[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 56


trước sau


Sau khi Kiều Mộc nói xong, hiện trường trở nên náo nhiệt giống cái chợ bán thức ăn, một số người gọi điện thoại báo cho người thân đang nằm ở nhà, một số người đã chạy vào trong lấy đồ miễn phí, bà chủ liên tục dặn mọi người chậm một chút, cẩn thận một chút.
 
Mà Kiều Mộc đứng trên một tảng đá, cô cầm micro lớn tiếng tuyên truyền rằng tới đây có thể lấy đồ miễn phí, những người nông dân đang làm việc ở gần đó cũng tò mò nhìn qua, thấy có rất nhiều người cùng làng đang ra ra vào vào lấy đồ, bọn họ cũng buông cuốc trong tay chạy tới.
 
Trong vòng năm phút ngắn ngủi, đã có tới hơn trăm người đến đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Tâm Nghiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nói thật, cho dù cô ta chán ghét Kiều Mộc vì cô đầu cơ trục lợi, nhưng đồng thời cô ta cũng hâm mộ, vì sao cô ta không nghĩ ra cách hay thế này, mua một quầy hàng nhỏ ở làng chài mà thôi, cô ta cũng mua nổi.
 
Nhìn Kiều Mộc đứng trên tảng đá được mọi người cảm ơn, trong lòng Trình Tâm Nghiên giống như đang rỉ máu. Kỳ nào cũng thế! Mỗi một kỳ của chương trình, Kiều Mộc luôn là người rực rỡ lóa mắt nhất, rốt cuộc là vì sao!
 
Cô ta thật sự nghĩ không ra! Giống như cô ta cũng không hiểu vì sao anh Thanh sẽ thích Kiều Mộc!
 
Kiều Mộc đối chiếu giấy tờ và trả tiền cho bà chủ. Khi cô đi ra, có vài dân làng còn chưa đi, nhìn thấy cô thì họ cười tủm tỉm nói cảm ơn, Kiều Mộc lễ phép xua tay: “Không có gì không có gì, mọi người cũng giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ mà. Nếu mọi người không có chuyện gì nữa thì đi về trước đi, không cần chờ ở đây, gió to, trời cũng lạnh, dễ bị cảm lắm.”
 
Một số người bị cô thuyết phục, ngại ngùng xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà.
 
Hôm nay đúng là một ngày may mắn, có người nổi tiếng tới làng, đã vậy còn rất hào phóng bảo bọn họ lấy đồ miễn phí ở quầy hàng. Mỗi tội quầy hàng này cũng nhỏ, không thì bọn họ có thể lấy nhiều hơn nữa.
 
Nhìn dân làng tời đi, Kiều Mộc vui vẻ đi tới trước mặt đạo diễn, hỏi ông ấy xem cô được thu được bao nhiêu tiền.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô Kiều, cô đúng là quá thông minh, quá giỏi lách luật, không hổ danh là bà chủ lớn.”
 
“Đạo diễn quá khen, tôi đột nhiên nghĩ ra mà thôi, trước đây tôi tuyệt đối không nghĩ đến dùng cách này. Thật đó, ông tin tôi đi.” Kiều Mộc mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, nói rất chân thành.
 
[Ha ha ha, tôi không tin đâu nhé.]

 
[Mộc Mộc nhà tôi thật đáng yêu.]
 
[Chà chà, thật là hâm mộ người dân làng chài, sao không tới thôn chúng tôi.]
 
[Đúng rồi, nếu vậy thì tôi cũng có que cay để ăn.]
 
Đạo diễn cũng không tin, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ấy chỉ có thể công nhận thành quả của Kiều Mộc: “Trừ đi hai mươi ba người ban đầu của cô Trình, cô thu hút được tổng cộng chín mươi ba người, cũng chính là 930 đồng, cả hai người cộng lại có 1160 đồng.”
 
“Yes! Chớp mắt đã kiếm được một nửa!” Kiều Mộc nhìn về phía Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, cộng cả hai trăm đồng tiền ở nhiệm vụ trước, chúng đã có 1360, cách 2200…” Bấm tay tính toán, cô nói tiếp: “Còn thiếu 840, sắp được rồi, chúng ta nhất định có thể trả xong nợ trong thời gian quy định!”
 
Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng cười cười, trong số này cô ta chỉ cống hiến được 230 đồng tiền, nghĩ lại đều thấy nghẹn muốn chết, nhưng vẫn phải khen đối phương: “Mộc Mộc, cô thật là giỏi. Có cô ở đây, tôi cảm thấy tôi có thể nằm yên, chờ cô mang tôi bay cùng.”
 
Dù sao trong lòng cô ta ghen ghét Kiều Mộc, vì thế lời Trình Tâm Nghiên nói có vẻ châm chọc.
 
[Trợn trắng mắt!]
 
[Tức chết tôi rồi! Cô ta đang châm chọc đúng không? Đúng không? Tuyệt đối là vậy phải không?]
 
[Tôi thật sự rất rối rắm, tôi chẳng muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên một phút nào, nhưng tôi muốn xem Mộc Mộc, nếu như Trình Tâm Nghiên rời khỏi chương trình, có phải chúng ta không được thấy Mộc Mộc nữa không?]
 
[Tôi cũng bối rối vì vấn đề này, cho nên tôi cũng chưa tham gia hoạt động phản đối Trình Tâm Nghiên trên mạng, sợ cô ta đi rồi thì không được thấy Mộc Mộc nữa, phiền chết mất.]
 
Kiều Mộc cũng nghe ra Trình Tâm Nghiên đang ghen ghét, cô cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ bảo đạo diễn lấy đĩa quay ra, cô muốn quay nhiệm vụ tiếp theo.
 
Đạo diễn tinh mắt, cũng thấy Trình Tâm Nghiên lòng dạ hẹp hòi, khách mời này là người quản lý biểu cảm kém nhất ông ấy từng gặp, hẹp hòi thì thôi, lại còn không biết giả vờ, cũng không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là ngu ngốc.
 
“Cô Kiều, cô quay đi.” Đạo diễn cười ha hả nhìn Kiều Mộc, ông ấy thích vị khách mời này, tính tình tốt, người cũng thông minh, còn thường xuyên tạo ra chi tiết gây cười, đồng thời cô cũng là người tạo đề tài cho chương trình.
 
Trước mắt, một nửa độ nhận diện của chương trình đều đến từ một mình cô, cho nên dù biết rõ trên mạng đang phản đối Trình Tâm Nghiên, ông ấy vẫn để yên, vờ như không nhìn thấy. Ông ấy và cư dân mạng có chung một mối lo, nếu Trình Tâm Nghiên rời khỏi chương trình, vậy Kiều Mộc ở lại kiểu gì?
 
Kiều Mộc dùng sức xoay đĩa quay, chờ khi đĩa dừng lại, kim đồng hồ màu đỏ dừng ở một hình tam giác ngược, nhiệm vụ trên đó là: Gom đủ cây cải bắp, củ cải, măng tây, rau hẹ, khoai tây (hiện giờ xuống ruộng đào), tiền trò chơi là ba trăm.
 
“Phải xuống ruộng đào sao?” Trình Tâm Nghiên kinh ngạc.
 
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đã khảo sát rồi, những thứ này dân làng đều có trồng, cụ thể ở đâu thì các cô phải tự đi tìm, mau đi đi.”
 
“Đạo diễn thật tàn nhẫn, nhiệm vụ này chỉ sợ sẽ mất rất nhiều thời gian, vậy mà có ba trăm đồng.” Kiều Mộc xoay người đi về phía bà chủ quầy bán quà vặt: “Tôi đi hỏi bà chủ, xem ở đâu có những thứ này.”
 
Cô vừa nói vừa bước đi, Trình Tâm Nghiên không muốn Kiều Mộc giật hết spotlight, cô ta lập tức đi theo, hơn nữa mở miệng nói những lời này trước khi Kiều Mộc kịp hỏi.
 
Quanh đó còn có vài dân làng ở lại hóng chuyện, mọi người nghe vậy, rất nhiệt tình mà chỉ đường cho các cô. Có một vài người có trồng những thứ hai người cần ở nhà, cho nên họ chỉ rất chính xác, bảo các cô cứ đào thoải mái.
 
