[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 49


trước sau


Nhưng Mộc Mộc bị thương vì tôi là sự thật, ở đây tôi lần nữa nói lời xin lỗi đến cô ấy. Mộc Mộc, xin lỗi, vì sai sót của tôi mà làm cô bị thương. Cuối cùng, tôi muốn nói với người phía sau gây nên chuyện này rằng bạn không đánh ngã được tôi, cũng không đánh ngã được tình bạn giữa tôi và Mộc Mộc đâu! Vậy nhé, thanh giả tự thanh! Chuyện này về sau tôi sẽ không trả lời thêm nữa.”
 
Xem xong cả đoạn này, cuối cùng Kiều Mộc đã hiểu vì sao Kỳ Anh lại tức giận như thế. Bài trả lời này của Trình Tâm Nghiên thực sự rất xuất sắc, còn mơ hồ kéo cô vào trong đống lửa nữa.
 
Cô ta mấy lần nhấn mạnh tình bạn giữa hai người chẳng phải muốn nói rằng cô không hề trách tội cô ta, cư dân mạng có tư cách gì mà đòi trừng phạt cô ta chứ, Trừ phi cô đích thân đăng Weibo nói rõ Trình Tâm Nghiên thực sự cố ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng chuyện này giống như cấu xé công khai, dù cô có thành công chèn ép được Trình Tâm Nghiên thì hình tượng của cô và ấn tượng về công ty cũng sẽ không được tốt. Người khác sẽ nói cô là một người không biết tha thứ, quá cưỡng ép, thích xử lý người khác công khai.
 
Thế là, bên dưới Weibo của Trình Tâm Nghiên có rất nhiều fan và những người qua đường đang khuyên răn.
 
[Chị gái đừng khóc nữa, khóc đến tôi đau lòng luôn rồi nè. Tôi biết chuyện này cô không có cố ý, chắc chắn có người đang muốn gây chuyện với cô và bạn cô.]
 
[Đám khốn nạn đó chính là không muốn nhìn thấy tình chị em sâu nặng của hai người, rõ ràng người ta là bạn bè tốt mà. Trong chương trình, Kiều Mộc cũng chẳng nói gì, người ngoài nói lung tung cái gì ở đây.]
 
[Theo tôi thấy cũng không phải chuyện to lớn gì, Kiều Mộc cũng không bị thương gì nghiêm trọng, mọi người còn là bạn bè, vẫn nên chung sống hòa bình thì hơn.]
 
[Là một người qua đường, sau khi xem hết toàn bộ quá trình tôi muốn nói rằng mấy người đang làm quá mà thôi. Chẳng phải một chuyện do không cẩn thận thôi sao? Có cần phải đăng lên mạng thế không? Kiều Mộc bên kia cũng đừng có nhỏ mọn nữa, làm việc trong giới giải trí quan trọng nhất là một chữ “hòa”.]
 
Ôi trời, fan hâm mộ giả vờ làm người qua đường này còn uy hiếp cô cơ đấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc thấy buồn cười.
 
Nhưng chuyện này cô phải suy nghĩ xem nên trả lời thế nào mới được, quá mạnh mẽ sẽ khiến mình trở nên đang ép người khác, sau này khó kết duyên trong giới giải trí trong nước được. Nhưng muốn thuận theo ý muốn của Trình Tâm Nghiên, chẳng phải trúng chiêu của cô ta rồi sao?
 
Cô lật úp người lên giường, lại làm đau đầu gối rồi. Cô xuýt xoa một tiếng rồi nằm quay lại, thuận tay với gối đặt ở sau đầu.
 
Kỳ Anh đoán cô đã xem xong đoạn video bèn gửi tin nhắn Wechat đến: [Chị dâu, chị xem xong chưa? Có phải rất vô tội, rất tức giận không! Bây giờ chị ta đã đặt áp lực về phía chị rồi, để xem chị sẽ trả lời như thế nào? Chị đừng có tha thứ cho chị ta đó, dứt khoát vạch mặt chị ta luôn đi để mọi người biết đến bộ mặt xấu xa của chị ta!]
 
[Bây giờ danh tiếng của cô ta đã xấu lắm rồi, mắt nhìn của cư dân mạng rất rõ ràng, không phải cô ta nói gì là như thế đấy đâu.]
 
[Vậy chị còn muốn trả lời không? Hay là cứ mặc cho lời thanh minh của chị ta lan rộng?]
 
[Ừ… chị suy nghĩ đã.]

 
Đây là lần đầu tiên Kiều Mộc tự mình đăng bài chứng minh, cô tập trung suy nghĩ xem nên làm cách nào để ứng phó với chiêu mà Trình Tâm Nghiên ném qua cho mình. Cuối cùng cô nghĩ ra được một chủ ý, nở nụ cười gian xảo.
 
Fan hâm mộ của Kiều Mộc đã bị bài trả lời ra vẻ vô tội của Trình Tâm Nghiên làm cho tức chết. Trong nhóm chat nào đó, fan lớn fan nhỏ nối tiếp nhau chửi.
 
“Đáng ghét! Ức hiếp người quá đáng, Trình Tâm Nghiên tâm cơ thật đấy, lời nói của cô ta rõ ràng là đang uy hiếp tổng giám đốc Kiều của tôi!”
 
“Đúng đó, làm vậy thì tổng giám đốc Kiều của tôi trả lời cũng không phải, mà không trả lời cũng không phải.”
 
“Mộc Mộc quá tốt bụng rồi, nếu là tôi thì sẽ nói thẳng là cô ta cố ý.”
 
“Chuyện này nên nói thế nào được? Cô ta nói mình bị chuột rút rồi, cô có thể lấy ra chứng cứ nói cô ta không có không?”
 
“Vậy cô ta có thể chứng minh bản thân bị chuột rút thật không? Chẳng phải cũng tự mình nói thôi sao.”
 
“Đúng thế, cho nên mọi người đều không thể chứng minh được. Chuyện này ấy mà, dựa vào kinh nghiệm hóng dưa nhiều năm của tôi thì tốt nhất Mộc Mộc đừng có nói cô ta cố ý, như vậy sẽ không tốt cho cô ấy. Người khác sẽ nói Mộc Mộc quá cưỡng ép, cố ý gây sự với người khác. Dù gì hai người cũng có miếng dán bạn thân của nhau. Nhân phẩm của Trình Tâm Nghiên không tốt thì người bạn của cô ta sẽ tốt được đến đâu chứ?”
 
“Cô nói thế thì Mộc Mộc phải làm sao đây? Thật sự chỉ có thể phối hợp với cô ta, chịu tha thứ sao? Giúp Trình Tâm Nghiên tẩy trắng?”
 
Trong nhóm đang nói đến chuyện này thì một nhân viên quản lý kích động nói: “Tổng giám đốc Kiều trả lời rồi, mọi người mau đến xem đi. Ha ha ha, buồn cười chết tôi rồi, quả nhiên tổng giám đốc Kiều của chúng ta rất oai phong.”
 
Trong nhóm lập tức yên tĩnh, mọi người đều ra xem tình hình mới nhất trên Weibo.
 
Chỉ thấy hot search #Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân Kiều Mộc# đã đổi sang #Kiều Mộc trả lời Trình Tâm Nghiên sao không nói sớm là chân bị chuột rút#.
 
Nhấp vào xem, bài đăng mới nhất trên tài khoản Weibo chính của Kiều Mộc là: [@Trình Tâm Nghiên, Tâm Nghiên, cô cũng thật là, sao không nói sớm là chân cô bị chuột rút chứ, hại tôi nhìn thấy mọi chuyện trên mạng không biết nên trả lời thế nào, chỉ sợ bản thân nói nhầm, sai càng thêm sai. Cô đó nha, lần sau phải nói sớm cho tôi biết đó, dù không nói với tôi thì ít ra cô phải nói với chương trình chứ, mọi người đều không hay biết gì cả đó. Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, chân cô giờ còn bị chuột rút không? Đỡ hơn chưa?]
 
Bình luận bên dưới đều là một chuỗi tiếng cười [Ha ha ha ha.]
 
[Buồn cười chết tôi rồi, quả nhiên đối phó với mấy em gái ra vẻ vô tội thì bản thân phải vô tội hơn mới được!]
 
[Mộc Mộc nhà tôi lợi hại quá rồi, đây chẳng khác nào vạch trần Trình Tâm Nghiên không hề bị chuột rút sao? Hơn nữa tổ chương trình cũng không biết, sao khi đó không nói chân bị chuột rút, bây giờ qua bao nhiêu lâu rồi mới nói chân bị chuột rút?]
 
[Trên thế giới này có loại chút rút mà cách vài tiếng sau mới phát tác sao?]
 
[Ha ha ha, tuyệt vời, chị gái tôi thật tuyệt vời! Yêu Mộc Mộc quá đi!]
 
“Kiều Mộc này! Tức chết em rồi!” Trình Tâm Nghiên nhìn thấy câu trả lời của Kiều Mộc thì phát điên, tay nắm chặt điện thoại, đi tới đi lui.
 
Tôn Mẫn hối hận chau mày: “Chị đã nói em bịa ra chuyện chuột rút sẽ rất khó tin rồi, còn khiến Kiều Mộc nắm được thóp mà phản kích lại. Dù gì khi đó ở trong chương trình em cũng không hề nói đến chuyện mình bị chuột rút.”
 
“Vậy em còn nói được gì nữa? Nói bản thân cố ý sao?” Trình Tâm Nghiên cắn răng: “Bỏ đi, cô ta cũng coi như đã nói rõ không truy cứu chuyện này nữa, chắc là không sao đâu.”
 
“Gì mà không sao, danh tiếng của em càng tệ hơn rồi.” Tôn Mẫn không lạc quan được như Trình Tâm Nghiên.
 
Trình Tâm Nghiên nói: “Danh tiếng xấu thì sợ gì chứ, coi như nổi tiếng bằng scandal đi, làm minh tinh mà còn để ý đến chuyện này sao? Chỉ cần bên ngoài coi như không có chuyện gì là được.”
 
Tôn Mẫn nhìn Trình Tâm Nghiên, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng chị ta suy nghĩ một lúc, không đả kích cô ta nữa. Ảnh hưởng của chuyện này rất ác liệt, có lẽ sau này chị ta muốn nhận đại diện quảng cáo cho Tâm Nghiên sẽ rất khó khăn. Tổn thất về giá trị thương nghiệp không thể khôi phục dễ dàng được đâu.
 
“Dạo này chị sẽ nhận giúp em một số hoạt động công ích, có thể cứu vớt lại một chút hình tượng. Tôn Mẫn thở dài nói: “Mà này, hiện giờ em có trả lời chuyện Kiều Mộc hỏi em bị chuột rút không?”
 
“Trả lời cái rắm!” Trình Tâm Nghiên chửi bậy, nói thì nói thế nhưng vẫn phải giữ lấy mặt mũi bên ngoài. 
 
[Ha ha ha, chị dâu, chị thật lợi hại. Vừa cho Trình Tâm Nghiên bậc thang bước xuống, vừa ra một nước cờ cho chị ta!] Kỳ Anh kích động gửi nụ hôn gió trong nhóm chat cho Kiều Mộc.
 
Mạnh Hàm cũng cảm thấy bài trả lời này của Kiều Mộc rất đặc sắc, gửi một chuỗi meme ngón tay cái: [Mộc Mộc, cô lợi hại nha, càng ngày càng biết về nghệ thuật nói chuyện rồi.]
 
Kiều Mộc cười rạng rỡ: [Quá khen, quá khen, nếu cô ta không nói dối để thanh minh thì tôi cũng không nắm bắt được cơ hội.]
 
Kiều Mộc biết bản thân dựa vào chuyện này không thể đánh ngã Trình Tâm Nghiên được. Dù gì cũng không thể vì chuyện này mà khiến một minh tinh rời khỏi giới giải trí, còn rất nhiều minh tinh ngoại tình vẫn đang lăn lộn bên trong giới nữa cơ. Vấn đề liên quan đến đạo đức này không giống tội phạm vi phạm pháp luật, đập một cái là chết ngay.
 
Cho nên cô đã rất hài lòng với kết quả trước mắt rồi, cô dám chắc trong giới đã biết được đạo đức của Trình Tâm Nghiên, sau này tài nguyên của cô ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.
 
[Vậy chị dâu, chị còn phải tham gia chương trình với chị ta không?] Kỳ Anh hỏi một câu vô cùng quan trọng.
 
Con ngươi Kiều Mộc đảo quanh: [Chắc là cần, hợp đồng mà bọn chị ký là suốt một mùa chương trình. Tuy rằng có nói nếu vì một số nguyên nhân mà vắng mặt thì sẽ bớt tiền một tập, nhưng không đến nỗi vì chuyện này mà không tham gia đâu nhỉ?]
 
[Vậy cô và cô ta đã gây thành như vậy rồi còn giả vờ làm bạn thân ư?] Mạnh Hàm tò mò.
 

Kiều Mộc cười nói: [Lẽ nào trước đây chúng tôi là bạn thân à?]
 
Mạnh Hàm bỗng tỉnh ngộ: [Cũng đúng ha, vốn dĩ chẳng thân quen gì.]
 
[Vậy mới nói, không cần lo lắng, xem như đang kiếm tiền thôi.] Kiều Mộc nhìn rất thoáng về chuyện này, cô cảm thấy bản thân đã tố chất làm bà chủ lớn rồi, đó chính là mặt mũi phải đủ dày!
 
Nói đến bà chủ lớn, Kiều Mộc mới nhớ ra Cố Hàn Thanh vẫn luôn ở trong phòng, vậy anh có biết cuộc giao tranh giữa cô và Trình Tâm Nghiên không? Cô âm thầm ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, nào ngờ chạm phải ánh mắt chính diện của anh.
 
Kiều Mộc tránh né theo bản năng, Cố Hàn Thanh khẽ cười: “Tránh cái gì chứ? Tôi xấu xa đến thế sao?”
 
Kiều Mộc sờ mũi, nhìn trở lại. Cô nằm trên gối, ánh mắt dịu dàng mềm mỏng nhìn anh: “Không có. Hàn Thanh này, anh có biết chuyện xảy ra trên mạng ban nãy không?”
 
“Chuyện của hai người gây to như thế, em cảm thấy tôi có thể không biết được sao? Bây giờ Thẩm Ngọc còn đang nói chuyện với tôi về chuyện này.” Cố Hàn Thanh lắc điện thoại, vừa nãy mở chế độ im lặng để xem xong video của Trình Tầm Nghiên, Thẩm Ngọc liền gửi đến tin tức về chuyện này, hỏi giữa vợ và em gái nuôi anh chọn giúp ai.
 
“Anh không nói gì sao?” Kiều Mộc tò mò, chớp chớp mắt.
 
Cố Hàn Thanh đi tới, cởi dép lê ra, giẫm lên nệm trải dưới đất của mình, rồi lại ngồi gần mép giường cạnh Kiều Mộc: “Tôi nói rồi, tôi tôn trọng em.”
 
“Vậy anh có nghĩ tôi hơi độc ác không?” Kiều Mộc vẫn muốn biết Cố Hàn thanh có thể nhẫn nhịn đến mức độ nào khi thấy cô đáp trả lại Trình Tâm Nghiên. Dù gì Trình Tâm Nghiên cũng là em gái nuôi của anh, hai người sống chung nhiều năm, không thể nào không có tình thân được.
 
“Sẽ không, người không đụng đến tôi, tôi không đụng đến người. Tôi cảm thấy em có quy tắc hành sự giống với tôi.” Cố Hàn Thanh giúp Kiều Mộc chỉnh lại lọn tóc bên má, rũ mắt nhìn vẻ mặt như rơi vào trong mặt trời của cô, tỏa ra ấm áp dễ chịu: “Tôi không biết Tâm Nghiên mấy năm nay ở nước ngoài đã học được những gì, nhưng nghiễm nhiên là em ấy học hư rồi. Đã làm sai thì phải trả giá cho nó. Em yên tâm, tôi cũng sẽ tìm em ấy nói chuyện một chút, bảo em ấy đừng chống đối với em nữa.”
 
Chuyện này e rằng không được, Trình Tâm Nghiên xem cô như tình địch của mình, vậy thì chỉ cần một ngày cô không rời khỏi Cố Hàn Thanh thì cô ta sẽ luôn thấy cô ngứa mắt.
 
Đương nhiên cô cũng không từ chối ý tốt của Cố Hàn Thanh, người đàn ông này hoàn toàn đứng ở phía sau lưng cô, khiến cô cảm thấy rất ấm áp. Trong thế giới này, cô đã dần thu hoạch được càng nhiều người và tình cảm đáng trân trọng rồi.
 
Mỗi ngày cô đều rất hài lòng, rất vui vẻ.
 
Kiều Mộc không kiềm được mà nắm lấy đôi bàn tay to lớn đang sờ mình của Cố Hàn Thanh, cô không nói gì cả mà chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
 
Cô không biết rằng ánh mắt này của minh đại diện cho lời mời.
 
Yết hầu Cố Hàn Thanh quặn lên, cơ thể từng chút hướng xuống. Kiều Mộc ngừng hô hấp, rất căng thẳng, tim cô đập rất nhanh, nhưng cô không hề tránh né nó.
 
Nhác thấy hai người đã sắp hôn nhau, điện thoại của Cố Hàn Thanh rung lên. Kiều Mộc giật mình, đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ bừng chỉ điện thoại anh: “Điện thoại anh reo kìa.”
 
Bỏ lỡ cơ hội được thân mật, phải nói rằng khuôn mặt của Cố Hàn Thanh vô cùng đáng sợ, anh lấy điện thoại lên nhìn, là người anh em đáng ghét Thẩm Ngọc.
 
[Người anh em à, sao không trả lời tôi vậy? Rốt cuộc cậu đứng về phía vợ mình hay là em gái nuôi thế? Đừng nói tôi là cậu không nhìn ra quan hệ bất hòa của hai người họ đó nha.]
 
[Mau trả lời đi chứ?]
 
[Đi đâu rồi?]
 
Cố Hàn Thanh xoa trán, bất lực trả lời Thẩm Ngọc: [Tôi là người đã có gia đình, cậu có thể đừng liên tục tìm tôi như thế được không? Đồ cẩu độc thân.]
 
Thẩm Ngọc: […]
 
Cẩu độc thân?
 
Độc thân?
 
Chó?
 
Thẩm Ngọc bảy tỏ trái tim mình bị tổn thương nghiêm trọng, anh ta tức giận nói: [Cậu có gia đình thì thế nào, đừng tưởng rằng tôi không biết hai người chia phòng ngủ! Hai người căn bản chưa thực sự ở chung với nhau! Chỉ có mình cậu yêu đơn phương thôi!]
 
[Thật ngại quá, đã ở chung phòng rồi, sau này bớt làm phiền tôi vào buổi đêm đi.] Cố Hàn thanh quyết định nói rõ một lần với Thẩm Ngọc, tránh để xảy ra chuyện này lần nữa.
 
[Mẹ kiếp! Ngủ chung rồi? Cậu không được chút nào! Sao có thể tiến triển nhanh đến vậy được!] Thẩm Ngọc oán than.
 
Cố Hàn Thanh lười phải nói nhiều với anh ta: [Được rồi, vậy nhé, không nói với cậu nữa.]
 
Thoát ra khỏi Wechat, Cố Hàn Thanh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn Kiều Mộc. Cô gái đã chui mình vào trong chăn, chỉ để lại cái ót cho anh, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn ngủ rồi.
 
Cố Hàn Thanh mím môi, không kiềm được mà gọi cô: “Mộc Mộc, em ngủ rồi à?”
 
Cái đầu nhỏ kia hơi cử động, không trả lời.
 
Cố Hàn Thanh bỗng cảm thấy thú vị, lại nói: “Ngủ thật rồi à?”
 

Anh chống lên chỗ nhỏ phía sau Kiều Mộc, chậm rãi nhướng người nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô.
 
Kiều Mộc cảm nhận được cách nghĩ này của anh, mắt càng nhắm chặt hơn, hơi thở chậm lại.
 
Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa mà. Tôi ngủ rồi, tôi ngủ thật rồi.
 
Cố Hàn Thanh nhìn thấy hàng lông mi của cô gái run lên, lặng lẽ cười. Nhưng rốt cuộc cũng không trêu chọc cô nữa, chỉ thầm cảm thấy đáng tiếc cho cơ hội và bầu không khí tuyệt vời ban nãy.
 
Nhưng có một số chuyện, anh cảm thấy bản thân dường như đã thành thục hơn rồi.
 
“Xem ra ngủ say rồi, vậy tôi cũng ngủ luôn đây.” Cố Hàn Thanh cố ý nói cho Kiều Mộc nghe, sau đó đứng dậy trở về tấm nệm dưới đất của mình.
 
Đèn trong phòng đã tắt, anh và Kiều Mộc một người nằm trên giường, một người nằm bên dưới, tự mình ngủ say.
 
Đến cả việc trở người Kiều Mộc cũng không dám, chỉ âm thầm hé mắt quay đầu nhìn phía sau. Cố Hàn Thanh ngủ ở trên đất, cô cũng không nhìn thấy được, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nhỏ ôm lấy trái tim, liên tục hít thở sâu, đã đè xuống sự rối loạn, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
 
Ngày hôm sau, Kiều Mộc phải đến công ty, cô dậy sớm hơn thường ngày, đúng lúc xuống lầu thì chạm phải Cố Hàn Thanh còn chưa đi làm. Cô ngạc nhiên: “Sao anh còn chưa đi?”
 
Ngày thường vào giờ này anh đã đi làm rồi không phải sao?
 
Cố Hàn Thanh vừa ăn sáng xong, đứng dậy chỉnh lại bộ vest của mình: “Chuẩn bị đi ngay đây. Sao hả, không muốn nhìn thấy tôi?”
 
Kiều Mộc cong mắt cười: “Đương nhiên không phải rồi, chỉ là tò mò mà thôi. Bởi vì trước đây mỗi khi tôi xuống lầu thì anh đều đi làm rồi mà.”
 
“Hôm nay dậy hơi muộn.” Cố Hàn Thanh bước đến trước mặt Kiều Mộc, thân hình cao lớn nhẹ nhàng bao trùm cô gái: “Sao em không ngủ thêm chút đi?”
 
“Hôm nay phải ký hợp đồng với một người mới, tôi đi xem xem.” Kiều Mộc giải thích. Người mới này chính là nữ chính của bộ phim tiên hiệp kia, thứ sáu tuần trước cô đã bảo đoàn làm phim liên hệ với đối phương. Nữ chính kia nói phải suy nghĩ một lát, cộng với hai ngày nghỉ cuối tuần, người trong công ty đều nghỉ hết nên hôm nay mới đến ký hợp đồng.
 
“Chuyện này đâu cần bà chủ như em đích thân đến đâu?” Cố Hàn Thanh xoa đầu Kiều Mộc, đau lòng vì dạo gần đây cô quá mệt mỏi.
 
Kiều Mộc bỗng cọ vào bàn tay anh, dịu dàng nói: “Không sao đâu, bây giờ công ty vừa khởi sắc, tôi muốn xem kỹ người được ký hợp đồng một chút. Tôi chỉ qua đó xem xem thôi, nếu không có chuyện gì, cùng lắm lại về ngủ bù là được. À, cũng không được, tôi phải đi thăm ông nội.”
 
Hôm qua xảy ra chuyện thế kia Kiều Mộc cảm thấy phải đích thân đi nói với ông nội một chút.
 
“Nếu mệt thì để hôm khác đi thăm ông nội cũng được. Ông sẽ không nói gì đâu.” Cố Hàn Thanh căn dặn.
 
Kiều Mộc gật đầu: “Tôi biết rồi, anh mau đi làm đi.”
 
Cô đẩy anh ra.
 
Cố Hàn Thanh nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cứ vậy bảo tôi đi làm sao?”
 
Kiều Mộc “ừ” một tiếng: “Không thì sao? Anh còn muốn làm gì?”
 
“Em nói xem?” Cố Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm.
 
Kiều Mộc không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng, lại đẩy anh thêm cái nữa, nhỏ giọng nói: “Đừng gây chuyện nữa, quản gia và người giúp việc đều đang ở đây đó.”
 
“Chúng ta là vợ chồng, chuyện này là bình thường mà.” Cố Hàn Thanh không chịu đi, anh đứng ở trước mặt bắt cô phải biểu hiện gì đó.
 
Kiều Mộc hết cách, lườm anh một cái rồi nhanh chóng ôm lấy anh: “Như vậy được rồi chứ?”
 
“Thiếu một xíu.” Cố Hàn Thanh khàn giọng nói.
 
Kiều Mộc trừng mắt, vừa muốn nói gì đó thì bàn tay to lớn của Cố Hàn thanh bỗng nhiên vòng qua hông cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng anh, rồi lại cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện