[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 50


trước sau


Nhìn thấy xe của Cố Hàn Thanh lái xe khỏi sân, Kiều Mộc bất giác che mặt xấu hổ.
 
A a a!
 
Lại bị anh hôn rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ai cho phép anh hôn chứ!
 
Không cho người ta thời gian chuẩn bị gì hết trơn, chẳng ga lăng xíu nào!
 
Kiều Mộc xấu hổ lườm ra ngoài sân, sau đó quay người đi về phía nhà bếp, nào ngờ đụng phải quản gia Trần đang nở nụ cười hiền từ hệt như fan CP. Cô ngượng ngùng: “Haha… à… quản gia Trần, chuyện hồi nãy…”
 
Cô muốn giải thích gì đó, nhưng nói mãi cũng không nói ra được.
 
Quản gia Trần mỉm cười: “Bà chủ, cô không cần giải thích đâu, nhìn thấy tình cảm giữa cô và ông chủ ngày càng tốt lên, tôi rất vui mừng.”
 
“Tôi với anh ấy còn lâu mới tình cảm tốt lên.” Kiều Mộc kiêu ngạo hừ một tiếng, rõ ràng là xấu hổ rồi. Quản gia Trần hiểu ý, không nói gì thêm mà chỉ im lặng dọn bữa sáng cho cô.
 
Kiều Mộc vùi đầu ăn lấy ăn để, sau khi đã ăn no, cảm xúc xấu hổ rung động kia cuối cùng đã đỡ hơn, cô tự mình lái xe đến công ty.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi khi cô đến đó, người mới của bên học viện đã ngồi khép nép ở trong phòng nghỉ chờ cô rồi. Trước khi vào phòng làm việc, Kiều Mộc có nhìn lướt qua cô ấy, sau đó nói với Mạnh Hàm: “Bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi đi, tôi nói chuyện với cô ấy một chút.”
 
“Được, đây là thông tin về cô ấy. Tổng giám đốc Kiều, cô xem qua trước đi.” Mạnh Hàm thành thục đưa thông tin của đối phương cho Kiều Mộc. Kiều Mộc nhận lấy, gật đầu rồi đi vào văn phòng trước. Còn Mạnh Hàm thì đi gọi đối phương.
 
Cô gái này tên là Từ Thiến Thiến, khuôn mặt thanh tú thuộc kiểu nhìn lâu mới thấy đẹp. Nhưng đôi mắt khá linh động, trước đây khi cô ấy cùng Đồng Phi thử ống kính, Kiều Mộc đã nhìn trúng đôi mắt này của cô ấy. Cho dù kỹ năng diễn xuất hiện tại vẫn non nớt hơn Hà Viện, nhưng là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
 
Đương nhiên, người này chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết. Kiều Mộc cũng không biết bản thân có thể khiến cô ấy nổi tiếng hay không. Cũng không biết bộ phim tiên hiệp trong tiểu thuyết nói sẽ nổi tiếng kia, sau khi trải qua việc cô thay đổi hai nam nữ chính là người mới này vẫn sẽ nổi tiếng chứ.

 
Dù gì hiện giờ đã có rất nhiều chuyện không phải một cuốn sách có thể bao quát hết được, đây là một thế giới sống, cô cũng là một người sống, tương lai tràn đây muôn vàn khả năng.
 
Cốc cốc cốc—
 
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
 
Kiều Mộc đang đọc thông tin, ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
 
Chớp mắt, Từ Thiến Thiến khép nép đi vào. Kiều Mộc nở nụ cười thân thiện với cô ấy, chỉ về chỗ ngồi đối diện bàn làm việc của mình: “Qua ngồi đi, thoải mái một chút, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi.”
 
Từ Thiến Thiến nhìn thấy nụ cười của Kiều Mộc, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô ấy đã bình ổn đôi chút. Ấn tượng đầu tiên của cô ấy về Kiều Mộc khá tốt, cảm thấy đây là một bà chủ rất thân thiện, hiền lành.
 
Hơn nữa người ta còn chọn cô đóng nữ chính, quả thật là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà!
 
Vốn dĩ chuyện tốt như vậy cô ấy không cần phải suy nghĩ gì cả, nhưng sợ bản thân thể hiện quá nóng vội sẽ bị người ta gài bẫy nên mới nói phải suy nghĩ hai ngày. Hơn nữa, những bạn học cùng khoa biểu diễn của cô ấy trước đây đã có người bị công ty quản lý gài bẫy rồi, nên cô ấy cũng sợ bản thân sẽ gặp phải một người chủ vô lương tâm.
 
Nhưng vừa mới ký hợp đồng mà người ta đã hứa cho cô một vai diễn nữ chính, cô lại cảm thấy dù có bị gài bẫy cũng chẳng sao, đây là cơ hội khó gặp được, cô nhất định không thể bỏ lỡ nó.
 
Cô thầm cổ vũ cho bản thân, căng thẳng đi về phía đối diện Kiều Mộc, hơi khom lưng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Kiều.”
 
“Ngồi đi, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô mà thôi. Buổi thử vai vào thứ sáu tuần trước, chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đó.” Kiều Mộc cong mắt cười, bắt chéo chân, cơ thể ung dung ngả người ra sau ghế, phong thái bà chủ lập tức xuất hiện. Có lẽ đến bản thân cô cũng không phát hiện được rằng mình càng ngày càng có khí thế của bà chủ rồi.
 
Nhưng Từ Thiến Thiến cảm nhận được, trong lòng cô ấy tràn đầy kính sợ ngồi xuống ghế, hai chân khép chặt, hai tay nắm lấy nhau, chờ đợi cô hỏi chuyện.
 
Lúc hai người đang nói chuyện, Hà Viện bên kia đang trên đường đi đến chỗ ghi hình chương trình giải trí. Người quản lý của cô ta, Phùng Chi lướt thấy chuyện Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên “cấu xé lẫn nhau” trên Weibo tối qua, cong môi cười: “Viện Viện, Kiều Mộc này quả thật không đơn giản. Cuộc chiến dư luận hôm qua của cô ta và Trình Tâm Nghiên có thể được xét vào mười bải mẫu về mảng quan hệ công chúng trong năm nay rồi.”
 
“Đúng thế, không đơn giản đâu. Bây giờ cô ta còn chưa đến tìm em nữa, chịu đựng rất giỏi.” Khi Hà Viện nói câu này thì có chút oán giận, người không chịu đựng được là cô ta mới đúng.
 
Bởi vì mấy ngày gần đây cô ta ở nhà đọc qua những kịch bản phim khác, nhưng nói thật lòng đều không hay bằng bộ của Kiều Mộc. Hơn nữa, số tiền đầu tư cũng không lớn bằng cô. Thế là càng so sánh, cô ta càng không thể chờ đợi được nữa.
 
Phùng Chi nhìn ra được suy nghĩ của Kiều Mộc, chị ta thở dài, nhân tiện khuyên bảo: “Viện Viện, hay là hôm nay chúng ta ghi hình chương trình xong thì chủ động đi tìm tổng giám đốc Kiều nhé? Chúng ta lùi một bước, em cũng đừng nghĩ đến việc nam chính có nổi hay không nữa, dù sao bọn họ đã chịu cho em nhất phiên, chỉ cần thành tích không tệ thì thực tích chính là của em rồi. Hơn nữa, hiện giờ em vừa mới nổi tiếng với một bộ phim, vẫn chưa đứng vững được. Bộ tiếp theo đối với em mà nói là vô cùng quan trọng, nếu sức nóng mãi không lên, rất có thể em sẽ không lên phiên được nữa đâu. Em cũng biết mà, có rất nhiều diễn viên nổi được một bộ phim nhưng sau đó đều không còn sức nóng gì nữa.”
 
“…” Hà Viện im lặng. Sau một lúc suy nghĩ, cô ta xoa trán, thở dài: “Thôi được rồi, nếu em ghi hình xong chương trình mà bên kia vẫn chưa đến tìm, em sẽ lùi một bước vậy.”
 
Đến giờ khắc này Hà Viện vẫn rất tự tin, cô ta cảm thấy đối phương đang chơi trò tâm lý với mình.
 