Hai người có manh mối, lập tức xuất phát đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Trên đường còn gặp được Châu Lan và Văn Văn, hai người họ cũng đang làm nhiệm vụ tiếp theo, cũng là đi tìm nguyên liệu nấu ăn giống các cô.
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước đó, Châu Lan và Văn Văn không đến chỗ đạo diễn, trực tiếp quay nhiệm vụ tiếp theo, nhưng mà các cô đã được nghe nhân viên công tác nói về sự tích xuất sắc của Kiều Mộc, hai người bội phục trêu ghẹo Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc khiêm tốn đáp lại, ba người nói chuyện rất vui vẻ, càng khiến Trình Tâm Nghiên như bị tách ra.
 
Cô ta ghen ghét cắn môi, thấy các cô đang đi qua một sườn núi tương đối cao, trong đầu cô ta hiện lên một ý tưởng độc ác, nếu cô ta đẩy Kiều Mộc xuống... Đẩy Kiều Mộc xuống…
 
Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay, bỗng nhiên lại nhớ tới lời Cố Hàn Thanh nói với cô ta, anh nói nếu cô ta làm tổn thương Kiều Mộc, sẽ khiến anh càng đau lòng.
 

Trong lòng chua xót, Trình Tâm Nghiên thả lỏng tay ra, hít sâu một hơi, cô ta liều mạng tự nhủ, bây giờ đang quay chương trình phát sóng trực tiếp, cô ta cần ổn định cảm xúc, nếu không danh tiếng sẽ càng kém.
 
Cứ nghĩ lung tung như vậy, Văn Văn đột nhiên hét lên: “A! Có sâu! Có sâu! Lan Lan, cứu tớ với!”
 
Trình Tâm Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên ống quần jeans của Văn Văn có một con sâu thân mềm, trong nháy mắt kia, cô ta cảm thấy cơ hội chứng minh bản thân đã tới rồi, hoàn toàn quên mất trước đó đã xây dựng hình tượng sợ sâu, cô ta trực tiếp bắt con sâu ném đi.
 
“Văn Văn, được rồi, không có sâu nữa, cô đừng sợ.” Trình Tâm Nghiên tự nhận là làm chuyện tốt, dịu dàng trấn an Văn Văn.
 
Người Văn Văn mềm nhũn, phải dựa vào người bạn mình, thấy Trình Tâm Nghiêm ném con sâu đi, cô ấy hơi kinh ngạc, hốc mắt hồng hồng nói cảm ơn: “Tâm Nghiên, cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô.”
 
Châu Lan kinh ngạc: “Tâm Nghiên, cô cũng to gan thật đấy, dám tay không bắt sâu, không phải cô sợ sâu sao?”
 
“Tôi sợ gián, loại sâu này tôi không sợ, đương nhiên cũng vì con sâu trên người Văn Văn không đáng sợ lắm, nếu là loài đáng sợ hơn thì tôi cũng không làm được.” Trình Tâm Nghiên hưởng thụ ánh mắt sùng bái của hai người, có chút cao ngạo, hành động và lời nói lại mâu thuẫn với nhau.
 
Kiều Mộc hơi xấu hổ nhìn Trình Tâm Nghiên, cô ta biết mình đang nói gì không? Kỳ trước cô ta mới nói dối rằng mình sợ sâu, không muốn đổi phòng với Châu Lan và Văn Văn, kỳ này đã tự vả vào mặt mình?
 
Đây là nói dối nhiều quá, chính cô ta cũng không nhớ rõ bản thân đã từng nói cái gì sao?
 
Phòng phát sóng trực tiếp, có vài người xem và fans còn chưa nhận ra rằng Trình Tâm Nghiên tự vả, nhìn thấy cô ta bắt sâu, họ bắt đầu nhiệt tình khen ngợi: [Trình Tâm Nghiên được nha, nhìn nũng nịu nhưng cũng dám tay không bắt sâu.]
 
[Ấn tượng của tôi với cô ấy tốt hơn một chút, cảm giác con người cô ấy cũng không quá tệ, chỉ có hơi hẹp hòi.]
 
[Chị gái thật là giỏi! Gan rất lớn! Hơn nữa làm người cũng tốt, sau khi giúp Văn Văn bắt sâu còn dịu dàng an ủi cô ấy! Người như vậy, mấy người thật sự nhẫn tâm hắt nước bẩn là kỳ trước cô ấy cố ý làm Kiều Mộc ngã à?]
 
[À... Là trí nhớ của tôi không đúng sao? Sao tôi nhớ là kỳ trước Trình Tâm Nghiên nói cô ta sợ sâu? Bây giờ cô ta đang làm gì? Tự vả vào mặt mình sao?]
 
[Đúng vậy, tôi cũng nhớ là kỳ trước cô ta nói mình sợ sâu, sau đó không chịu đổi phòng với Châu Lan và Văn Văn, nói là kỳ này có cơ hội thì sẽ đổi. ]
 
[Đây là vả mặt rồi? Ha ha ha, fans cô ta còn đang khen nức nở, mau đi tẩy trắng chuyện chị gái mấy người nói chuyện câu trước đá câu sau đi! Sau

khi nói dối chân chuột rút bị vả mặt, bây giờ là hình tượng sợ sâu sụp đổ, có lời nào thốt ra từ miệng cô ta là thật không?]
 
[Thật là xấu hổ, Trình Tâm Nghiên không biết cô ta xây dựng hình tượng thế nào ở kỳ trước sao? Sao còn không biết xấu hổ mà nói?]
 
[Nói dối một lần sẽ cần dùng một trăm lời nói dối khác để che giấu, mọi người cảm thấy một trăm lời nói dối này có thể vĩnh viễn không bị vạch trần sao? Cho nên làm người thì phải thành thật, mọi người xem Trình Tâm Nghiên bị lộ rồi kìa!]
 
Tôn Mẫn ở bên chỗ đạo diễn thấy một màn này, chị ta chỉ thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, rốt cuộc Trình Tâm Nghiên đang làm cái gì vậy! Cô ta điên rồi à! Nói cái gì thế! Hình tượng do chính cô ta xây dựng, sao lại tự vả vào mặt mình như vậy!
 
Điên rồi điên rồi, chị ta cảm thấy Trình Tâm Nghiên thật sự không muốn lăn lộn tiếp trong giới giải trí rồi!
 
Tôn Mẫn đi ra xa một chút, nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ cho người dìm xuống, chuyện này không thể hot lên. Bằng không, với lịch sử nói dối liên tục của Trình Tâm Nghiên, sự nghiệp của cô ta sẽ hoàn toàn tan nát!
 
Đạo diễn liếc nhìn người quản lý của Trình Tâm Nghiên, lông mày nhíu chặt, hiện giờ danh tiếng của Trình Tâm Nghiên vô cùng kém, nếu chuyện này hot lên, chỉ sợ Trình Tâm Nghiên không thể không rút khỏi chương trình này.
 
Đến lúc đó, Kiều Mộc làm sao bây giờ?
 
Đạo diễn cũng sầu lo, vất vả lắm chương trình mới nổi lên chút, sao lại xuất hiện cái cô Trình Tâm Nghiên này? Chơi ông ấy đúng không!
 
Trình Tâm Nghiên vẫn không nhận ra rằng hình tượng của mình đã sụp đổ, mãi cho đến khi ngày ghi hình đầu tiên kết thúc, đóng phát sóng trực tiếp, Tôn Mẫn kéo cô ta ra sân sau của khu nghỉ dưỡng vừa đi dạo vừa nói cho cô ta, Trình Tâm Nghiên mới biết được.
 
Sắc mặt cô ta nháy mắt trắng bệch, Trình Tâm Nghiên nôn nóng nắm lấy tay người đại diện: “Chuyện này hot lên chưa? Dư luận trên mạng thế nào?”
 
“Chưa hot lắm, chị vẫn đang dìm xuống.” Tôn Mẫn nói thì nói vậy, nhưng giữa mày vẫn nhíu chặt, chị ta cũng không cảm thấy lạc quan. Dù gì lần trước Trình Tâm Nghiên làm Kiều Mộc vướng ngã, ban đầu chị ta cũng dìm, nhìn thì tưởng không sao, kết quả lại bị người ta chơi một vố, công sức trước đó đều đổ sông đổ bể!
 
Trình Tâm Nghiên cũng nghĩ tới chuyện này: “Tạm thời không thành vấn đề, không có nghĩa là mãi mãi không có vấn đề, nhỡ Kiều Mộc lại mua hotsearch bôi đen em thì sao?”

 
“Đúng vậy, chị cũng sợ như thế, hơn nữa đối thủ của em không chỉ có mình Kiều Mộc, còn rất nhiều người khác nữa, em nổi tiếng quá nhanh, rất nhiều người muốn giẫm em xuống.” Tôn Mẫn đấm trán: “Tâm Nghiên à, em bảo chị nên nói em thế nào đây, trong khoảng thời gian này danh tiếng của em kém quá, chị cũng không biết giải quyết cho em kiểu gì!”
 
Trình Tâm Nghiên biết đều do cô ta sai, cô ta vừa tự trách vừa tủi thân chớp chớp mắt: “Chị Tôn, em biết gần đây em gây ra nhiều chuyện phiền phức cho chị, nhưng em cũng không muốn như thế, chính em cũng không khống chế được bản thân chị biết không? Em thấy Kiều Mộc càng ngày càng nổi tiếng, thấy cô ta hào quang sáng chói như vậy, lòng em khó chịu muốn chết. Sau đó đầu óc em cũng loạn cả lên, lúc ấy em làm cái gì chính em cũng không rõ lắm.”
 
Thật ra Tôn Mẫn cũng hiểu Trình Tâm Nghiên, tình địch của mình lên như diều gặp gió, ghen ghét không cam lòng đều là chuyện thường, nhưng kết luận lại, Trình Tâm Nghiên thật sự quá ngu xuẩn, phá hỏng cả sự nghiệp của bản thân. Tôn Mẫn im lặng một lúc lâu, thở dài nói: “Tâm Nghiên, nghe chị Tôn khuyên một câu, quay xong kỳ này rồi chúng ta rút khỏi chương trình nhé? Nếu còn tiếp tục thế này, không biết em sẽ gây ra chuyện gì nữa, chương trình này bây giờ đã chẳng có lợi gì với em nữa, em cũng không tẩy trắng ở đây được, còn liên tục bị Kiều Mộc chơi xỏ.”
 
Hốc mắt Trình Tâm Nghiên đỏ bừng lên, cô ta vừa tủi thân vừa không cam lòng, bụm mặt, khó chịu ngồi xổm xuống, Tôn Mẫn cũng ngồi theo cô ta, tay xoa lưng Trình Tâm Nghiên vỗ về: “Tâm Nghiên, thật sự không thể tiếp tục tham gia nữa, nếu chuyện này lại bị người ta mua hotsearch, em cảm thấy còn có chương trình mời em nữa không? Nhà họ Cố đã không phải chỗ dựa của em nữa, em cũng không dựa vào bọn họ được, Kiều Mộc đã gả vào nhà họ Cố, nói thẳng ra thì cô ta mới là người nhà họ. Mà em cùng lắm chỉ là họ hàng, lại còn không cùng họ, mối quan hệ này, không cần chị nói chắc em cũng biết ai thân hơn rồi chứ?”
 
“Chị Tôn, em biết hết, chỉ là em không cam lòng, cũng không khống chế được bản thân. Lúc đầu chúng ta bàn bạc không phải như thế này. Kiều Mộc chẳng có chút tài nghệ nào, lại là người ngoài nghề, em không ngờ cô ta lại hút fan như vậy, chuyện này thật khó tin.” Trình Tâm Nghiên lấy tay che mặt, có tiếng khóc thút thít tràn ra.
 
Sợ bị người khác nghe được, Tôn Mẫn nhìn bốn phía xung quanh, không thấy có ai khả nghi, chị ta hạ giọng nói: “Hiện giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng, Kiều Mộc dẫm lên em để nổi tiếng, chuyện này là sự thật không thể thay đổi, chúng ta chỉ đành nghĩ cách ngăn tổn thất cho bản thân, không thể làm đá kê chân cho Kiều Mộc nữa. Em cũng điều chỉnh cảm xúc của mình đi, nói không chừng ngày mai sẽ là một trận chiến ác liệt, nếu chuyện em nói dối hot lên, không cần nghĩ cũng biết nó sẽ hủy diệt em.”
 
“Không thể hot lên, chuyện này không thể hot lên.” Trình Tâm Nghiên nắm chặt lấy tay Tôn Mẫn, ánh mắt sáng như đuốc: “Chuyện anh Thanh em đã thua Kiều Mộc, em không thể thua cô ta ở sự nghiệp nữa.”
 
“Em nghĩ được như vậy là tốt, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện chúng ta không thể khống chế.” Tôn Mẫn âu sầu nói: “Dù sao đêm nay chị sẽ canh cẩn thận, hy vọng chuyện này có thể trôi qua yên ổn, giới giải trí ba ngày lại có dưa nhỏ, năm ngày có dưa lớn, chỉ cần có chuyện khác lớn hơn xảy ra, sẽ không có ai chú ý chuyện của em nữa. Dù gì cũng không phải chuyện trái pháp luật, chỉ là vấn đề nhân phẩm thôi.”
 
“Ba ngày một tin nhỏ, năm ngày một tin lớn?” Trình Tâm Nghiên lẩm bẩm những lời này, cô ta suy tư gì đó.
 
Tôn Mẫn không nghe rõ cô ta đang lẩm bẩm cái gì: “Hả? Tâm Nghiên, em đang nói gì thế?”
 
Trình Tâm Nghiên lại lẩm bẩm một lần, bỗng dưng, cô ta nghĩ ra gì đó, kích động nắm tay Tôn Mẫn: “Chị Tôn, em có cách rồi!”
 
“Em có cách gì?” Tôn Mẫn thắc mắc.
 
Tròng mắt Trình Tâm Nghiên đảo qua đảo lại, cô ta che miệng nói thầm vào tai Tôn Mẫn: “Muốn dời sự chú ý của cư dân mạng đi trước giờ rất đơn giản, chúng ta tung ra một đề tài mà bọn họ cảm thấy hứng thú là được. Gần đây trên mạng không phải đều đoán Kiều Mộc chính là bà Cố sao, chị nói nếu em để lộ chuyện này ra…”
 
“Tâm Nghiên, ý em là em muốn đưa tin Kiều Mộc là bà Cố?” Tôn Mẫn khiếp sợ: “Nhưng nếu việc này là em nói ra, liệu sẽ có người cảm thấy em là tiểu nhân quấy phá không?”
 
“Đương nhiên em sẽ không tự đưa tin. Em muốn kêu chị tối nay làm chuyện này hot lên, như vậy sẽ không có ai chú ý chuyện của em nữa! Rồi tuần sau em sẽ rời khỏi chương trình, về sau Kiều Mộc đừng mơ lấy em làm đá kê chân!”
 
Sau này, cô ta sẽ công khai cạnh tranh ở sự nghiệp với Kiều Mộc, không bao giờ giả vờ dối trá ra vẻ bạn thân với Kiều Mộc nữa. Mỗi lần Trình Tâm Nghiên bất đắc dĩ phải khen Kiều Mộc, cô ta đều thấy ghê tởm đến mức buồn nôn!
 
Mũi Kiều Mộc bỗng nhiên có hơi ngứa, cô bịt mũi lại, nghiêng đầu hắt hơi một cái, Cố Hàn Thanh đang gọi video với cô thấy thế lập tức quan tâm: “Em sao vậy? Bị cảm rồi?”
 
“Không có, anh đừng lo, đột nhiên mũi em ngứa quá, chắc là có ai nhắc đến em.” Kiều Mộc xua tay, bảo anh đừng lo lắng.
 
Cố Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô vài giây, thấy cô không hắt hơi nữa mới yên tâm: “Bờ biển lạnh, ngày mai em đi quay thì mặc ấm vào.”
 
“Em biết rồi, anh Cố, anh bây giờ dài dòng ghê á.” Kiều Mộc đổi tư thế khác, cô quay người ghé vào giường, đặt điện thoại ở đầu giường, hai tay đan vào nhau chống cằm.
 
“Anh đang quan tâm em, gần đây virus cảm cúm đang lây lan.” Cố Hàn Thanh dựa vào đầu giường, dịu dàng nhìn cô gái trước màn hình, rõ ràng mới tách ra vào buổi sáng, nhưng anh lại cảm thấy như đã lâu không gặp cô: “May mà hôm nay em đã trả xong nợ, nếu không thì người chịu hình phạt dội nước chính là em rồi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện