Mọi người đỡ Kiều Mộc đi đến băng ghế, đầu gối cô bị đập xuống đất, vén lên thì thấy có hơi rách da, lòng bàn tay cũng bị xước nhẹ, may mà không quá nghiêm trọng.
Kiều Mộc thấy mọi người lo lắng, vội vàng mỉm cười trấn an: "Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi mà, mọi người không phải lo lắng đâu."
"Mộc Mộc, sao đang yên đang lành em lại ngã vậy?" Châu Lan chau mày hỏi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc im lặng ngay lập tức, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Trình Tâm Nghiên rõ ràng có hơi thất thần chột dạ ở bên cạnh, giọng điệu như nói đùa: "Hình như em vấp phải chân Tâm Nghiên, chắc là cô ấy cũng muốn đi lên trả lời nên bọn em đụng phải nhau."
Trình Tâm Nghiên chấn động, nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng đúng, em vừa rồi cũng muốn đi ra, không ngờ được Mộc Mộc cũng đang chạy, cô ấy vấp phải cổ chân em, cổ chân em bây giờ cũng có hơi đau."
Cô ta cố tình khó chịu ngồi thụp xuống xoa cổ chân, giả vờ bản thân cũng là người bị thương.
Nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi, chắc hẳn không nhìn ra được cô ta cố ý đâu nhỉ? Chỉ cần không cách nào chứng minh cô ta cố ý thì cô ta vẫn có thể mượn cớ do mình không cẩn thận, là ngoài ý muốn, là trùng hợp.
Vừa rồi cô ta có hơi hồ đồ, sao lại thật sự đưa chân ra chặn được chứ, bây giờ đang phát sóng tại hiện trường! Đâu đâu cũng là máy quay đó!
Lúc này Trình Tâm Nghiên bị dọa cho toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Tôn Mẫn ở phía sau hậu trường nhìn thấy đã sắp ngất luôn rồi, chị ta nhanh chóng cầm lấy điện thoại quan sát ý kiến và thái độ của công chúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ở hiện trường tạm thời đều tin như thế, dù sao thì bọn họ cũng là người trong cuộc, không thể phát lại từng khung hình để phân tích được.
Bởi vì bác sĩ đã bôi thuốc và dán băng cá nhân cho Kiều Mộc nên trò chơi cũng được tiếp tục.
Vốn dĩ đạo diễn Vương muốn để Kiều Mộc nghỉ ngơi một chút nhưng cô không để tâm đến vết thương nhỏ này, không muốn vì chúng mà ảnh hưởng tiến độ, điều này khiến fan hâm mộ vừa đau lòng cho cô vừa thêm ghét Trình Tâm Nghiên hơn.
Đã có cư dân mạng đang phân tích đoạn video vấp ngã vừa rồi, dù sao đây cũng là máy quay có độ nét cao, mỗi một khung hình đều rất rõ ràng.
Đã có cư dân mạng "Ánh sáng X ăn dưa" nào đó đánh dấu phân tích từng hình một, người xem qua đều cảm thấy Trình Tâm Nghiên cố tình khiến Kiều Mộc vấp ngã.
Trong chốc lát, vòng fan dấy lên sóng to gió lớn.
[Trình Tâm Nghiên quá ác độc rồi đó? Cho dù tình cảm plastic thì cũng không thể hại người khác vậy chứ!]
[Cô ta điên rồi sao! Mộc Mộc nhà tôi chọc cô ta à? Không phải đang cố gắng trả lời câu hỏi giành điểm cho nhóm mình sao?]
[Quá ác độc, tôi thật sự mắc ói quá, đây là người phụ nữ độc ác gì thế! Nhất định phải đưa cô ta ra ánh sáng! Mọi người mau chóng chia sẻ đi, đưa bài này hot lên, lướt lên hot search, để càng nhiều người nhìn thấy lòng dạ ác độc của Trình Tâm Nghiên!]
[Đệt, chúng ta lướt cũng không lên được hot search đâu, top đầu đều phải bỏ tiền mua đó. Chúng ta gửi cho công ty của chị gái đi, gửi tin nhắn riêng cho công ty chị gái, để người trong công ty bọn họ nhìn thấy có lẽ chị gái sẽ nhìn thấy được!]
[Đúng đúng đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực, chuyện này tuyệt đối không thể dùng mấy từ đơn giản như trùng hợp ngoài ý muốn để giải thích! Không thì ức hiếp người quá đáng rồi!]
Hôm nay Kỳ Anh theo mẹ về nhà ông ngoại, vừa trồng hoa lan với ông ngoại xong, trở lại phòng khách mò điện thoại chuẩn bị xem chương trình giải trí của chị dâu lại không ngờ lướt được đoạn video Trình Tâm Nghiên cố ý khiến Kiều Mộc vấp ngã, cô ấy tức đến mức chửi thể ngay trước mặt trưởng bối: "Mẹ kiếp!"
Mẹ Kỳ nhíu mày, không vui trừng mắt với con gái: "Anh Anh, con ăn nói kiểu gì thế! Lễ nghĩa liêm sỉ dạy con đi đâu hết rồi?"
Lúc này Kỳ Anh không quan tâm được nhiều như thế, cô tức đến nỗi sắp khóc: "Mẹ, Trình Tâm Nghiên cố ý khiến chị dâu vấp ngã ở trong chương trình, xấu xa quá đi mất! Sao có thể ức hiếp chị dâu như này được! Chị dâu tham gia chương trình với chị ta, đã cho chị ta đủ thể diện lắm rồi!"
"Ức hiếp cái gì? Vấp ngã cái gì?" Ông nội Cố từng bước đi vào phòng khách, nghe thấy vậy thì đi đến, nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ông ngoại, ông xem đi ạ, cháu cũng sắp tức chết mất, cháu từng nói với mọi người rồi, con người Trình Tâm Nghiên tuyệt đối không đơn giản, vô hại như biểu hiện bên ngoài đâu, chị ta là một người tâm cơ!" Kỳ Anh đưa điện thoại cho ông ngoại, nói một tràng.
Mẹ Kỳ muốn trách mắng con gái nói chuyện khó nghe, nhưng bà càng tò mò chuyện ngáng chân hơn, nên đã ngồi xuống cạnh ba mình để xem video.
Ông nội Cố không phải một người thích xem ti vi, đến cái tuổi này, mắt nhìn lâu vào sản phẩm điện tự là hoa mắt chóng mặt, nên ông gần như không xem ti vi, nhiều lắm cũng chỉ xem phát thanh thời sự mà thôi.
Thời gian còn lại đều trồng hoa, hoặc đánh cờ với các bạn già của mình.
Ngay cả chương trình gì đó mà Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên tham gia ông cũng chưa bao giờ theo dõi nên căn bản không biết trong mỗi tập chương trình đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ Kỳ cũng không có hứng thú với những thứ này giống như ba mình, hôm nay bà mới xem chương trình này lần đầu tiên với ba, khi xem video Trình Tâm Nghiên thò chân ra khiến Kiều Mộc vấp ngã, bà che miệng lại, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Bởi vì đoạn video này đã có người thêm chữ phân tích, có tính chủ quan nên mẹ Kỳ đã nghĩ Trình Tâm Nghiên cố tình làm vậy, bà lẩm bẩm nói: "Không thể nào đâu, Tâm Nghiên sao lại cố ý khiến Mộc Mộc vấp ngã chứ, cái này... cái này không có khả năng đâu.”
"Sao lại không có khả năng! Mẹ, trước đây không phải con đã nói với mẹ rằng Trình Tâm Nghiên rất biết giả vờ sao!" Kỳ Anh tức giận nói: "Những mặt đơn thuần lương thiện kia của chị ta hoàn toàn là giả vờ giả vịt, thực tế chị ta hư vinh dối trá lại nhiều tật xấu! Mẹ nhìn đi, chẳng phải đã lộ ra rồi sao, chị ta không thích chị dâu, con đã nhìn thấu từ lâu rồi!"
"Sao lại không thích chứ? Nếu như không thích, vì sao còn muốn mời Mộc Mộc cùng tham gia chương trình?" Mẹ Kỳ không hiểu.
Kỳ Anh nói: "Bởi vì muốn chị Mộc Mộc làm nền cho chị ta ở trong chương trình chứ sao, kết quả chị Mộc Mộc thể hiện tốt ngoài dự kiến nên chị ta ghen tị thôi. Mọi người đừng nghĩ rằng chỉ có những điều này, chị ta còn có những thứ khác cơ, con cho mọi người xem."
Kỳ Anh ngồi xuống bên cạnh ông ngoại, thấy ông xem hết nhưng chỉ nghiêm mặt không nói, cô lại lục những đoạn video Trình Tâm Nghiên tức giận với Kiều Mộc lúc trước cho mọi người xem.
Xem hết từng đoạn một, trong lòng của mẹ Kỳ rất chấn động, cũng không biết nên nói như thế nào, chẳng biết phải đối mặt với Trình Tâm Nghiên ra sao.
Bà nhìn ba mình: "Ba... ba nói cái này... cái này như nào."
Ông cụ Cố là người đã trải qua phong ba bão táp, tầm mắt rộng hơn con gái nhiều, ngoài sắc mặt của ông không dễ nhìn ra thù những thứ khác vẫn coi như là bình tĩnh.
Kỳ Anh có chút sợ dáng vẻ nghiêm túc này của ông ngoại, thăm dò đẩy ông một cái: "Ông ngoại, ông vẫn ổn chứ ạ?"
Cũng đúng lúc này, Cố Hàn Thanh đã về. Anh bước vào trong nhà, phát hiện sắc mặt của ông nội và cô mình đều không tốt, thắc mắc hỏi: "Sao thế ạ? Mọi người đang nói chuyện gì mà nghiêm túc thế?"
"Anh, anh còn hỏi được nữa à, chị dâu bị thương anh không biết sao?" Kỳ anh trừng mắt với anh.
Cả người Cố Hàn Thanh cứng đờ, ánh mắt lo lắng có thể thấy bằng mắt thường, vội vàng mang dép lên bước nhanh đến: "Bị thương khi nào? Nghiêm trọng không?"
Anh hỏi xong, nhớ ra bản thân mình cũng có điện thoại, vội vàng lấy ra tìm kiếm.
Không qua bao lâu, cả nhà đều biết chuyện của Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc, ông nội Cố chắp tay sau lưng nói với Cố Hàn Thanh: "Cháu đi theo ông vào phòng sách."
"Vâng." Cố Hàn Thanh nghiêm mặt đáp lời.
Kỳ Anh mở to mắt nhìn theo hai người đang lên lầu, muốn đi lên theo thì bị mẹ kéo lại: "Anh Anh, con đừng đi theo, đây là chuyện của người lớn."
"Con cũng là người lớn rồi mà, con đi nghe thôi." Kỳ Anh đẩy tay mẹ ra, âm thầm đi lên nghe trộm.
Trong phòng sách, ông nội Cố vuốt ve bức ảnh ở trên bàn, trong bức ảnh có ông, con trai, con dâu và Cố Hàn Thanh lúc năm tuổi, vẻ mặt buồn bã: “Hàn Thanh, cháu nói xem tại sao Tâm Nghiên lại trở nên như vậy, Mộc Mộc là một người rất tốt, con bé vui vẻ và thích cười, luôn nghĩ đến ông mà mua quà cho ông, tại sao con bé có thể như vậy được, con bé ghen tị với Mộc Mộc sao? Cảm thấy chúng ta đều quan tâm đến Mộc Mộc mà không quan tâm đến con bé sao?"
"Đoán chừng không chỉ vì lý do này." Khuôn mặt của Cố Hàn Thanh giống như phủ một lớp sương mù, lạnh đến thấu xương, ông nội Cố quay đầu nhìn anh: "Hàn Thanh, có phải cháu biết gì hay không?"
Đôi môi mỏng của Cố Hàn Thanh hơi nhếch lên, trầm ngâm giây lát, khẽ nói với ông nội chuyện Trình Tâm Nghiên thích mình.
Ông nội Cố ngạc nhiên mở to mắt: "Cái gì? Sao cháu biết chuyện này?"
Ở bên ngoài, Kỳ Anh dán chặt tai vào cửa cũng giật mình che miệng lại. Mẹ ơi, thật sự nghe được tin tức động trời, mặc dù chuyện này cô ấy cũng có suy đoán, nhưng không chắc chắn trăm phần trăm như bây giờ.
Cố Hàn Thanh đi đến bên ông nội mấy bước, cầm bức tranh cả nhà ở trên bàn lên, ánh mắt lưu luyến vuốt ve khuôn mặt của mẹ mình, sau đó không nhanh không chậm nói với ông nội chuyện ngày Trình Tâm Nghiên dọn đi đã ôm mình: "... Khi đó cháu cũng mới phát hiện ra, trước đây cháu cho rằng em ấy cũng như cháu, chỉ xem cháu giống như người thân mà thôi."
"Haizzz... Hóa ra là như vậy, vậy thì tất cả đều có thể nói rõ rồi." Ông nội Cố thở dài, rất lâu ông mới nói tiếp: "Các cháu quả thật tuổi tác ngang nhau, lại không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa con bé đến mười sáu tuổi mới đến nhà chúng ta, xảy ra chuyện kiểu này hình như cũng là chuyện đương nhiên. Vậy sau này vẫn nên ít qua lại thôi, cháu phải giữ khoảng cách với con bé, đừng làm ra chuyện có lỗi với Mộc Mộc."
"Cháu biết rồi ông nội, chuyện này cháu có chừng mực."
"Vậy chuyện này Mộc Mộc... cháu nói phải xử lý như thế nào?" Ông nội Cố hỏi cháu trai, chuyện này ngay cả ông cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
"Cháu cho rằng nên để cho Mộc Mộc giải quyết đi ạ, cháu tôn trọng suy nghĩ của cô ấy." Cố Hàn Thanh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Ông nội, lúc trước cháu bàn với ông cho Trình Tâm