Mãi cho đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ ghi hình chương trình, sắc mặt Phùng Chi gấp gáp cầm điện thoại đến tìm cô ta: “Viện Viện, không hay rồi! Đoàn làm phim ra thông báo chính thức rồi!”
 
“Cái gì? Thông báo chính thức rồi?” Hà Viện ngồi bật dậy: “Nữ chính cũng thông báo rồi?”
 
“Rồi!”
 
“Ai vậy?”
 
“Không quen, là một người mới, hình như hôm đó có đến thử vai chung với em, còn đang học đại học!” Phùng Chi vội đến nỗi tay run lên, chị ta mở khoá màn hình điện thoại cho Hà Viện xem: “Viện Viện, em tự mình xem đi, em nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Không ngờ tổng giám đốc Kiều không đến tìm chúng ta thật, chị đã nói thứ sáu tuần trước nên chịu thua rồi mà, thủ đoạn của tổng giám đốc Kiều quyết đoán vô cùng!”
 
“Chị Chi, chị đừng có nói lảm nhảm bên tai em nữa, em nhức đầu.” Hà Viện vừa chau mày nói, vừa lấy điện thoại xem thông báo chính thức trên Weibo của .
 
Nam chính là @Đồng Phi.
 
Nữ chính là @Từ Thiến Thiến.
 
Cô ta nhấp vào Weibo của Từ Thiến Thiến, số lượng fan hâm mộ chỉ mới hơn một trăm người, giống hệt như một người bình thường. Thật nực cười, cô ta lại thua một người bình thương như vậy!
 
Bình luận bên dưới Weibo chính thức của bộ phim cũng đang mắng chửi nhóm diễn viên được chọn. Bộ phim tiên hiệp này được cải biên từ tiểu thuyết, rất có sức nóng ở trên mạng, có một lượng fan lớn của truyện. Mà diễn viên đều là những người không nổi tiếng, có thể nói là hoàn toàn không có fan hâm mộ. Vì vậy đã bị fan của truyện chiếm thế thượng phong.
 

Có rất ít fan truyện thích tiểu thuyết được quay thành phim, đều cảm thấy người thật không xứng với nhân vật trong truyện của bọn họ, là huỷ đi bộ truyện, huỷ đi nhân vật. Nếu như để những minh tinh nổi tiếng diễn có lẽ sẽ tốt hơn một chút, cảm giác như nhân vật trong truyện của mình được xem trọng. Nào ngờ nam nữ chính của bộ này đều là những người không nổi tiếng, fan truyện trực tiếp nổi giận đùng đùng.
 
[Tức chết tôi rồi, chọn người kiểu quái gì thế này! Hai người bình thường này là ai vậy!]
 
[Chúng tôi sẽ không chấp nhận đâu! Đoàn làm phim rác rưởi, trả nhân vật trong truyện cho tôi! Diễn viên tuyền mười tám gì đây, xứng để diễn Lâm Thiên và Liễu Giai nhà chúng tôi ao!”
 
[Hủy nhân vật trong truyện của tôi chứ gì? Được! Tôi vùi dập cả đời! Đợi phim được phát, chúng ta hẹn gặp một điểm trên Douban!]
 
[Khuyên mấy người mau đổi người đi! Nếu không ngày ngày mong mấy người đóng Weibo!]
 
[Chúng ta đồng tâm hiệp lực chống đối, bây giờ đoàn làm phim vẫn chưa quay, vẫn còn cơ hội để đổi người. Tôi không muốn hai người không nổi tiếng này diễn nhân vật trong truyện yêu thích của mình đâu!]
 
[Chẳng phải tôi nghe nói Hà Viện đi thử vai sao? Tại sao cuối cùng lại không chọn cô ấy, mà đi chọn nữ diễn viên mới này? Đoàn làm phim điên rồi sao?]
 
[Hà Viện từng đi thử vai? Thật sao? Hà Viện thật thích hợp với Liễu Giai! Sao không để cô ấy diễn vậy! Nếu là Hà Viện, nam chính không nổi cũng chẳng sao, tôi có thể chấp nhận được!]
 
Trên Weibo chính thức chỉ thông báo tên diễn viên, không hề có ảnh tạo hình nhân vật, đám fan truyện chỉ đành đi tìm kiếm những tấm ảnh ngày thường của diễn viên. Nam chính tìm được đôi chút, nhan sắc cũng ổn, nhưng không được nổi tiếng, mức độ này căn bản không xứng với nhân vật trong truyện. Mà nữ chính thì càng không nổi hơn, hoàn toàn không có lấy một tấm ảnh, chỉ biêt cô ấy là sinh viên đại học đang

theo học ở khóa biểu diễn của học viện điện ảnh Nam Thành!
 
Vì vậy đám fan truyện không cảm nhận được hình tượng của hai người này giống với nhân vật trong truyện, cộng với việc nghe nói Hà Viện từng đi thử vai nên tiếng kháng nghị vô cùng lớn.
 
Lý Lập Huy đang báo cáo chuyện trên Weibo này cho Kiều Mộc. Kiều Mộc nhìn một cái, bình tĩnh nói: [Không sao, làm gì có bộ tiểu thuyết nào được dựng thành phim mà không bị chất vấn đâu? Coi như độ nóng đi, sau này đám fan truyện sẽ nhìn thấy được thành ý của chúng ta thôi. Ít nhất chúng ta không có sửa đổi cốt truyện linh tinh, tìm diễn viên các thứ cũng không hề sai lệch.]
 
[Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Kiều nói chí lý, vậy tôi sẽ cố gắng chụp ảnh tạo hình nhân vật sớm nhất. Có lẽ sau khi ảnh tạo hình được đăng lên, đám fan truyện sẽ phát hiện Đồng Phi và Từ Thiến Thiến rất thích hợp.]
 
[Ừ, đạo diễn Lý, chuyện phía sau giao cho ông rồi, có gì cần thì có thể nói với tôi.]
 
Kiều Mộc nói chuyện với Lý Lập Huy xong, xử lý công việc thêm một lúc rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến căn nhà cũ để thăm ông nội. Lúc này, Mạnh Hàm gõ cửa đi vào, nở nụ cười lắc lư điện thoại với cô: “Mộc Mộc, cô đoán xem tôi nhận được điện thoại của ai nè?”
 
Kiều Mộc nhướng mày, vừa đoán đã trúng: “Hà Viện?”
 
“Đúng rồi!” Mạnh Hàm cười nói: “Mộc Mộc, cô cũng thông minh quá đó, sao chốc lát cô đã biết là cô ta rồi.”
 
“Đoàn làm phim thông báo diễn viên chính thức rồi, bên phía cô ta chắc chắn sẽ tìm đến, bởi vì tôi nhìn ra được cô muốn diễn bộ phim này của chúng ta.” Kiều Mộc tiếp tục thu dọn đồ đạc.
 
Mạnh Hàm ngồi xuống đối diện cô: “Tôi thật sự nghĩ không thông, nếu cô ta đã có ý muốn, tại sao cứ phải chống đối lại cô, kiêu ngạo như thế làm gì?”
 
“Con người một khi đã nổi tiếng thì rất dễ chảnh chọe, cảm thấy bản thân có thể bàn điều kiện với mọi người chứ gì nữa. Tôi tin rằng loại người này trong giới tuyệt đối không ít.” Kiều Mộc bĩnh tĩnh nở nụ cười.
 
Cô nhìn ra được Hà Viện chính là kiểu người như thế, quả thực trước mắt cô ta là một tiểu hoa lưu lượng mới có mức độ nổi tiếng, chương trình giải trí, đại diện nhãn hàng nhận đến mỏi tay, chắc đi đâu cũng được xem là vị trí trung tâm, đương nhiên sẽ trở nên chảnh chọe tưởng rằng tất cả mọi người đều phải nghe lời cô ta.
 
“Cũng phải, loại người này chắc chắn không ít. Về Hà Viện thì tôi đã thấy có rất nhiều thông tin nhỏ nhặt nói cô ta làm giá, chảnh chọe rồi. Nếu như cô ta không chịu khiêm tốn lại, sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần thôi.” Mạnh Hàm khựng lại một chút, rồi nói tiếp: “Mộc Mộc, vậy tôi từ chối cô ta giúp cô luôn nha? Người quản lý của cô ta muốn hẹn gặp cô, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ không muốn gặp cô ta đâu.”
 
“ừ, từ chối đi, bây giờ nam nữ chính đều là người của tôi, đương nhiên tôi phải nâng đỡ người của mình rồi. Cô ta đã bị loại khỏi cuộc.” Kiều Mộc nho nhã xách túi đứng dậy: “Hàm Hàm, có chuyện gì thì cô gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi đi trước đây. Tôi phải qua căn nhà cũ thăm ông nội.”
 
“Được, cô đi đi, không cần lo lắng chuyện ở công ty đâu. Khi nào cần cô, tôi sẽ báo cô biết.”
 
“Cảm ơn nhá, hôm nào hẹn cô đi ngâm suối nước nóng.” Kiều Mộc vẫy tay, đi đến giá treo quần áo lấy áo khoác lông dê màu ngà khoác trên cánh tay, đẩy cửa bước ra.
 
Mạnh Hàm theo sau, đưa cô vào thang máy rồi mới gọi điện từ chối phía Hà Viện.
 
Phùng Chi nói chuyện với cô ấy xong, cả người mệt mỏi ngồi xuống sô pha. Hà Viện nhìn vẻ mặt của chị ta, biết là hết hy vọng rồi, sắc mặt cô ta vặn vẹo khó coi: “Tổng giám đốc Kiều ác độc như thế sao? Nói không cần là không cần em nữa?”
 
Phùng Chi yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ nam nữ chính đều là nghệ sĩ dưới trướng của cô ta. Em cảm thấy em có giành nổi không? Hơn nữa, nếu chọn em thì còn phải nhường vị trí nhất phiên, làm sao lời hơn việc cô ta hiện giờ nâng đỡ Đồng Phi nhất phiên chứ?”
 
“Hừ, em thật sự không ngờ vì để nâng đỡ người tình bé nhỏ của mình mà tổng giám đốc Kiều lại nỡ bỏ hết vốn liếng như vậy. Lỡ mà có flop thì… đây là bộ phim sản xuất hơn trăm triệu tệ đó!” Hà Viện thật sự không hiểu nổi, có được cô ta chẳng phải sẽ có thu hút được các nhãn hàng và độ nổi tiếng sao, Kiều Mộc bị ngốc à! Sao lại không biết cách thay đổi cho phù hợp thế chứ!
 

“Chỉ có thể nói rằng người có tiền thì tùy hứng mà thôi.” Phùng Chi thở dài: “Bỏ đi Viện Viện, dựa vào sức nóng của em hiện tại cũng không hẳn sẽ không nhận được phim hay. Em không thích những kịch bản trước mắt thì chúng ta xem tiếp, thế nào cũng gặp được bộ thích hợp.”
 
Trong lòng Phùng Chi có chút tiếc nuối, nhưng không chấp niệm. Chị ta cảm thấy Kiều Mộc đã nói rõ không chọn Hà Viện rồi, vậy bọn họ sẽ chọn chỗ khác, không đến nỗi cứ phải đóng bộ phim của cô mới được.
 
Mà Hà Viện thì lại muốn, cô ta đã yêu thích câu chuyện trong bộ phim này từ lâu rồi, lại tự tin rằng hai ngày sau Kiều Mộc sẽ chịu thua cô ta. Kết quả đã bị vả mặt bốp bốp, lòng tự tôn của cô ta bị đả kích nghiêm trọng, cảm thấy không lấy được bộ phim này thật sự quá mất mặt.
 
Ngoài ra, trên mạng đều lan truyền việc cô ta từng đi thử vai, chẳng phải khiến cho đám anti của cô ta có lý do nói cô ta bị người khác xem thường sao? Người ta thà dùng người mới cũng không cần cô ta, đây quả thực như đang chà đạp lên lòng tự trọng của cô ta.
 
Hà Viện để tâm vào những chuyện vụn vặt, cô ta nghiến răng nói: “Không, chị Chi, em muốn bộ phim này, em muốn là nữ chính. Chị đi bàn bạc với bên kia đi, nói em tự nguyện giảm một chút tiền thù lao. Nếu không được thì dùng dư luận để ép bọn họ.”
 
“Cái gì?” Phùng Chi ngạc nhiên: “Viện Viện, em như vậy… thực sự không cần thiết đâu, trông em sẽ rất mất giá.”
 
“Không, không giành được mới khiến em mất giá, một tiểu hoa đán đang  nổi tiếng như em mà còn không sánh bằng sinh viên đại học?” Hà Viện siết chặt tay: “Chị nói về tiền thù lao với bên kia trước, nếu bọn họ không chịu thì chúng ta phát động dư luận để đám fan truyện kia quậy lớn lên, chỉ đích danh em diễn. Em muốn xem thử bọn họ có chống đỡ được hay không.”
 
Phùng Chi nhướng mày: “Viện Viện, tác dụng của fan hâm mộ không lớn như em tưởng. Nếu làm như vậy mà ép được tư bản chịu thua thì đã chẳng phải tư bản rồi.”
 
“Em biết, nhưng dư luận lớn lên rồi, em không tin bọn họ không suy xét gì về nó, không ai muốn bộ phim của mình chưa quay đã bị đám người ngăn cản có phải không? Bộ phim này cũng không phải một mình công ty Kiều Mộc đầu tư, cho dù cô ta có kiên định với ý kiến của mình đi chăng nữa thì những nhà đầu tư khác cũng sẽ không chịu!”
 
“Viện Viện…” Phùng Chi còn muốn khuyên nhủ.
 
Hà Viện đưa tay ngăn lại: “Chị Chi, chị cứ làm theo những gì em nói đi.”
 
Phùng Chi mở miệng, thực sự hết cách, chỉ đành làm theo.
 
Vốn dĩ Kiều Mộc muốn tự mình về căn nhà cũ, nhưng Kỳ Anh gọi điện thoại đến nên cô qua đón cô ấy trước.
 
Kỳ Anh có một căn hộ của riêng mình, nhiều khi cô ấy đi chơi với bạn bè sẽ về đó ngủ, tránh việc về khuya bị ba mẹ mắng.
 
Kiều Mộc lái siêu xe đến dưới lầu khu chung cư, Kỳ Anh hoạt bát chạy lại, mở cửa ngồi lên xe, tặng cô một cái ôm nồng nhiệt: “Chị dâu, nhớ chị quá.”
 
Kiều Mộc cười nheo mắt đẩy trán cô ấy: “Nhớ gì chứ, cũng đâu phải mười ngày nửa tháng chưa gặp chứ.”
 
“Chính là cảm giác như mười ngày nửa tháng chưa gặp vậy á.” Kỳ Anh cười rất ngọt ngào: “Chắc vì cuộc chiến dư luận tối qua của chị và Trình Tâm Nghiên quá đặc sắc, làm em cảm thấy như trôi qua một thế kỷ vậy.”
 
“Em cũng khoa trương quá rồi đó.” Kiều Mộc chọc chọc cô ấy, bảo cô ấy thắt dây an toàn, sau đó mới khởi động xe.
 
“Chị dâu, chị xem dư luận nói gì về chị và Trình Tâm Nghiên ngày hôm nay chưa?” Kỳ Anh hỏi.
 
Kiều Mộc lắc đầu, mắt nhìn thẳng về trước: “Chị chưa xem, chắc hết chuyện rồi nhỉ?”
 
Cuộc giao chiến tối qua của hai người đã xem như đặt dấu chấm hết cho việc ngáng chân rồi, không cần thiết phải theo dõi thêm nữa.
 
“Hướng dư luận cũng không có gì cả, dù sao Trình Tâm Nghiên đã sụp đổ hoàn toàn hình tượng rồi. Bây giờ trên mạng đều gọi chị ta là Trình chuột rút.”
 
“Trình chuột rút?” Kiều Mộc khó hiểu.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện