Sau khi Kiều Mộc nói xong, hiện trường trở nên náo nhiệt giống cái chợ bán thức ăn, một số người gọi điện thoại báo cho người thân đang nằm ở nhà, một số người đã chạy vào trong lấy đồ miễn phí, bà chủ liên tục dặn mọi người chậm một chút, cẩn thận một chút.
Mà Kiều Mộc đứng trên một tảng đá, cô cầm micro lớn tiếng tuyên truyền rằng tới đây có thể lấy đồ miễn phí, những người nông dân đang làm việc ở gần đó cũng tò mò nhìn qua, thấy có rất nhiều người cùng làng đang ra ra vào vào lấy đồ, bọn họ cũng buông cuốc trong tay chạy tới.
Trong vòng năm phút ngắn ngủi, đã có tới hơn trăm người đến đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Tâm Nghiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nói thật, cho dù cô ta chán ghét Kiều Mộc vì cô đầu cơ trục lợi, nhưng đồng thời cô ta cũng hâm mộ, vì sao cô ta không nghĩ ra cách hay thế này, mua một quầy hàng nhỏ ở làng chài mà thôi, cô ta cũng mua nổi.
Nhìn Kiều Mộc đứng trên tảng đá được mọi người cảm ơn, trong lòng Trình Tâm Nghiên giống như đang rỉ máu. Kỳ nào cũng thế! Mỗi một kỳ của chương trình, Kiều Mộc luôn là người rực rỡ lóa mắt nhất, rốt cuộc là vì sao!
Cô ta thật sự nghĩ không ra! Giống như cô ta cũng không hiểu vì sao anh Thanh sẽ thích Kiều Mộc!
Kiều Mộc đối chiếu giấy tờ và trả tiền cho bà chủ. Khi cô đi ra, có vài dân làng còn chưa đi, nhìn thấy cô thì họ cười tủm tỉm nói cảm ơn, Kiều Mộc lễ phép xua tay: “Không có gì không có gì, mọi người cũng giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ mà. Nếu mọi người không có chuyện gì nữa thì đi về trước đi, không cần chờ ở đây, gió to, trời cũng lạnh, dễ bị cảm lắm.”
Một số người bị cô thuyết phục, ngại ngùng xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn, có người nổi tiếng tới làng, đã vậy còn rất hào phóng bảo bọn họ lấy đồ miễn phí ở quầy hàng. Mỗi tội quầy hàng này cũng nhỏ, không thì bọn họ có thể lấy nhiều hơn nữa.
Nhìn dân làng tời đi, Kiều Mộc vui vẻ đi tới trước mặt đạo diễn, hỏi ông ấy xem cô được thu được bao nhiêu tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô Kiều, cô đúng là quá thông minh, quá giỏi lách luật, không hổ danh là bà chủ lớn.”
“Đạo diễn quá khen, tôi đột nhiên nghĩ ra mà thôi, trước đây tôi tuyệt đối không nghĩ đến dùng cách này. Thật đó, ông tin tôi đi.” Kiều Mộc mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, nói rất chân thành.
[Ha ha ha, tôi không tin đâu nhé.]
[Mộc Mộc nhà tôi thật đáng yêu.]
[Chà chà, thật là hâm mộ người dân làng chài, sao không tới thôn chúng tôi.]
[Đúng rồi, nếu vậy thì tôi cũng có que cay để ăn.]
Đạo diễn cũng không tin, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ấy chỉ có thể công nhận thành quả của Kiều Mộc: “Trừ đi hai mươi ba người ban đầu của cô Trình, cô thu hút được tổng cộng chín mươi ba người, cũng chính là 930 đồng, cả hai người cộng lại có 1160 đồng.”
“Yes! Chớp mắt đã kiếm được một nửa!” Kiều Mộc nhìn về phía Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, cộng cả hai trăm đồng tiền ở nhiệm vụ trước, chúng đã có 1360, cách 2200…” Bấm tay tính toán, cô nói tiếp: “Còn thiếu 840, sắp được rồi, chúng ta nhất định có thể trả xong nợ trong thời gian quy định!”
Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng cười cười, trong số này cô ta chỉ cống hiến được 230 đồng tiền, nghĩ lại đều thấy nghẹn muốn chết, nhưng vẫn phải khen đối phương: “Mộc Mộc, cô thật là giỏi. Có cô ở đây, tôi cảm thấy tôi có thể nằm yên, chờ cô mang tôi bay cùng.”
Dù sao trong lòng cô ta ghen ghét Kiều Mộc, vì thế lời Trình Tâm Nghiên nói có vẻ châm chọc.
[Trợn trắng mắt!]
[Tức chết tôi rồi! Cô ta đang châm chọc đúng không? Đúng không? Tuyệt đối là vậy phải không?]
[Tôi thật sự rất rối rắm, tôi chẳng muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên một phút nào, nhưng tôi muốn xem Mộc Mộc, nếu như Trình Tâm Nghiên rời khỏi chương trình, có phải chúng ta không được thấy Mộc Mộc nữa không?]
[Tôi cũng bối rối vì vấn đề này, cho nên tôi cũng chưa tham gia hoạt động phản đối Trình Tâm Nghiên trên mạng, sợ cô ta đi rồi thì không được thấy Mộc Mộc nữa, phiền chết mất.]
Kiều Mộc cũng nghe ra Trình Tâm Nghiên đang ghen ghét, cô cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ bảo đạo diễn lấy đĩa quay ra, cô muốn quay nhiệm vụ tiếp theo.
Đạo diễn tinh mắt, cũng thấy Trình Tâm Nghiên lòng dạ hẹp hòi, khách mời này là người quản lý biểu cảm kém nhất ông ấy từng gặp, hẹp hòi thì thôi, lại còn không biết giả vờ, cũng không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là ngu ngốc.
“Cô Kiều, cô quay đi.” Đạo diễn cười ha hả nhìn Kiều Mộc, ông ấy thích vị khách mời này, tính tình tốt, người cũng thông minh, còn thường xuyên tạo ra chi tiết gây cười, đồng thời cô cũng là người tạo đề tài cho chương trình.
Trước mắt, một nửa độ nhận diện của chương trình đều đến từ một mình cô, cho nên dù biết rõ trên mạng đang phản đối Trình Tâm Nghiên, ông ấy vẫn để yên, vờ như không nhìn thấy. Ông ấy và cư dân mạng có chung một mối lo, nếu Trình Tâm Nghiên rời khỏi chương trình, vậy Kiều Mộc ở lại kiểu gì?
Kiều Mộc dùng sức xoay đĩa quay, chờ khi đĩa dừng lại, kim đồng hồ màu đỏ dừng ở một hình tam giác ngược, nhiệm vụ trên đó là: Gom đủ cây cải bắp, củ cải, măng tây, rau hẹ, khoai tây (hiện giờ xuống ruộng đào), tiền trò chơi là ba trăm.
“Phải xuống ruộng đào sao?” Trình Tâm Nghiên kinh ngạc.
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đã khảo sát rồi, những thứ này dân làng đều có trồng, cụ thể ở đâu thì các cô phải tự đi tìm, mau đi đi.”
“Đạo diễn thật tàn nhẫn, nhiệm vụ này chỉ sợ sẽ mất rất nhiều thời gian, vậy mà có ba trăm đồng.” Kiều Mộc xoay người đi về phía bà chủ quầy bán quà vặt: “Tôi đi hỏi bà chủ, xem ở đâu có những thứ này.”
Cô vừa nói vừa bước đi, Trình Tâm Nghiên không muốn Kiều Mộc giật hết spotlight, cô ta lập tức đi theo, hơn nữa mở miệng nói những lời này trước khi Kiều Mộc kịp hỏi.
Quanh đó còn có vài dân làng ở lại hóng chuyện, mọi người nghe vậy, rất nhiệt tình mà chỉ đường cho các cô. Có một vài người có trồng những thứ hai người cần ở nhà, cho nên họ chỉ rất chính xác, bảo các cô cứ đào thoải mái.
Hai người có manh mối, lập tức xuất phát đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Trên đường còn gặp được Châu Lan và Văn Văn, hai người họ cũng đang làm nhiệm vụ tiếp theo, cũng là đi tìm nguyên liệu nấu ăn giống các cô.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước đó, Châu Lan và Văn Văn không đến chỗ đạo diễn, trực tiếp quay nhiệm vụ tiếp theo, nhưng mà các cô đã được nghe nhân viên công tác nói về sự tích xuất sắc của Kiều Mộc, hai người bội phục trêu ghẹo Kiều Mộc.
Kiều Mộc khiêm tốn đáp lại, ba người nói chuyện rất vui vẻ, càng khiến Trình Tâm Nghiên như bị tách ra.
Cô ta ghen ghét cắn môi, thấy các cô đang đi qua một sườn núi tương đối cao, trong đầu cô ta hiện lên một ý tưởng độc ác, nếu cô ta đẩy Kiều Mộc xuống... Đẩy Kiều Mộc xuống…
Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay, bỗng nhiên lại nhớ tới lời Cố Hàn Thanh nói với cô ta, anh nói nếu cô ta làm tổn thương Kiều Mộc, sẽ khiến anh càng đau lòng.
Trong lòng chua xót, Trình Tâm Nghiên thả lỏng tay ra, hít sâu một hơi, cô ta liều mạng tự nhủ, bây giờ đang quay chương trình phát sóng trực tiếp, cô ta cần ổn định cảm xúc, nếu không danh tiếng sẽ càng kém.
Cứ nghĩ lung tung như vậy, Văn Văn đột nhiên hét lên: “A! Có sâu! Có sâu! Lan Lan, cứu tớ với!”
Trình Tâm Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên ống quần jeans của Văn Văn có một con sâu thân mềm, trong nháy mắt kia, cô ta cảm thấy cơ hội chứng minh bản thân đã tới rồi, hoàn toàn quên mất trước đó đã xây dựng hình tượng sợ sâu, cô ta trực tiếp bắt con sâu ném đi.
“Văn Văn, được rồi, không có sâu nữa, cô đừng sợ.” Trình Tâm Nghiên tự nhận là làm chuyện tốt, dịu dàng trấn an Văn Văn.
Người Văn Văn mềm nhũn, phải dựa vào người bạn mình, thấy Trình Tâm Nghiêm ném con sâu đi, cô ấy hơi kinh ngạc, hốc mắt hồng hồng nói cảm ơn: “Tâm Nghiên, cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô.”
Châu Lan kinh ngạc: “Tâm Nghiên, cô cũng to gan thật đấy, dám tay không bắt sâu, không phải cô sợ sâu sao?”
“Tôi sợ gián, loại sâu này tôi không sợ, đương nhiên cũng vì con sâu trên người Văn Văn không đáng sợ lắm, nếu là loài đáng sợ hơn thì tôi cũng không làm được.” Trình Tâm Nghiên hưởng thụ ánh mắt sùng bái của hai người, có chút cao ngạo, hành động và lời nói lại mâu thuẫn với nhau.
Kiều Mộc hơi xấu hổ nhìn Trình Tâm Nghiên, cô ta biết mình đang nói gì không? Kỳ trước cô ta mới nói dối rằng mình sợ sâu, không muốn đổi phòng với Châu Lan và Văn Văn, kỳ này đã tự vả vào mặt mình?
Đây là nói dối nhiều quá, chính cô ta cũng không nhớ rõ bản thân đã từng nói cái gì sao?
Phòng phát sóng trực tiếp, có vài người xem và fans còn chưa nhận ra rằng Trình Tâm Nghiên tự vả, nhìn thấy cô ta bắt sâu, họ bắt đầu nhiệt tình khen ngợi: [Trình Tâm Nghiên được nha, nhìn nũng nịu nhưng cũng dám tay không bắt sâu.]
[Ấn tượng của tôi với cô ấy tốt hơn một chút, cảm giác con người cô ấy cũng không quá tệ, chỉ có hơi hẹp hòi.]
[Chị gái thật là giỏi! Gan rất lớn! Hơn nữa làm người cũng tốt, sau khi giúp Văn Văn bắt sâu còn dịu dàng an ủi cô ấy! Người như vậy, mấy người thật sự nhẫn tâm hắt nước bẩn là kỳ trước cô ấy cố ý làm Kiều Mộc ngã à?]
[À... Là trí nhớ của tôi không đúng sao? Sao tôi nhớ là kỳ trước Trình Tâm Nghiên nói cô ta sợ sâu? Bây giờ cô ta đang làm gì? Tự vả vào mặt mình sao?]
[Đúng vậy, tôi cũng nhớ là kỳ trước cô ta nói mình sợ sâu, sau đó không chịu đổi phòng với Châu Lan và Văn Văn, nói là kỳ này có cơ hội thì sẽ đổi. ]
[Đây là vả mặt rồi? Ha ha ha, fans cô ta còn đang khen nức nở, mau đi tẩy trắng chuyện chị gái mấy người nói chuyện câu trước đá câu sau đi! Sau