi.
Tay nhỏ xoa mũi, đây là động tác chứng tỏ cô đang ngại ngùng xấu hổ: "... Ồ, tôi biết rồi, tôi đi ăn cơm đã."
Cô vội vàng chạy đến phòng bếp, quản gia Trần cũng đi vào theo, hỏi cô muốn ăn để chuẩn bị làm cho cô. Kiều Mộc xua xua tay, vì để tránh Cố Hàn Thanh ở bên ngoài nên cô nói: "Không cần đâu, tối nay tôi muốn tự mình làm. Quản gia Trần, ông tìm mì và cà chua, còn cả thịt gà qua đây cho tôi là được rồi. Tôi tự mình làm."
"Bà chủ, phòng bếp dầu mỡ nặng lắm, cô đừng tự mình làm vẫn hơn.” Quản gia Trần lo lắng nói.
Kiều Mộc cười đáp: "Không sao đâu, chẳng lẽ quản gia Trần quên là tôi xuất thân từ gia đình bình thường sao? Làm bát mì tôi vẫn biết làm, ông cứ để tôi tự mình làm đi."
Quản gia Trần nhìn Kiều Mộc thật sự muốn tự mình ra tay, nên ông chỉ có thể đi lấy đồ cho cô.
Cố Hàn Thanh không ngờ rằng Kiều Mộc muốn tự tay làm mì, anh đi đến cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thăm thẳm nhìn Kiều Mộc đang mặc tạp dề: "Đột nhiên tôi cũng muốn ăn."
Anh bất thình lình nói như vậy khiến Kiều Mộc sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Cố Hàn Thanh: "Tôi cũng muốn ăn mì."
Kiều Mộc mở to mắt, vô thức nói: "Vậy anh bảo quản gia Trần..."
Cố Hàn Thanh cắt ngang: "Không, chỉ muốn ăn mì em nấu."
Kiều Mộc: "..."
Được, đây là ông chủ muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của cô đây mà.
Có lẽ biết được Cố Hàn Thanh xuất phát từ tâm lý gì, vành tai Kiều Mộc có hơi hồng, mím mím môi, cô nói: "Được thôi, vậy anh đi ra ngoài đợi tôi một lát, đừng cứ ở đây nhìn mãi ảnh hưởng đến việc tôi phát huy. Đợi lát nữa ăn không ngon, anh lại tính sổ với tôi."
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ giả vờ hung dữ của cô, mím môi mỉm cười: "Được, tôi đi ra ngoài."
Anh không lại gần phòng bếp nữa mà đi ra phòng ăn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiện tay lấy cuốn tạp chí kinh tế trên bàn để đọc.
Quản gia Trần biết ông bà chủ có tiến triển tình cảm nên biết điều rời đi.
Hai bát mì rất nhanh đã được nấu xong, Kiều Mộc chia ra đựng vào hai bát, cho đủ các loại gia vị, còn có một miếng trứng gà được cuộn rất đẹp mặt để ở bên trên.
Bưng khay đi ra, Cố Hàn Thanh nghe thấy tiếng động bèn đóng quyển tạp chí trở lại, đứng dậy đi qua bưng khay cho Kiều Mộc, nhìn trên khay đều là cà chua và mì trứng gà thơm ngon, anh nhướng mày: "Không nhìn ra tay nghề nấu nướng của em khá tốt đấy."
"Đương nhiên rồi, trước đây không có người nấu cơm cho tôi, tôi cũng không thuê nổi người giúp việc nên chỉ có thể tự mình tìm tòi học hỏi nấu ăn thôi." Kiều Mộc đang nói đến cuộc sống cô nhi đời trước của mình, thế nhưng đặt ở trên người nguyên chủ cũng rất thích hợp.
Yết hầu của Cố Hàn Thanh hơi động, anh đặt khay xuống, trầm khàn nói: "Cả đời sau này em không phải nấu cơm nữa."
Kiều Mộc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong khoảnh khắc đối diện, cô bật cười khúc khích: "Tôi biết rồi, bây giờ tiền trong tay tôi cũng đủ để tôi nằm yên cả đời, sau này tôi muốn làm gì thì làm cái đó."
"Ừ, muốn làm gì thì làm đó, nhưng tiền đề là phải ở bên cạnh tôi đã." Giọng điệu câu cuối cùng của Cố Hàn Thanh rất sâu xa.
Kiều Mộc lòng dạ rối bời vén tóc, bưng bát mì của mình ra rồi lấy đũa muỗng: "Ông chủ, chúng ta ăn mì trước thôi, tôi đói lắm rồi, không có sức lực để nói chuyện nữa."
Cố Hàn Thanh cảm nhận được nội tâm dao động của Kiều Mộc, khóe môi hơi nhếch lên trên.
Hai người ăn mì xong thì quay về phòng tắm rửa, Kiều Mộc nhân lúc đi tắm gội đầu sấy khô tóc luôn, xong xuôi thì thời gian đã rất muộn.
Thế nhưng nhìn thấy hai khối rubik được Cố Hàn Thanh đặt ở bên giường, cô biết vẫn còn phải đối phó với chuyện này.
"Đến đi, ông chủ, chúng ta phân thắng bại." Kiều Mộc cũng không tỏ ra yếu đuối, cô mới chơi qua, đáng lúc có cảm giác: "Nhưng mà ông chủ, anh ở nhà không có lén tôi luyện tập đâu nhỉ?"
"Không đến mức đó đâu." Cố Hàn Thanh đáp: "Tôi cũng rất nhiều năm không chơi, trước đây lợi hại mà thôi."
"Ồ? Rất tự tin nha." Kiều Mộc khoanh chân ngồi trên giường, cô tung khối rubik xuống: "Hôm qua tôi đã chơi một lần, bây giờ đúng lúc cảm giác tay rất mạnh đó, anh chắc chắn không muốn muộn mấy ngày hẵng thi đấu sao?"
"Không cần thiết." Cố Hàn Thanh ngồi trên thảm dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô gái mặt mày tự tin, cô như này với cô nằm yên như cá mặn rất không giống nhau, cảm giác tương phản cực mạnh, cũng khiến cho người khác càng muốn hiểu rõ cô hơn, nhìn xem rốt cuộc cô còn có bao nhiêu điều khiến người ta kinh ngạc: "Trực tiếp đến thôi. Em đếm ngược."
"OK." Kiều Mộc cũng không gian lận, sau khi đếm to ba hai một, cô và Cố Hàn Thanh cùng nhau bắt đầu xoay rubik.
Tốc độ hai người cũng không chậm, thế nhưng đáng tiếc chính là Cố Hàn Thanh thắng trước một bước.
Kiều Mộc "a" một tiếng: "Ông chủ, anh cũng quá lợi hại rồi!"
Cô khen rất chân thành.
Cố Hàn Thanh mỉm cười: "Em cũng rất lợi hại."
"Ầy, vẫn không bằng anh được, thế nhưng đợi tôi nghỉ ngơi cho tốt, hôm sau chúng ta thi thêm lần nữa." Lòng hiếu thắng của Kiều Mộc được kích thích, vẫn muốn thử thách thêm lần nữa, nhưng hôm nay thì thôi, cô mệt rồi chỉ muốn đi ngủ.
"Được." Cố Hàn Thanh mặt mày dịu dàng.
Kiều Mộc đặt