[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 47


trước sau


Mọi người đỡ Kiều Mộc đi đến băng ghế, đầu gối cô bị đập xuống đất, vén lên thì thấy có hơi rách da, lòng bàn tay cũng bị xước nhẹ, may mà không quá nghiêm trọng.
 
Kiều Mộc thấy mọi người lo lắng, vội vàng mỉm cười trấn an: "Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi mà, mọi người không phải lo lắng đâu."
 
"Mộc Mộc, sao đang yên đang lành em lại ngã vậy?" Châu Lan chau mày hỏi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc im lặng ngay lập tức, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Trình Tâm Nghiên rõ ràng có hơi thất thần chột dạ ở bên cạnh, giọng điệu như nói đùa: "Hình như em vấp phải chân Tâm Nghiên, chắc là cô ấy cũng muốn đi lên trả lời nên bọn em đụng phải nhau."
 
Trình Tâm Nghiên chấn động, nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng đúng, em vừa rồi cũng muốn đi ra, không ngờ được Mộc Mộc cũng đang chạy, cô ấy vấp phải cổ chân em, cổ chân em bây giờ cũng có hơi đau."
 
Cô ta cố tình khó chịu ngồi thụp xuống xoa cổ chân, giả vờ bản thân cũng là người bị thương.
 
Nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi, chắc hẳn không nhìn ra được cô ta cố ý đâu nhỉ? Chỉ cần không cách nào chứng minh cô ta cố ý thì cô ta vẫn có thể mượn cớ do mình không cẩn thận, là ngoài ý muốn, là trùng hợp.
 
Vừa rồi cô ta có hơi hồ đồ, sao lại thật sự đưa chân ra chặn được chứ, bây giờ đang phát sóng tại hiện trường! Đâu đâu cũng là máy quay đó!
 
Lúc này Trình Tâm Nghiên bị dọa cho toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
 
Tôn Mẫn ở phía sau hậu trường nhìn thấy đã sắp ngất luôn rồi, chị ta nhanh chóng cầm lấy điện thoại quan sát ý kiến và thái độ của công chúng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ở hiện trường tạm thời đều tin như thế, dù sao thì bọn họ cũng là người trong cuộc, không thể phát lại từng khung hình để phân tích được.
 
Bởi vì bác sĩ đã bôi thuốc và dán băng cá nhân cho Kiều Mộc nên trò chơi cũng được tiếp tục.
 
Vốn dĩ đạo diễn Vương muốn để Kiều Mộc nghỉ ngơi một chút nhưng cô không để tâm đến vết thương nhỏ này, không muốn vì chúng mà ảnh hưởng tiến độ, điều này khiến fan hâm mộ vừa đau lòng cho cô vừa thêm ghét Trình Tâm Nghiên hơn.
 
Đã có cư dân mạng đang phân tích đoạn video vấp ngã vừa rồi, dù sao đây cũng là máy quay có độ nét cao, mỗi một khung hình đều rất rõ ràng.
 
Đã có cư dân mạng "Ánh sáng X ăn dưa" nào đó đánh dấu phân tích từng hình một, người xem qua đều cảm thấy Trình Tâm Nghiên cố tình khiến Kiều Mộc vấp ngã.
 
Trong chốc lát, vòng fan dấy lên sóng to gió lớn.
 
[Trình Tâm Nghiên quá ác độc rồi đó? Cho dù tình cảm plastic thì cũng không thể hại người khác vậy chứ!]
 

[Cô ta điên rồi sao! Mộc Mộc nhà tôi chọc cô ta à? Không phải đang cố gắng trả lời câu hỏi giành điểm cho nhóm mình sao?]
 
[Quá ác độc, tôi thật sự mắc ói quá, đây là người phụ nữ độc ác gì thế! Nhất định phải đưa cô ta ra ánh sáng! Mọi người mau chóng chia sẻ đi, đưa bài này hot lên, lướt lên hot search, để càng nhiều người nhìn thấy lòng dạ ác độc của Trình Tâm Nghiên!]
 
[Đệt, chúng ta lướt cũng không lên được hot search đâu, top đầu đều phải bỏ tiền mua đó. Chúng ta gửi cho công ty của chị gái đi, gửi tin nhắn riêng cho công ty chị gái, để người trong công ty bọn họ nhìn thấy có lẽ chị gái sẽ nhìn thấy được!]
 
[Đúng đúng đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực, chuyện này tuyệt đối không thể dùng mấy từ đơn giản như trùng hợp ngoài ý muốn để giải thích! Không thì ức hiếp người quá đáng rồi!]
 
Hôm nay Kỳ Anh theo mẹ về nhà ông ngoại, vừa trồng hoa lan với ông ngoại xong, trở lại phòng khách mò điện thoại chuẩn bị xem chương trình giải trí của chị dâu lại không ngờ lướt được đoạn video Trình Tâm Nghiên cố ý khiến Kiều Mộc vấp ngã, cô ấy tức đến mức chửi thể ngay trước mặt trưởng bối: "Mẹ kiếp!"
 
Mẹ Kỳ nhíu mày, không vui trừng mắt với con gái: "Anh Anh, con ăn nói kiểu gì thế! Lễ nghĩa liêm sỉ dạy con đi đâu hết rồi?"
 
Lúc này Kỳ Anh không quan tâm được nhiều như thế, cô tức đến nỗi sắp khóc: "Mẹ, Trình Tâm Nghiên cố ý khiến chị dâu vấp ngã ở trong chương trình, xấu xa quá đi mất! Sao có thể ức hiếp chị dâu như này được! Chị dâu tham gia chương trình với chị ta, đã cho chị ta đủ thể diện lắm rồi!"
 
"Ức hiếp cái gì? Vấp ngã cái gì?" Ông nội Cố từng bước đi vào phòng khách, nghe thấy vậy thì đi đến, nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
 
"Ông ngoại, ông xem đi ạ, cháu cũng sắp tức chết mất, cháu từng nói với mọi người rồi, con người Trình Tâm Nghiên tuyệt đối không đơn giản, vô hại như biểu hiện bên ngoài đâu, chị ta là một người tâm cơ!" Kỳ Anh đưa điện thoại cho ông ngoại, nói một tràng.
 
Mẹ Kỳ muốn trách mắng con gái nói chuyện khó nghe, nhưng bà càng tò mò chuyện ngáng chân hơn, nên đã ngồi xuống cạnh ba mình để xem video.
 
Ông nội Cố không phải một người thích xem ti vi, đến cái tuổi này, mắt nhìn lâu vào sản phẩm điện tự là hoa mắt chóng mặt, nên ông gần như không xem ti vi, nhiều lắm cũng chỉ xem phát thanh thời sự mà thôi.
 
Thời gian còn lại đều trồng hoa, hoặc đánh cờ với các bạn già của mình.
 
Ngay cả chương trình gì đó mà Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên tham gia ông cũng chưa bao giờ theo dõi nên căn bản không biết trong mỗi tập chương trình đã xảy ra chuyện gì.
 
Mẹ Kỳ cũng không có hứng thú với những thứ này giống như ba mình, hôm nay bà mới xem chương trình này lần đầu tiên với ba, khi xem video Trình Tâm Nghiên thò chân ra khiến Kiều Mộc vấp ngã, bà che miệng lại, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
 
Bởi vì đoạn video này đã có người thêm chữ phân tích, có tính chủ quan nên mẹ Kỳ đã nghĩ Trình Tâm Nghiên cố tình làm vậy, bà lẩm bẩm nói: "Không thể nào đâu, Tâm Nghiên sao lại cố ý khiến Mộc Mộc vấp ngã chứ, cái này... cái này không có khả năng đâu.”
 
"Sao lại không có khả năng! Mẹ, trước đây không phải con đã nói với mẹ rằng Trình Tâm Nghiên rất biết giả vờ sao!" Kỳ Anh tức giận nói: "Những mặt đơn thuần lương thiện kia của chị ta hoàn toàn là giả vờ giả vịt, thực tế chị ta hư vinh dối trá lại nhiều tật xấu! Mẹ nhìn đi, chẳng phải đã lộ ra rồi sao, chị ta không thích chị dâu, con đã nhìn thấu từ lâu rồi!"
 
"Sao lại không thích chứ? Nếu như không thích, vì sao còn muốn mời Mộc Mộc cùng tham gia chương trình?" Mẹ Kỳ không hiểu.
 
Kỳ Anh nói: "Bởi vì muốn chị Mộc Mộc làm nền cho chị ta ở trong chương trình chứ sao, kết quả chị Mộc Mộc thể hiện tốt ngoài dự kiến nên chị ta ghen tị thôi. Mọi người đừng nghĩ rằng chỉ có những điều này, chị ta còn có những thứ khác cơ, con cho mọi người xem."
 
Kỳ Anh ngồi xuống bên cạnh ông ngoại, thấy ông xem hết nhưng chỉ nghiêm mặt không nói, cô lại lục những đoạn video Trình Tâm Nghiên tức giận với Kiều Mộc lúc trước cho mọi người xem.
 
Xem hết từng đoạn một, trong lòng của mẹ Kỳ rất chấn động, cũng không biết nên nói như thế nào, chẳng biết phải đối mặt với Trình Tâm Nghiên ra sao.
 
Bà nhìn ba mình: "Ba... ba nói cái này... cái này như nào."
 
Ông cụ Cố là người đã trải qua phong ba bão táp, tầm mắt rộng hơn con gái nhiều, ngoài sắc mặt của ông không dễ nhìn ra thù những thứ khác vẫn coi như là bình tĩnh.
 
Kỳ Anh có chút sợ dáng vẻ nghiêm túc này của ông ngoại, thăm dò đẩy ông một cái: "Ông ngoại, ông vẫn ổn chứ ạ?"
 
Cũng đúng lúc này, Cố Hàn Thanh đã về. Anh bước vào trong nhà, phát hiện sắc mặt của ông nội và cô mình đều không tốt, thắc mắc hỏi: "Sao thế ạ? Mọi người đang nói chuyện gì mà nghiêm túc thế?"
 
"Anh, anh còn hỏi được nữa à, chị dâu bị thương anh không biết sao?" Kỳ anh trừng mắt với anh.
 
Cả người Cố Hàn Thanh cứng đờ, ánh mắt lo lắng có thể thấy bằng mắt thường, vội vàng mang dép lên bước nhanh đến: "Bị thương khi nào? Nghiêm trọng không?"
 
Anh hỏi xong, nhớ ra bản thân mình cũng có điện thoại, vội vàng lấy ra tìm kiếm.
 
Không qua bao lâu, cả nhà đều biết chuyện của Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc, ông nội Cố chắp tay sau lưng nói với Cố Hàn Thanh: "Cháu đi theo ông vào phòng sách."
 
"Vâng." Cố Hàn Thanh nghiêm mặt đáp lời.
 
Kỳ Anh mở to mắt nhìn theo hai người đang lên lầu, muốn đi lên theo thì bị mẹ kéo lại: "Anh Anh, con đừng đi theo, đây là chuyện của người lớn."
 
"Con cũng là người lớn rồi mà, con đi nghe thôi." Kỳ Anh đẩy tay mẹ ra, âm thầm đi lên nghe trộm.
 
Trong phòng sách, ông nội Cố vuốt ve bức ảnh ở trên bàn, trong bức ảnh có ông, con trai, con dâu và Cố Hàn Thanh lúc năm tuổi, vẻ mặt buồn bã: “Hàn Thanh, cháu nói xem tại sao Tâm Nghiên lại trở nên như vậy, Mộc Mộc là một người rất tốt, con bé vui vẻ và thích cười, luôn nghĩ đến ông mà mua quà cho ông, tại sao con bé có thể như vậy được, con bé ghen tị với Mộc Mộc sao? Cảm thấy chúng ta đều quan tâm đến Mộc Mộc mà không quan tâm đến con bé sao?"
 
"Đoán chừng không chỉ vì lý do này." Khuôn mặt của Cố Hàn Thanh giống như phủ một lớp sương mù, lạnh đến thấu xương, ông nội Cố quay đầu nhìn anh: "Hàn Thanh, có phải cháu biết gì hay không?"
 
Đôi môi mỏng của Cố Hàn Thanh hơi nhếch lên, trầm ngâm giây lát, khẽ nói với ông nội chuyện Trình Tâm Nghiên thích mình.
 
Ông nội Cố ngạc nhiên mở to mắt: "Cái gì? Sao cháu biết chuyện này?"
 
Ở bên ngoài, Kỳ Anh dán chặt tai vào cửa cũng giật mình che miệng lại. Mẹ ơi, thật sự nghe được tin tức động trời, mặc dù chuyện này cô ấy cũng có suy đoán, nhưng không chắc chắn trăm phần trăm như bây giờ.

 
Cố Hàn Thanh đi đến bên ông nội mấy bước, cầm bức tranh cả nhà ở trên bàn lên, ánh mắt lưu luyến vuốt ve khuôn mặt của mẹ mình, sau đó không nhanh không chậm nói với ông nội chuyện ngày Trình Tâm Nghiên dọn đi đã ôm mình: "... Khi đó cháu cũng mới phát hiện ra, trước đây cháu cho rằng em ấy cũng như cháu, chỉ xem cháu giống như người thân mà thôi."
 
"Haizzz... Hóa ra là như vậy, vậy thì tất cả đều có thể nói rõ rồi." Ông nội Cố thở dài, rất lâu ông mới nói tiếp: "Các cháu quả thật tuổi tác ngang nhau, lại không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa con bé đến mười sáu tuổi mới đến nhà chúng ta, xảy ra chuyện kiểu này hình như cũng là chuyện đương nhiên. Vậy sau này vẫn nên ít qua lại thôi, cháu phải giữ khoảng cách với con bé, đừng làm ra chuyện có lỗi với Mộc Mộc."
 
"Cháu biết rồi ông nội, chuyện này cháu có chừng mực."
 
"Vậy chuyện này Mộc Mộc... cháu nói phải xử lý như thế nào?" Ông nội Cố hỏi cháu trai, chuyện này ngay cả ông cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
 
"Cháu cho rằng nên để cho Mộc Mộc giải quyết đi ạ, cháu tôn trọng suy nghĩ của cô ấy." Cố Hàn Thanh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Ông nội, lúc trước cháu bàn với ông cho Trình Tâm Nghiên ba phần trăm cổ phần công ty, bây giờ có lẽ phải suy nghĩ lại."
 
Ông nội Cố sững người, lần nữa thở dài một tiếng, có chút sầu não xua xua tay: "Cháu cứ quyết định đi, ông chỉ là cảm thấy buồn cho mẹ cháu. Khi còn sống mẹ cháu đã đối xử với con bé tốt biết bao..."
 
Cố Hàn Thanh nắm chặt khung ảnh trong tay, ánh mắt nhìn vào người mẹ trong bức ảnh, rất lâu không có dời đi.
 
Kiều Mộc căn bản không biết trên mạng đã xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ không nghỉ trưa, cô cũng không cầm điện thoại. Khi ghi hình chương trình xong thì ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trợ lý Nhã Nhã mới nói chuyện này cho cô biết: "Tổng giám đốc Kiều, quản lý Đàm bên bộ phận tuyên truyền của công ty bảo em hỏi chị vấn đề này muốn xử lý như thế nào. Bây giờ rõ ràng đang có người ép độ hot xuống, đoán chừng là người của bên Trình Tâm Nghiên. Nếu như chúng ta không ra tay thì ngày mai có lẽ chuyện này sẽ được đè xuống rồi."
 
Kiều Mộc cầm điện thoại lướt đánh giá của cư dân mạng đối với chuyện này, căn bản đều đứng về phía cô, đều đang đau lòng cho cô, cũng gần như tin rằng Trình Tâm Nghiên cố ý khiến cô vấp ngã.
 
Kỳ thật, cô cũng biết Trình Tâm Nghiên cố ý, chỉ là đang quay chương trình mà, không thể nào xé rách mặt ngay trước máy quay được, điều này đối với cô hay với hình tượng của công ty cũng đều không tốt, sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô ép người quá đáng. Vì vậy chuyện vấp ngã cô đã để cho Trình Tâm Nghiên có nước hạ mình. 
 
Nhưng ở ngoài thì...
 
Kiều Mộc nhón mũi chân, cười khẩy một tiếng, cô không có rộng lượng như vậy. Sau khi biết Trình Tâm Nghiên không có khả năng ở bên Cố Hàn Thanh thì cô đã không cần thiết nhường nhịn cô ta nữa, cô ta bất nhân vậy thì đừng trách cô bất nghĩa.
 
"Nhã Nhã, em bảo quản lý Đàm mua hot search chuyện này, treo một ngày một đêm, ai cũng không được gỡ xuống."
 
"Vâng tổng giám đốc Kiều, em biết rồi ạ." Trương Nhã Nhã gật đầu trả lời.
 
Hôm nay, chỉ có Kiều Mộc trở về Hải Thành, ngày mai Trình Tâm Nghiên có sân khấu ở thành phố bên cạnh, cô ta không quay về Hải Thành được mà trực tiếp lái xe qua đó.
 
Hai người giả vờ vẫy tay tạm biệt, mỗi người ngồi vào xe của mình rồi rời đi.
 
Trình Tâm Nghiên ở trong xe bảo mẫu của mình, Tôn Mẫn lo đến mức sứt đầu mẻ trán: "Tâm Nghiên, hay là em nghiêm túc xin lỗi Kiều Mộc đi? Bảo cô ta đừng làm lớn chuyện ngày hôm nay, nếu không thì danh tiếng của em sẽ bị hủy mất."
 
"Vì sao em phải xin lỗi chứ, chị Tôn, không phải chị đã đè xuống rồi sao?" Trình Tâm Nghiên rất chột dạ nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối.
 
Tôn Mẫn đỡ trán: "Chị đã đè xuống nhưng đó là do bên Kiều Mộc chưa ra tay, còn bây giờ các em đã quay xong chương trình, ai biết được cô ta trở về có ra tay chỉnh em hay không? Chuyện này em sai trước, cô ta chiếm lý, chỉ cần phóng đại chuyện này ra, cô ta cũng chẳng cần làm gì cũng đã có thể khiến hình tượng và danh tiếng của em sụt giảm rồi."
 
"Chị Tôn, chị đừng phóng đại cảm xúc quá mức, nào có nghiêm trọng như chị nói, cứ cho là Kiều Mộc ra tay, cùng lắm thì đến lúc đó em đứng ra xin lỗi một cái, nói không phải do em cố tình là được. Chẳng lẽ còn có thể ấn đầu bảo em cố ý sao? Người ta cũng không phải giun đũa ở trong bụng em, chỉ cần em không phủ nhận, ai cũng không thể ép em thừa nhận đúng không?"
 
"Không thể nói như thế được, đây là cuộc chiến dư luận, chỉ cần phần lớn cư dân mạng tin là em cố ý vậy chính là em cố ý, danh dự của em sẽ giảm mạnh, đến lúc đó bên nhãn hàng sẽ không tìm em làm đại diện nữa đâu."
 
"Không đâu, em vẫn còn nhà họ Cố cơ mà, cùng lắm thì em nhờ họ ra mặt, dù sao thì em cũng được tính là một nửa người nhà họ Cố, bọn họ sẽ không để mặc em đâu." Trình Tâm Nghiên liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng này, cô ta tin rằng nhà họ Cố sẽ không bỏ mặc cô ta, Kiều Mộc là con dâu, là người ngoài, cô ta là con gái nuôi, cô ta thân hơn Kiều Mộc!
 
Trình Tâm Nghiên đã không còn lý trí nữa, không ngừng tự lừa mình dối người.
 
Cô ta cũng không nghĩ đến Kiều Mộc có thể sinh con nối dõi cho nhà họ Cố, còn cô ta có thể làm gì?
 
Ai thân hơn, người ngoài cũng có thể nhìn rõ được.
 
Về đến Hải Thành, Cố Hàn Thanh đến sân bay đón Kiều Mộc, cô cong lưng ngồi vào trong xe, khóe môi vui vẻ nhếch lên: "Ông chủ, sao anh lại đến đón tôi thế?"
 
Lời vừa dứt, Cố Hàn Thanh đã kéo cô ngồi lên đùi mình, Kiều Mộc sợ hãi hô lên, vội vàng nhìn tài xế và trợ lý. Hai người đang ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn về phía trước, căn bản không dám quay đầu. Tài xế nghĩ, sau này phải dựng tấm ngăn trong xe mới được.
 
Kiều Mộc đỏ mặt, đẩy người đàn ông ra, nhỏ tiếng nói: "Anh làm gì thế, trong xe còn có người khác nữa, đừng để người ta thấy rồi chê cười."
 
"Em để tôi xem vết thương của em trước đã." Cố Hàn Thanh xem chương trình biết lòng bàn tay phải và đầu gối của Kiều Mộc bị thương, anh lật tay cô lại, đau lòng sờ lướt qua băng cá nhân: "Đau không?"
 
"Không đau lắm, đã dán băng cá nhân rồi." Kiều Mộc thấy động tác của Cố Hàn Thanh, biết anh đang lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp lạ thường.
 
Cố Hàn Thanh cụp mắt muốn xem đầu gối của Kiều Mộc, nhưng Kiều Mộc đang mặc quần bò bó, ống quần không xắn lên được nên anh cũng đành thôi, chỉ chạm vào lớp vải: "Ở đây thì sao?"
 
"Cũng không đau nữa, thật đó, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tôi không có yếu đuối thế đâu." Kiều Mộc không phải kiểu người vì vết thương nhỏ mà khóc bù lu bù loa.
 
Cố Hàn Thanh không yên lòng, thấp giọng nói: "Lát nữa về đến nhà thì cởi ra cho tôi xem xem."
 
Lời này có quá nhiều nghĩa, Kiều Mộc đỏ mặt quở trách anh: "Ông chủ, anh nói gì thế!"
 
Cố Hàn Thanh phản ứng lại, bất lực bật cười: "Em hiểu ý là được, tôi có phải kẻ háo sắc đâu. Có điều, sao em lại gọi tôi là ông chủ rồi? Đã quên giao ước đêm qua rồi à?"
 

Hôm qua dù sao cũng là cách điện thoại, Kiều Mộc vẫn gọi được. Hiện tại mặt đối mặt, cô ở trong lòng anh đột nhiên có chút không gọi được.
 
"Hử? Không dám gọi sao?" Ngón tay thon dài trắng trẻo của Cố Hàn Thanh ôm cái eo nhỏ nhắn của cô, khàn giọng hỏi.
 
Kiều Mộc đẩy mặt anh ra: "Anh đừng dựa gần như thế, anh để tôi ngồi xuống bên cạnh trước đã."
 
"Không được, gọi rồi mới thả em." Cố Hàn Thanh khóa chặt tay cô lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
 
Mặt Kiều Mộc càng đỏ hơn, cuối cùng vẫn là bất lực, lên tiếng giống như muỗi kêu: "Hàn Thanh."
 
"Nghe không rõ." Cố Hàn Thanh vẫn ung dung nhìn cô.
 
Kiều Mộc cắn môi, trừng mắt nhìn anh, trong chốc lát, tức giận tiến gần đến bên tai anh: "Hàn Thanh!"
 
Giọng nói được phóng đại khiến cho lỗ tai của Cố Hàn Thanh tê dại, cơ thể không khỏi tiến lên phía trước một chút. Thế là môi của Kiều Mộc trong nháy mắt đã chạm vào lỗ tai của anh.
 
Cơ thể hai người cứng đờ trong nháy mắt.
 
Khi tách ra, tai cả hai đều đỏ bừng.
 
Điều này có được tính là cái kiss thứ hai của bọn họ không?
 
Cố Hàn Thanh nghĩ thầm.
 
Không gian ở ghế sau yên tĩnh vài phút, điện thoại của Kiều Mộc đột nhiên rung lên, cô lấy ra thì thấy Kỳ Anh gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói rằng việc Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân cô đã lên hot search, hỏi có phải cô đã ra tay hay không.
 
[Chị dâu, nói trước là em ủng hộ chị cả hai tay hai chân, em đã nhìn không ưa Trình Tâm Nghiên từ lâu rồi, loại người này không thể chiều được, cần phải trị!]
 
Kiều Mộc cuối cùng cũng nhớ ra Cố Hàn Thanh biết cô bị thương, vậy chuyện Trình Tâm Nghiên ngáng chân cô, anh nghĩ như thế nào nhỉ?
 
Mặc dù cô không thích Trình Tâm Nghiên, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng là em gái nuôi của anh, anh sẽ không...
 
Kiều Mộc liếc mắt nhìn anh, muốn nói lại thôi.
 
Cố Hàn Thanh cảm nhận được ánh mắt của cô, suy đoán nói: "Có phải em muốn hỏi tôi chuyện Trình Tâm Nghiên ngáng chân em đúng không?"
 
"Sao anh biết?" Kiều Mộc hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nghĩ đến người ta là ông chủ, đương nhiên là thông minh rồi bèn gật gật đầu, thuận theo đó: "Ừ, anh nhìn chuyện này như thế nào?"
 
"Cô ấy cố ý làm em bị thương, chuyện này bất kể em xử lý thế nào tôi cũng ủng hộ em, nếu như muốn tôi ra tay em cứ nói thẳng." Cố Hàn Thanh ăn nói thẳng thắn thể hiện rõ thái độ của mình.
 
Kiều Mộc giật mình, cô thực sự đã đoán được Cố Hàn Thanh sẽ đứng về phía cô, dù sao thì bây giờ người đàn ông này đang thích cô. Nhưng cô không ngờ rằng khi thật sự nghe được anh không chút do dự mà bảo vệ mình như thế, có một cảm giác vui vẻ trong lòng không sao dùng từ ngữ để hình dung được.
 
Nhưng cô không muốn anh ra tay, điều này chủ yếu là vì Trình Tâm Nghiên có tệ đến đâu thì cô ta vẫn là người thân của anh bao năm qua, ba mẹ anh cũng rất thích Trình Tâm Nghiên, hơn nữa cô cũng không muốn làm anh khó xử: "Được rồi, tôi hiểu mà, nhưng anh không cần giúp tôi đâu, chút chuyện nhỏ này, tô tự giải quyết được." 
 
"Cần giúp thì nói với tôi." Cố Hàn Thanh tỏ ra nghiêm túc.
 
Kiều Mộc cong mày cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, giống như được mặt trời chiếu rọi vậy: "Ừm. Tôi sẽ nói với anh khi cần. Cảm ơn anh, Hàn Thanh."
 
Cô tự mình gọi hai chữ này khiến khóe môi Cố Hàn Thanh hơi cong lên.
 
Kiều Mộc đỏ mặt, vội vàng cúi đầu nói chuyện với Kỳ Anh.
 
Về đến nhà, Kiều Mộc được Cố Hàn Thanh bế xuống xe, cô nói thế nào cũng không được, người đàn ông coi cô như bị tàn tật nhất quyết phải bế cô vào trong phòng ngủ.
 
Dịu dàng đặt cô ở bên giường, Cố Hàn Thanh nghiêm chỉnh nói: "Cởi đi."
 
Kiều Mộc: "!!!"

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện