[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 46


trước sau


Kiều Mộc bị sặc bởi nước miếng chính mình, cô ôm cổ lại, nằm sấp ở trên giường ho han vài cái, cuối cùng cũng ho xong, mặt cô cũng trở nên đỏ bừng, cô cầm điện thoại lên lần nữa, nhìn câu cuối cùng Cố Hàn Thanh gửi cho mình, con ngươi hơi trừng lớn. 
 
Bảo cô gọi Hàn Thanh? 
 
Này cũng quá buồn nôn rồi đó. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cũng chỉ là diễn kịch khi ở trước mặt trưởng bối gọi anh là Hàn Thanh mà thôi, nhưng đó chỉ là diễn kịch, nên cô không có gánh nặng tâm lý gì cả. Nếu như nói hai người ở riêng cũng gọi như thế, vậy... vậy... 
 
Nghĩ đến một loạt chuyển khoản vừa rồi của ông chủ, cô cảm thấy thật ra gọi vậy cũng được. Vả lại, bây giờ cũng cách màn hình cơ mà. 
 
Thế nên, Kiều Mộc mím môi cười, lập tức ngoan ngoãn gọi: [Ừm, Hàn Thanh.]
 
Vừa gửi xong, thông báo cuộc gọi video đến.
 
Đầu ngón tay Kiều Mộc khẽ run, điện thoại bộp rơi xuống ga trải giường.
 
Ông chủ thật sự gọi video đến!
 
Anh chắc chắn là muốn mình mặt đối mặt gọi anh Hàn Thanh,
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải làm sao, phải làm sao bây giờ?
 
Kiều Mộc bối rối lúc lâu, suy nghĩ kỹ lại, chẳng có gì phải né tránh, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở ra, dứt khoát bấm nút nhận cuộc gọi. Trong màn hình ngay lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn tinh xảo của Cố Hàn Thanh, cô cong mày cười: "Ông chủ, sao lại muốn gọi video cho tôi thế?"
 
"Hả? Em gọi tôi là gì cơ?" Cố Hàn Thanh như cười như không nhìn cô gái đã tẩy trang sạch sẽ.
 
Kiều Mộc sờ mũi, ánh mắt hơi lấp lánh nhìn anh, một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng gọi: "Hàn Thanh."
 
"Nghe không rõ, lớn tiếng hơn đi." Ngón tay thon dài của Cố Hàn Thanh chống thái dương, đuôi mắt chứa ý cười.
 
Kiều Mộc phồng má, cảm thấy anh đang chê cười mình, nhưng cũng không xấu hổ mà lớn tiếng gọi: "Hàn Thanh! Hàn Thanh! Hàn Thanh! Được chưa?"
 
Một lần gọi liên tiếp ba tiếng Hàn Thanh.
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười, nghe được rất vui vẻ: "Ồ, được rồi, sau này chúng ta cứ xưng hô như vậy đi."
 
Lời vừa dứt, giọng nói trầm thấp của anh chầm chậm nhả chữ: "Mộc Mộc."
 
Hai chữ anh nói ra dường như có chút cảm giác lưu luyến, cả người Kiều Mộc giống như có dòng điện xoẹt qua, nháy mắt tê dần, cô đỏ mặt: "Biết rồi, sao anh vẫn chưa ngủ? Đã muộn như này rồi."
 

Cố Hàn Thanh thường đi ngủ trước mười một giờ, không giống như cô, chưa đến mười hai giờ vẫn chưa buồn ngủ.
 
"Sắp rồi, muốn đợi em quay xong chương trình để nói chuyện với em, em muốn ngủ rồi sao?" Con ngươi đen láy của Cố Hàn Thanh chăm chú nhìn cô.
 
Kiều Mộc dựa vào tủ đầu giường, lắc lắc đầu: "Không nhanh thế đâu, có thể nói chuyện với anh, anh muốn nói gì nào?"
 
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với em mà thôi." Cố Hàn Thanh thành thật trả lời.
 
Kiều Mộc phì cười: "Anh nói như này giống như trẻ con vậy, đã không rời khỏi được tôi đến như thế sao? Sáng hôm nay chúng ta mới gặp nhau còn gì."
 
"Thế nhưng tôi đã nhớ em rồi." Cố Hàn Thanh thẳng thắn trả lời.
 
Kiều Mộc lần nữa bị sặc, cô che miệng, vành tai đỏ ửng nhìn người đàn ông trong màn hình. Nhưng niềm vui đang nhảy nhót trong lòng lại không có cách nào có thể xem nhẹ được, cô thật sự... dường như... cũng có một chút nhớ anh.
 
"Được rồi được rồi, ngày mai tôi quay về rồi." Kiều Mộc dỗ anh.
 
Điện thoại của Cố Hàn Thanh đặt ở chỗ thấp, camera hướng lên trên, anh lười biếng chống cằm nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt dường như xuyên thấu: "Mộ Mộc, em có nhớ tôi không?"
 
Kiều Mộc ngay lập tức cắn chặt môi dưới, ánh mắt mờ mịt, vừa nhìn đã biết cô đang xấu hổ, con ngươi né tránh nhìn trái nhìn phải. Ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của người đàn ông, cô đầu hàng, vội vàng đáp: “Ừm, nhớ rồi. Tôi phải đi ngủ đây, tạm biệt.”
 
Không đợi Cố Hàn Thanh trả lời, cô đã trực tiếp cúp ngang cuộc gọi video, chui vào trong chăn, lấy chăn trùm kín đầu. Trong lớp chăn tối mịt, cô cảm thấy hai má của bản thân càng lúc càng nóng, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
 
Hình như cô đã dần rơi vào trong sự theo đuổi của Cố Hàn Thanh.
 
Có phải là có hơi vô dụng không, ông chủ cũng theo đuổi cô chưa bao lâu mà.
 
Thế nhưng lúc ông chủ đưa tiền, đẹp trai quá...
 
Cố Hàn Thanh nhìn điện thoại bị cúp ngang, cánh môi mỏng hơi nhếch lên, trực giác mách bảo rằng mối quan hệ giữa anh và Kiều Mộc có lẽ đã tiến thêm một bước, xưng hô đã thay đổi, nắm tay không còn xa nữa rồi? Ôm còn xa không? Hôn môi nữa thì sao?
 
Cuối cùng, ánh mắt của Cố Hàn Thanh rơi xuống giường của mình, đôi mắt sâu xa khép hờ.
 

 
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tổ chương trình đã bắt đầu làm việc, các nhóm khách mời vừa tụ tập lại nhà của thôn trưởng, đã bị yêu cầu đeo bịt mắt tập thể, mọi người thấp thỏm lên tiếng hỏi.
 
"Đây là làm gì vậy, muốn đưa chúng tôi đi đâu thế?" Hàn Duyệt là người đầu tiên lên tiếng.
 
"Đồng Đồng, mau nắm tay tớ, chúng ta đừng để bị tách ra." Hạ Tình nắm lấy tay Mục Đồng Đồng.
 
Trình Tâm Nghiên cũng hơi sợ, không ghét bỏ Kiều Mộ nữac, đưa tay nắm lấy tay cô: "Mộc Mộc, là cô sao?"
 
"Ừ, là tôi, tôi dẫn cô nhé." Kiều Mộc nắm lấy tay cô ta.
 
Châu Lan và Văn Văn cũng nắm tay nhau: "Muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy? Một người hay là tất cả mọi người chúng tôi vậy?"
 
"Tất cả cùng đi nhé, mọi người từ từ đi theo tôi." Có nữ PD trả lời, mọi người nghe thấy lời này cũng thả lòng ngay lập tức.
 
Văn Văn đùa giỡn cười nói: "Hôm nay sẽ không phải chủ đề kinh dị đâu nhỉ? Tôi rất sợ ma quỷ đó, kiểu căn phòng bí mật tôi cũng không dám chơi đâu."
 
"Chắc không phải đâu, trong thôn làm sao làm được chủ đề kinh dị chứ." Kiều Mộc cảm thấy không giống: "Nhưng vẫn có thể tạo được một căn phòng bí mật không khủng bố được đấy."
 
"Vậy thì tốt nhất chúng ta nên đi cùng nhau, nếu không thì não tôi không đủ dùng mất." Văn Văn lên tiếng: "Mộc Mộc, em nhất định phải đi theo chị đấy nhé."
 
Kiều Mộc cười đáp: "Chị Văn, cái này không thể theo chúng ta được, vẫn chưa biết chúng ta có chung một phòng không nữa."
 
Bọn họ cảm giác đã đến bậc thang tiến vào trong nhà, không biết cụ thể là muốn đưa họ đi đâu và muốn làm gì.
 
Cư dân mạng cũng đang đoán mò, đặc biệt là nhìn thấy các khách mời tiến vào một căn phòng, sau khi không còn ống kính máy quay ở trong phòng khiến mọi người suy đoán càng thêm sôi nổi.
 
[Làm gì vậy.]
 
[Có cái gì mà vip cao quý chúng ta không thể nhìn được vậy?]
 
[Tổ chương trình là muốn làm căn phòng bí mật ư?]
 
[Không thể đâu, căn phòng bí mật chắc chắn có thể cho chúng ta xem, tôi cảm thấy giống như muốn hóa trang cho bọn họ ấy. Chỉ làm tạo hình mới không để chúng ta xem quá trình được, nếu không thì còn gì cảm giác mới lạ nữa.]
 
[Hì, thật sự có khả năng là cái này.]
 
Cư dân mạng quả nhiên đã đoán đúng, nhóm người Kiều Mộc ở trong nhà thật sự đang được nhân viên nữ của tổ chương trình thay đồ, bọn họ vẫn đeo bịt mắt như cũ, bản thân cũng không biết mình đang mặc cái gì, nhưng sau khi đỉnh đầu đeo lên một dải khăn lụa, đại khái cũng hiểu ra.
 
Không đến mười phút sau, có khách mời từ trong nhà đi ra, góc nhìn của khán giả đã di chuyển đến bên ngoài nhà, chỉ thấy người mẫu Châu Lan bước ra đầu tiên, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa sơ vin với quần tây giản dị và đôi ủng đi mưa màu đen dài vừa phải, trên đầu đội khăn lụa màu hồng. Nếu là người bình thường e rằng sẽ trông rất quê mùa, nhưng Châu Lan có xuất thân là người mẫu, khi mặc vào lại toát ra cảm giác thời thượng của thương hiệu thời trang.
 
Cô ấy một tay chống eo, giống như đi trên sàn catwalk, từ trong nhà chậm rãi đi xuống bậc thang, dừng lại ở trước máy quay trung tâm, tạo một pose.
 
[A a a, chị gái ngầu quá, hu hu! Không hổ là siêu mẫu!]
 
[Rõ ràng là quần áo quê mùa như thế mà Châu Lam mặc lên lại đẹp thế nhỉ.]
 
[Đây là phân đoạn tôi thích, mau lên, đằng sau sắp ra rồi! Tôi muốn xem xem những người khác nữa!]
 
Châu Lan đi xong thì đứng sang một bên.
 

Người tiếp theo là bạn của cô ấy, Văn Văn, cũng là người mẫu, hai người thể hiện đều rất tốt.
 
Nhưng người tiếp theo không có tốt như vậy, là Hàn Duyệt, cô ấy chỉ cao một mét sáu ba, mặc bộ đồ hoa này, lại không trang điểm cho nên hơi quê mùa một chút.
 
[Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, không ai có thể mang phong cách tây giống như Châu Lan với Văn Văn đâu.]
 
[Đây mới là cách mở màn chính xác này.]
 
Đoán chừng Hàn Duyệt cũng biết bản thân có hơi quê mùa, sau khi diễn xong cô ấy che mặt xấu hổ nói: "Tôi xấu quá, không có mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.”
 
Có điều cô ấy dám để mặt mộc xuất hiện, lại dám mặc bộ đồ này, ấn tượng của khán giả đối với cô ấy cũng tốt hơn rất nhiều.
 
Ba người Trần Tư Vận, Hạ Tình, Mục Đồng Đồng đều trông tàm tạm, quê chỉ quê một chút, nhưng những minh tinh này có làn da trắng nên không sao, chỉ có thể nói là không quá xuất sắc mà thôi.
 
Sau cùng chỉ còn lại Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, Trình Tâm Nghiên rất phản cảm với bộ quần áo quê mùa trên người mình, cô ta không muốn ra ngoài nhanh như thế nên bảo Kiều Mộc đi ra trước.
 
Kiều Mộc nhìn cô ta không nói gì, cong môi cười, thoải mái bước ra ngoài.
 
Lúc đầu, mọi người đều nghĩ cô sẽ giống với nhóm Hạ Tình, nhưng ngay khi cô xuất hiện, cư dân mạng đã cười ồ lên.
 
Không ngờ Kiều Mộc lại mặc thêm một chiếc áo khoác bông hoa xanh đỏ của vùng Đông Bắc ở bên ngoài chiếc áo sơ mi hoa, những vị khách mời khác cũng không ngờ cô lại mặc chiếc áo khoác này, vì thế cùng nhau cười ầm lên.
 
Lúc trước ở trong phòng, nữ PD bảo bọn họ mặc, bọn họ đều chê vừa dày vừa nặng lại còn quê mùa nên không ai chịu mặc.
 
Ngược lại không nghĩ Kiều Mộc lại không quan tâm đến hình tượng như thế, hơn nữa cô còn không cảm thấy bản thân buồn cười chút nào, thoải mái tự tin sải bước như người mẫu đi đến, đứng trước máy quay, xoay người đá lông nheo với ống kính, sau đó nở nụ cười rất ngọt ngào rất rực rỡ.
 
[A a a! Tim của mị bị bắn trúng rồi! Tổng giám đốc Kiều xinh đẹp quá!]
 
[Tôi cảm thấy chúng ta đã xem nhẹ nhan sắc của tổng giám đốc Kiều rồi, cô ấy tuyệt đối là người đẹp nhất trong dàn khách mời.]
 
[Không có xem nhẹ được chưa, vẫn luôn cảm thấy tổng giám đốc Kiều đẹp nhất, so với Tâm Nghiên còn đẹp hơn, hơn nữa cô ấy không trang điểm trông càng đẹp hơn ấy.]
 
[Quan trọng là có thể ngầu có thể ngọt, tôi thích! Mỗi ngày quỳ gối cầu xin tổng giám đốc Kiều debut!]
 
"Mộc Mộc, sao em lại mặc áo bông này thế?" Châu Lan buồn cười hỏi cô.
 
Kiều Mộc đi xong, ngay lập tức nhét hai tay vào trong ống tay áo khoác bông, run rẩy lắp bắp nói: "Mọi người không cảm thấy lạnh sao?"
 
Bây giờ đã tiến vào đầu đông, mỗi ngày đều lạnh hơn, đặc biệt là thời gian buổi sáng và buổi tối.

Hôm nay đã thật sự rất lạnh, Kiều Mộc không muốn vì cái đẹp mà để bản thân bị cảm lạnh, nên đã mặc chiếc áo khoác này.
 
Các khách mời khác đi xong đã phủ thêm đồ, không có lạnh như lúc đi nữa, nhưng cũng hiểu ý của Kiều Mộc, Văn Văn đùa cô: "Còn không phải vì đẹp sao. Mộc Mộc, em không sợ mặc chiếc áo khoác này khiến hình tượng của bạn thân bị ảnh hưởng sao?"
 
"Không sợ, sức khỏe của chính mình quan trọng nhất, không thể vì phong độ mà không cần độ ấm được, đặc biệt là con gái chúng ta, phải chú ý giữ gìn sức khỏe của bản thân cho tốt, đừng ỷ tuổi còn trẻ nên không sợ lạnh." Kiều Mộc vừa nói vừa kéo chặt áo khoác bông.
 
[Ha ha ha, Mộc Mộc thật đáng yêu nha, nhưng mà cô ấy nói cũng đúng, chúng ta không chỉ cần phong độ mà bỏ qua nhiệt độ được.]
 
[Tổng giám đốc Kiều thật sự là tỉnh táo giữa xã hội loài người mà, tôi phải đi tìm quần lót lông của tôi đây.]
 
[Tôi cũng phải mặc quần lót lông, chỗ tôi hôm nay hạ nhiệt rồi, rất lạnh, còn mưa với nổi gió nữa.]
 
Sự thản nhiên và tự tin của Kiều Mộc một lần nữa thu hút fan hâm mộ một cách mãnh liệt. So ra thì người bước ra cuối cùng là Trình Tâm Nghiên trông vô cùng õng ẹo và vặn vẹo. Những người khác phóng khoáng đi catwalk, còn cô ta một lát lại che mặt, một lát lại kéo vạt áo của mình, vô cùng mất tự nhiên.
 
Tôn Mẫn nhíu chặt mày, chị ta cảm thấy sau khi Tâm Nghiên về nước đã trở nên mất tự tin, trước khi về nước rõ ràng cô ta không như thế này. Cô ta khi đó tự tin chói mắt, cả người giống như đang phát sáng.
 
Nhưng bây giờ khi cô ta tham gia chương trình này lại đi ngược lại với dự đoán của bọn họ, cô ta dần dần mất đi sự tự tin và trở nên tính toán chi ly hơn.
 
Với tư cách là người quản lý, Tôn Mẫn nhạy bén quan sát được có lẽ không thể tham gia chương trình này nữa, nếu không sẽ hủy hoại Tâm Nghiên mất.
 
[Trình Tâm Nghiên có chuyện gì vậy, khác người chết đi được! Những người khác đều đi tự nhiên như thế, cô ta lại cứ sợ hãi rụt rè là sao.]
 
[Đúng vậy, cô ta tự tin và phóng khoáng thì đẹp hơn bao nhiêu, đâu phải chỉ có một mình cô ta mặc như vậy.]
 
[Không nhìn thấy cô ta rất ghét bộ quần áo trên người sao, chắc chắn cảm thấy nó không làm nổi bật vẻ đẹp của mình đấy, hạ cấp.]
 
[Thật sự không xem tiếp nổi, fan Tinh Tinh mới lọt hố hôm nay chính thức thoát fan, chị gái không thích hợp đi show thực tế, chỉ thích hợp ca hát thôi, khuyên chị gái sau này đừng tham gia nữa, tính cách thật quá mất fan rồi.]
 
Trình Tâm Nghiên cũng biết bản thân thể hiện không tốt, nhưng cô ta không cách nào vượt qua chính mình, bộ quần áo này quá xấu, cô ta luôn cảm thấy mình mặc lên sẽ rất xấu, chỉ sợ Cố Hàn Thanh đang xem chương trình này, đến khi đó nhìn thấy cô ta như vậy sẽ càng thêm không thích cô ta nữa thì sao?
 
Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng khiến cô ta đi ra ngoài có vẻ khó chịu thiếu tự nhiên, đáng tiếc thời gian không thể quay ngược lại, chỉ có thể nghĩ đến việc sau này thể hiện thật tốt để cứu vãn.
 
Kết thúc màn đổi trang phục, đạo diễn bắt đầu giới thiệu phân đoạn tiếp theo: "Bộ quần áo mọi người mặc hôm nay là để hòa nhập với cuộc sống địa phương, nên sáng hôm nay mọi người phải đi giúp đỡ các thôn dân làm việc, trải nghiệm cuộc sống của nông dân. Cụ thể như thế nào cần phải thông qua trò chơi để quyết định. Căn cứ theo thứ hạng, mọi người có thể lựa chọn công việc bản thân muốn làm."
 
Đạo diễn Vương nói xong, chỉ sang bên trái, các khách mời toàn bộ nhìn sang, chỉ thấy bên đó chất các thùng chứa phân bón, xẻng cuốc đất, còn có một đôi găng tay cùng với thùng phân.
 
"Găng tay là để làm gì vậy ạ?" Trần Tư Vận tò mò hỏi.
 
Đạo diễn Vương: "Găng tay là để đào khoai tây."
 
"Khoai tây à... nếu như vậy, cảm giác chọn găng tay và phân bón kia cũng không tệ." Trần Tư Vận nói với bạn mình Hàn Duyệt: "Đến khi đó chúng ta chọn găng tay đi."
 
"Trước tiên thắng trò chơi rồi nói sau, không thì chọn cũng cốc cốc thôi." Hàn Duyệt chọc eo cô ấy, sau đó hỏi đạo diễn Vương: "Đạo diễn Vương, chơi trò chơi gì ạ?"
 
Mọi người cùng nhau nhìn về phía đạo diễn, ông cười nói: "Chơi trò chơi nghe đoạn mở đầu đoán bài hát, trong khoảng thời gian mười phút, các nhóm giành lượt trả lời, trả lời đúng thì được một điểm, trả lời sai trừ một điểm. Cho nên giành lượt trả lời phải cẩn thận nha, không biết tốt nhất không nên xông lên, nếu không cuối cùng điểm số còn có thể là số âm đó."
 

"Đoán bài hát sao? Đó không phải là thế mạnh của Tâm Nghiên ư." Hạ Tình ngưỡng mộ nhìn về phía Trình Tâm Nghiêm, trong bốn nhóm khách mời thì Trình Tâm Nghiên là ca sĩ, chắc chắn cô ta biết rất nhiều bài hát.
 
Trình Tâm Nghiên rất hưởng thụ ánh mắt của Hạ Tình, cuối cùng cũng có thế mạnh của cô ta, tổ chương trình đã cho cơ hội như thế cô ta không tin lần này Kiều Mộc vẫn có thể thắng được cô ta.
 
"Cũng bình thường thôi, mấy năm trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, có rất nhiều bài hát trong nước không quen lắm, biết cũng đều là những bài ngày xưa, cũng chưa chắc lợi hại hơn mọi người." Trình Tâm Nghiên giả vờ khiêm tốn trả lời.
 
"Có không lợi hại thì chắc chắn cũng tốt hơn chúng tôi rồi." Châu Lan cười nói: "Mộc Mộc, em biết được bao nhiêu bài hát vậy?"
 
Kiều Mộc cong mày: "Em cũng không chắc, cái gì em cũng nghe hết, nhưng mà nhớ hay không thì chưa biết, dù sao cũng chưa từng kiểm tra qua."
 
"Ha ha ha, lần này không phải kiểm tra em rồi sao." Châu Lan nói.
 
"Ừm, vậy thì xem thử có thể nhớ được bao nhiêu bài vậy." Kiều Mộc vô cùng hưng phấn dang rộng chân tay, sau đó đi theo mọi người ra phía sau vạch kẻ của tổ chương trình. Phía trước ba mét, tổ chương trình có dựng một bục nhỏ hình tròn, một lúc sau những người giành lượt trả lời phải chạy lên đó đứng.
 
Tổ chương trình thấy các nhóm đã chuẩn bị xong, vừa bấm dụng cụ tính giờ, vừa kêu bắt đầu. Ngay sau đó, trợ lý bắt đầu phát đoạn mở đầu của bài hát thứ nhất.
 
Là một bài hát rất quen tai, bốn nhóm cùng lúc có phản ứng, nhưng Kiều Mộc có phản ứng nhanh nhất, ngay trong nháy mắt đã xông lên trả lời: "Thời niên thiếu!"
 
Đạo diễn Vương: "Câu trả lời chính xác!"
 
"YES!" Kiều Mộc vui vẻ nắm chặt tay, quay đầu nói với Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chúng ta được một điểm rồi."
 
Trình Tâm Nghiên cố gắng gượng cười, trong lòng cũng không vui vẻ thay Kiều Mộc chút nào, cô ta vừa nãy chỉ phản ứng chậm một nhịp thôi mà! Đáng lẽ phải là cô ta trả lời mới đúng chứ!
 
[Tình chị em plastic lại đến rồi, Trình Tâm Nghiên cũng giả quá đi mất, Kiều Mộc nhà chúng tôi trả lời đúng, sao cô ta cũng không vui mừng chút nào vậy.]
 
[Đúng đó, quá giả tạo, thật mắc ói mà.]
 
[Càng lúc càng không biết che đậy, cô ta vẫn nên nhanh chóng rút khỏi tổ chương trình đi.]
 
Lượt thứ hai bắt đầu, lần này có chút khó khăn, mọi người nghe hết một lượt đều nhìn nhau, tất cả đều ngơ ngác.
 
"Đây là bài gì vậy?"
 
"Nghe kiểu gì cũng không hiểu?"
 
"Đạo diễn, ông cho phát lại một lượt đi."
 
Đạo diễn Vương lại phát thêm một lần, Kiều Mộc dựng lỗ tai lắng nghe, tập trung tinh thần nhớ giai điệu này, bỗng nhiên hai mắt cô sáng rực, kích động xông ra đứng lên bục tròn, nụ cười rực rỡ trả lời: "Núi quỷ!"
 
Đạo diễn Vương: "Câu trả lời chính xác!"
 
"Ấu dề!" Kiều Mộc nhảy lên ngay tại chỗ.
 
Châu Lan ngạc nhiên: "Mộc Mộc, sao em cái gì cũng biết thế."
 
"Ngày nào em cũng rảnh hơn mọi người mà, khi không có gì làm em thích mở nhạc nghe, cái gì cũng nghe hết, phong cách mạng, cổ phong, cái gì cũng có." Kiều Mộc an ủi Châu Lan: "Chị Lan, em chỉ là may mắn thôi, chị yên tâm đi, không phải bài nào em cũng biết đâu."
 
"Chị thấy bài nào em cũng biết thì có." Châu Lan cười híp mắt với cô, không có ghen tị, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ yêu thích cô.
 
Trình Tâm Nghiên đợi Kiều Mộc quay lại, có chút không giữ được cảm xúc mà lườm cô, đáng ghét, bị cô vượt qua hai lần liên tiếp! Lần tiếp theo nhất định không thể để cô xông lên tiếp!
 
Nghĩ đến điều này, lượt thứ ba bắt đầu, Trình Tâm Nghiên vừa nghe đoạn mở đầu, vừa chú ý đến động tác của Kiều Mộc.
 
Bài hát này, mọi người đều rất quen thuộc, mắt thấy Kiều Mộc rục rịch muốn xông ra, Trình Tâm Nghiên theo bản năng giơ chân ra cản lại.
 
Kiều Mộc không để ý, ngay lập tức vấp phải cổ chân của Trình Tâm Nghiên, cả người trực tiếp bổ nhào về phía trước.
 
Cô bất ngờ kêu thành tiếng, người của các nhóm khác đang xông về bục tròn đều lần lượt quay đầu lại, thấy cô ngã, lần lượt đi qua đỡ lấy cô.
 
"Mộc Mộc, sao em lại ngã thế?"
 
"Không sao chứ?"
 
"Có bị thương không."
 
Tổ chương trình cũng rất lo lắng, không biết vì sao cô bất ngờ bị ngã, còn cho rằng cô không cẩn thận, đạo diễn Vương vội vàng đứng dậy chạy qua, bác sĩ đi cùng cũng chạy ra theo.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện