[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 62


trước sau


Từ sau khi Trình Tâm Nghiên rút khỏi chương trình [Nhật ký quan sát bạn thân], Kiều Mộc cũng rời đi, điều này làm tổ chương trình cảm thấy vô cùng nuối tiếc, bọn họ liều mạng giữ cô lại, nhưng Kiều Mộc thật sự không tìm được một cô bạn tốt để cùng tham gia, chỉ có thể từ bỏ.
 
Fan vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, sôi nổi bình luận phía dưới bài đăng thông báo cô sẽ rời đi.
 
[Chị gái, về sau bọn em còn nhìn thấy chị nữa không?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Mộc Mộc, em thích chị, chúng em sẽ luôn ủng hộ chị, hy vọng về sau chị sẽ tiếp tục tham gia chương trình giải trí.]
 
[Mộc Mộc, về sau vẫn phải âu yếm với tổng giám đốc Cố nhiều vào nhé, tôi là fan CP của hai người, tôi rất rất thích cô.]
 
[Lại một lần nữa quỳ xin chị đăng ảnh chụp chung với tổng giám đốc Cố, hai người đã công khai rồi, đăng một tấm ảnh chụp chung đi, thật sự tôi rất muốn xem, a a a, phát chút kẹo ngọt đi.]
 
Dù sao Kiều Mộc cũng không phải người nổi tiếng đã debut, những fan này đều sợ về sau Kiều Mộc sẽ tập trung vào công việc phía sau màn ảnh, không xuất hiện nhiều nữa, cho nên bầu không khí dưới phần bình luận rất là bi thương, giống như cô sắp rời khỏi thế giới này.
 
Nhưng Kiều Mộc đang nghỉ phép ở nước ngoài lại chơi rất vui vẻ, sau khi mua hòn đảo giữa hồ, cô cùng Kỳ Anh đi chơi khắp nơi. Cuối cùng không phải quay chương trình giải trí nữa, cô cũng không cần lo lắng vấn đề thời gian, muốn chơi bao lâu cũng được.
 
Lại một ngày nữa chơi hết mình, trở lại khách sạn, Kiều Mộc và Kỳ Anh mệt đến nằm liệt giường, hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng không vội đi tắm.
 
Nằm gối đầu lên cái gối, Kỳ Anh lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo trong nước, đã lâu rồi cô ấy không đọc tin tức trong nước. Trong khoảng thời gian này cô ấy và chị dâu hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ, điện thoại chủ yếu dùng để chụp ảnh, hầu như không dùng đến các chức năng khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đăng nhập xong cô ấy đã vào xem bảng hot search ngay, vừa nhìn đã thấy cái thứ nhất là hot search tẩy trắng của Trình Tâm Nghiên: #Trình Tâm Nghiên đến thăm trẻ mồ côi khuyết tật#
 
Kỳ Anh cười khẩy một tiếng, mặt đầy khinh thường.
 
Kiều Mộc nghe thấy tiếng cô ấy, cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, nghiêng đầu nhìn Kỳ Anh: “Làm sao vậy? Em xem cái gì thế?”
 
Kỳ Anh lập tức lăn một vòng đến bên người cô, hai người cùng xem điện thoại: “Chị dâu, chị xem, Trình Tâm Nghiên thật giả tạo, trong khoảng thời gian chúng ta đi chơi, chị ta ngày ngày làm từ thiện để tẩy trắng. Thật là quá dối trá, lúc trước chị ta nổi tiếng, sao không có thời gian đi từ thiện? Bây giờ thanh danh bị hủy rồi mới nhớ tới việc từ thiện? Em ghét nhất là người nổi tiếng vừa có chuyện đã đi làm từ thiện để tẩy trắng, rõ ràng là chuyện chia sẻ yêu thương rất có ý nghĩa, kết quả bị bọn họ coi như công cụ tẩy trắng.”

 
“Đúng vậy, nhưng mà đôi mắt của công chúng cũng sáng lắm, em xem không phải có rất nhiều người đang mắng cô ta sao.” Kiều Mộc nhìn bình luận bên dưới, hầu như đều đang mắng chửi, nói Trình Tâm Nghiên dối trá giả tạo, bảo cô ta về sau đừng thò mặt ra nữa.
 
“Mắng thì mắng, nhưng đây cũng là độ nhận diện. Em thấy lạ quá, Trình Tâm Nghiên có liêm sỉ chút không được sao, từ từ rời khỏi giới giải trí đi. Da mặt chị ta sao lại dày như vậy, hơn nữa bây giờ chị ta hầu như không có tài nguyên, chị ta còn ở lại làm gì?” Kỳ Anh thật sự nghĩ không ra, không có nhà họ Cố, Trình Tâm Nghiên cho rằng chị ta có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí sao?
 
“Có lẽ là muốn giãy giụa hấp hối một chút, em không thích cô ta thì cũng đừng xem, với người đáng ghét thì phải xem như cô ta không tồn tại, đây mới là cách chính xác nhất để phản đối cô ta.” Tâm thái của Kiều Mộc rất vững, cho dù từng bị Trình Tâm Nghiên chơi xỏ, cô vẫn có thể bình tĩnh như thưởng. Không giống Kỳ Anh, nhắc tới Trình Tâm Nghiên là cô ấy sẽ xù lông lên.
 
Cô vuốt ve mái tóc của Kỳ Anh, bảo cô ấy đừng xem nữa, các cô tới đây để chơi, vui vẻ là quan trọng nhất.
 
Kỳ Anh phồng má, cô ấy cảm thấy chị dâu nói đúng, thân thiết tựa đầu vào vai Kiều Mộc: “Vẫn là chị dâu thông thái, em không xem nữa, không bỏ chị ta vào mắt!”
 
“Ừ, vậy là đúng rồi.” Kiều Mộc cong mi cười, giúp cô ấy dời lực chú ý đi: “Đọc những tin khác xem, có tin nào thú vị không?”
 
Ký Anh nhanh chóng rời khỏi hotsearch tẩy trắng của Trình Tâm Nghiên, lướt một chút mục chủ đề hot nhất. Nhìn thấy đêm hội từ thiện nào đó, cô ấy kêu lên một tiếng: “Chị dâu, đêm hội từ thiện này có phải cũng phát thư mời cho chị không?”
 
Kiều Mộc cúi đầu nhìn, gật gật: “Đúng rồi, là cái này, hôm qua Hàm Hàm gọi điện thoại cho chị, bọn họ liên hệ với công ty của chị.”
 
“Vậy là tốt rồi, có thể đi thảm đỏ. Chị dâu, em còn chưa thấy chị đi thảm đỏ, lễ phục của chị chuẩn bị xong chưa? Mời ai làm tạo hình giúp chị?”
 
Kiều Mộc cũng không trả lời được, cô còn chưa mời ekip nào. Thường thì trình độ của ekip sẽ quyết định chuyện nghệ sĩ sẽ mặc lễ phục của thương hiệu nào, nếu địa vị của bạn đủ cao thì cũng có thương hiệu chủ động liên hệ, mời bạn mặc lễ phục định chế của bọn họ.
 
Đương nhiên cũng có thương hiệu chủ động tìm đến Kiều Mộc, không nói đến hiện giờ độ nhận diện của cô rất cao, thân phận bà Cố cũng đủ để bọn họ tới tấp chủ động liên hệ. Nhưng chuyện này Mạnh Hàm còn chưa báo với cô, Kiều Mộc ở nước ngoài không biết gì cả, vậy nên cô lắc đầu: “Còn chưa có, chị đang nghĩ xem có nên đi đặt một bộ lễ phục cao cấp không.”
 
“Được đó! Ngày mai chúng ta đi Pháp đi, bên đó có nhiều thương hiệu cao cấp, cũng có rất nhiều lễ phục đặt riêng lắm.” Trong đầu Kỳ Anh nháy mắt xuất hiện các loại thương hiệu, cô ấy kiên nhẫn giới thiệu cho Kiều Mộc từng cái một.
 
Kiều Mộc lại học được rất nhiều tri thức về thời trang, cô nghe rất chăm chú.
 
Ngày tiếp theo, các cô vừa đặt chân đến nước Pháp, Mạnh Hàm gọi điện thoại nói với Kiều Mộc rằng có vài thương hiệu chủ động tài trợ lễ phục cho cô, đều là những bộ cao cấp, có một số bộ được đặt may riêng của mấy năm trước, có một số là của mùa này, cũng có vài bộ của bộ sưu tập xuân hè năm sau, cô có thể tùy ý lựa chọn.
 
Kiều Mộc nhìn một loạt ảnh mà Mạnh Hàm gửi cho cô, có vài bộ không tồi, đặc biệt là một bộ lễ phục màu lam của Chanel. Cô rất thích, vì thế lập tức trả lời Mạnh Hàm rằng cô muốn mua bộ này.
 
Cũng không cần phải mượn, mà mua đứt luôn.
 
Vòng bạn bè của Mạnh Hàm rất rộng, cô ấy giúp cô hỏi thăm xem có thể mua bộ lễ phục này không, nhận được câu trả lời là có thể mua, cô ấy nói cho Kiều Mộc biết. Bộ này còn đang ở trụ sở chính, là lễ phục đặt may cao cấp của bộ sưu tập xuân hè năm sau, chỉ mới diễn trên sàn catwalk, còn chưa bán ra ngoài, hơn nữa toàn thế giới chỉ có một bộ. Nghe vậy Kiều Mộc càng thích hơn, cô dẫn theo Kỳ Anh đến thẳng trụ sở chính để mua bộ lễ phục này.
 
Nhân tiện, hai người lại đi hai cửa hàng của thương hiệu khác mua thêm hai bộ, dù sao bình thường khi tham gia tiệc tối mỗi người đều phải chuẩn bị ít nhất hai, ba bộ lễ phục. Cô còn mua cho Cố Hàn Thanh hai bộ vest đặt may cao cấp, dự định khi về nước sẽ làm quà tặng cho anh, tránh cho anh lại không vui khi cô không ở nhà với anh.
 
Bên kia, Trình Tâm Nghiên cũng thích bộ lễ phục màu lam mà Kiều Mộc mua, cô ta chỉ vào ảnh người mẫu trên tạp chí, bảo Lâm Tranh mua cho cô ta: “Tôi muốn mặc bộ này đi tham dự đêm hội từ thiện, anh mua cho tôi.”
 
Tối hôm qua hai người vừa mới làm chuyện đó, Lâm Tranh tất nhiên rất là hào phóng. Chẳng phải một bộ lễ phục thôi sao, đáng mấy đồng tiền đâu, anh ta dứt khoát đồng ý: “Được, anh bảo người đi liên hệ cho em.”
 
“Tôi còn muốn có trang sức tương xứng, hàng rẻ tiền tôi cũng không cần.” Trình Tâm Nghiên vòi vĩnh đòi mua đồ không hề nương tay, cô ta và Lâm Tranh đều vì nhu cầu cá nhân, anh ta muốn thân thể của Trình Tâm Nghiên, còn cô ta muốn tiền và địa vị của Lâm Tranh.
 
Trong miệng Lâm Tranh ngậm thuốc lá, anh ta cười như không cười nhìn Trình Tâm Nghiên: “Đại tiểu thư Trình, bao cô đúng là tốn thật đấy.”
 
Trình Tâm Nghiên vuốt tóc một cách kiêu ngạo: “Anh có thể không bao, tôi cũng không cầu xin anh.”
 
Lời này Lâm Tranh không thích nghe, anh ta ôm eo Trình Tâm Nghiên kéo cô ta vào trong lòng, nhả khói thuốc lên mặt cô ta: “Không phải cô chủ động gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi ra gặp mặt sao? Còn nói là không cầu xin?”
 
“Tôi chỉ hẹn anh ra giống như hẹn một người bạn, chưa từng cầu xin anh, không phải sao?” Trước mặt Lâm Tranh thì Trình Tâm Nghiên vẫn rất cao ngạo, chắc cô ta tưởng rằng mình vẫn là công chúa nhỏ được nhà họ Cố nuông chiều trước kia.
 
Lâm Tranh hoàn toàn nhìn thấu cô ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật dối trá, nhưng mà lúc trước anh ta theo đuổi Trình Tâm Nghiên rồi bị từ chối, cái gai này vẫn luôn đâm trong lòng khiến anh ta rất khó chịu. Cho nên hiện giờ Trình Tâm Nghiên chủ động tìm tới anh ta, tự nguyện bị bao nuôi, tất nhiên anh ta sẽ không từ chối.
 
Cứ chơi chơi trước đã, chơi đủ rồi thì quăng.
 
Cùng lắm thì người phụ nữ này hơi đắt thôi.
 

“Được, đại tiểu thư Trình nói cái gì thì chính là cái đó, ai bảo trước kia ông đây thích cô?” Lâm Tranh cà lơ cà phất kẹp thuốc lá, đè Trình Tâm Nghiên xuống sô pha.
 
Trình Tâm Nghiên giãy giụa: “Anh buông ra, tối hôm qua mới làm chuyện đó, tôi mệt.”
 
“Ông đây phải chi nhiều tiền như vậy, cô không hầu hạ tôi, cô cảm thấy hợp lý không?” Lâm Tranh lên tiếng, cũng không bận tâm đến thân thể của Trình Tâm Nghiên, nói muốn chính là muốn.
 
Cảm nhận được thân thể đang đau đớn, Trình Tâm Nghiên đột nhiên thấy rất tủi thân, trước kia cô ta có ba mẹ nuôi yêu thương, ai dám bắt nạt cô ta như vậy. Nhưng hiện giờ

cô ta bị nhà họ Cố vứt bỏ, lưu lạc đến trong tay một người đàn ông mà trước kia cô ta khinh thường, dùng cơ thể để đổi lấy ích lợi, thật sự đáng giá sao?
 
Đáng giá không?
 
Trình Tâm Nghiên cũng không biết.
 
Chỉ là cô ta đột nhiên muốn khóc, nước mắt trượt xuống dưới theo khóe mắt, bỗng dưng cô ta nghĩ đến Cố Hàn Thanh, cũng liên tưởng tới Kiều Mộc, nội tâm đang dao động cũng ổn định lại.
 
Lâm Tranh vốn tưởng rằng chỉ là chuyện mua một bộ lễ phục thôi, hẳn là rất dễ dàng. Kết quả trợ lý nói với anh ta rằng bộ lễ phục kia đã bị người khác mua trước rồi, về phần là ai mua, bên thương hiệu không chịu tiết lộ, nhưng chắc chắn cũng là người rất giàu có. Suy cho cùng thì bộ lễ phục cao cấp này sử dụng kim cương và đá quý thật, giá cả lên đến chục triệu tệ, không phải nhà giàu bình thường có thể mua nổi.
 
Anh ta tặc lưỡi một tiếng: “Được rồi, tôi đã biết.”
 
Ngắt điện thoại, anh ta gọi điện cho Trình Tâm Nghiên, uyển chuyển nói rằng cô ta có thể đổi một bộ lễ phục khác không. Trình Tâm Nghiên đang trên đường đi làm từ thiện, cô ta nghe vậy thì nhíu mày nói: “Vì sao phải đổi? Tôi chỉ cần bộ kia, tôi thích nó.”
 
“Nhưng bộ kia…” Lâm Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói thật: “Có người mua bộ kia trước rồi, tôi cũng không có cách nào, hay cô chọn một bộ khác đi? Đắt hơn cũng được.”
 
“Ai mua? Cậu Lâm anh không phải được xưng là có bạn bè trên khắp thế giới sao, chẳng lẽ anh còn không tra ra được là ai mua? Nếu tra được, anh dùng giá gấp đôi mua về cho tôi, dù sao tôi cũng mặc kệ, không mua được thì đừng bước vào cửa nhà tôi.” Thứ Trình Tâm Nghiên không chiếm được thì cô ta lại càng muốn có, cho nên Lâm Tranh nói vậy đã khơi dậy lòng hiếu thắng của cô ta. Cô ta đã thua chuyện Cố Hàn Thanh, dựa vào đâu mà cô ta thích một bộ lễ phục cũng không được như ước nguyện? Dựa vào đâu chứ!
 
Mà trong mắt cô ta, Lâm Tranh chính là máy ATM, là lốp xe dự phòng, cô ta mặc kệ đối phương có khó xử hay không, nói xong thì trực tiếp ngắt điện thoại.
 
Lâm Tranh chán nản, anh ta trừng mắt nhìn điện thoại trong chốc lát, phun ra một câu chửi thề.
 
Con đàn bà này nghĩ cô ta là ai?
 
Chẳng có chút tự giác nào của người bị bao nuôi, Trình Tâm Nghiên cho rằng anh ta sẽ nâng niu cô ta trong tay như công chúa chắc?
 
Xấc, nếu không phải thấy cô ta cũng xinh đẹp, hơn nữa nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên, anh ta đã ăn xong rồi quăng từ lâu.
 
Nhưng mà người khác mua mất lễ phục rồi, anh ta đi đâu để mua lại cho cô ta?
 
Lâm Tranh gãi đầu, lại phân phó trợ lý đi điều tra xem là ai mua.
 
Một ngày sau, trợ lý báo cho anh ta: “Cậu Lâm, vẫn không tra được, người mua yêu cầu bảo mật thông tin tuyệt đối, trụ sở chính nhất quyết không chịu để lộ thông tin riêng tư của khách hàng, có vẻ thân phận của vị khách này cũng không thấp.”
 
“Mẹ nó, vậy ông đây đào đâu ra một bộ giống y đúc cho Trình Tâm Nghiên? Người phụ nữ kia khăng khăng muốn có bộ này, phụ nữ đều cố chấp như vậy sao?” Lâm Tranh lại châm một điếu thuốc lá, hít sâu hai lần, bỗng nhiên anh ta nảy ra một ý, híp mắt nói: “Tiểu Vương, hay là cậu đi làm một bộ nhái lại đi?”
 
“Cái gì?” Trợ lý khiếp sợ: “Cậu Lâm, chuyện này…Chuyện này không tốt đâu, nhái lại lễ phục cao cấp là đắc tội thương hiệu, nếu như bị phát hiện, danh tiếng của cô Trình chỉ sợ sẽ càng kém.”
 
“Danh tiếng cô ta kém liên quan gì đến ông đây, chính cô ta khăng khăng đòi bằng được, vậy thì cho cô ta. Với danh tiếng hiện giờ của Trình Tâm Nghiên, cho dù tôi có đập tiền thì cô ta cũng không nổi tiếng như lúc ban đầu được nữa, cô ta tự lừa mình dối người, cho nên rút khỏi giới giải trí càng tốt.” Lâm Tranh càng nói càng thấy cách này tốt, anh ta chẳng rảnh quan tâm nhiều đến vậy, anh ta đã nói trước với Trình Tâm Nghiên, bảo cô ta đổi một bộ khác, cô ta nhất quyết không đổi, vậy thì cứ làm thế đi.
 
“Cậu cứ làm theo lời tôi đi, dù sao với địa vị của nhà chúng ta, thương hiệu bên kia cũng không làm gì được, cùng lắm tôi bảo mẹ tôi đến dịp lễ tết tới cửa hàng của họ tiêu tiền nhiều chút.” Lâm Tranh nói xong kế hoạch chơi xỏ, cười rất xấu xa.
 
Trình Tâm Nghiên, để xem cô có ý thức được địa vị của bản thân hiện giờ không!
 
Sai bảo tôi? Cô bây giờ cũng xứng hả?
 
Kiều Mộc ở nước ngoài chơi hơn một tuần, đến khi Cố Hàn Thanh nhắc nhở cô rằng đã quá thời hạn xin phép, cô mới về nước.
 
Hai người nhiều ngày không gặp, Cố Hàn Thanh vốn muốn ra sân bay đón cô, nhưng buổi tối có một bữa tiệc không thể không tham gia, chỉ có thể để tài xế đi đón cô.
 
Tài xế đưa Kỳ Anh về nhà ba mẹ cô ấy trước, sau đó mới chở Kiều Mộc về Lam Loan.
 

Kiều Mộc ngồi ở ghế sau, lười biếng nâng má ngắm cảnh đêm qua cửa sổ, nước ngoài dù tốt cũng không tốt bằng Tổ quốc quê nhà của mình, Hải Thành này đã là nhà của cô, mỗi lần trở lại đây, cô đều có cảm giác chốn về an lành.
 
Bỗng nhiên, một cửa hàng bán hoa lướt qua tầm mắt cô, Kiều Mộc buột miệng thốt ra: “Dừng xe một chút.”
 
Tài xế khó hiểu nhìn cô qua kính chiếu hậu, cho dù khó hiểu nhưng vẫn dừng xe lại: “Bà chủ, cô có chuyện gì sao?”
 
“Tôi muốn mua vài thứ, anh ở trên xe chờ tôi một lát, tôi sẽ về nhanh.” Kiều Mộc nhấp môi cười, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.
 
Lần thứ năm Cố Hàn Thanh xem đồng hồ trên cổ tay trái, chủ tiệc là chủ tịch Trần bưng chén rượu đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Cố, sao vậy? Cậu có chuyện khác sao? Lần đầu tiên tôi thấy cậu mất hồn mất vía xem đồng hồ ngay trong bữa tiệc đấy.”
 
Cố Hàn Thanh xin lỗi cười: “Chủ tịch Trần, hôm nay vợ cháu về nước, vốn dĩ đã nói sẽ đi đón cô ấy, kết quả cháu không đi được, cũng không biết cô ấy có giận không.” “Bà Cố? Tổng giám đốc Cố đang nói cô Kiều phải không?” Chủ tịch Trần sang sảng cười nói: “Tôi rất có ấn tượng với bà Cố, cháu gái tôi rất thích cô ấy, còn mỗi ngày đu CP gì đó của hai người. Tôi cũng không hiểu mấy cái đó, nhưng mà nếu cậu sốt ruột muốn về thì cứ về trước đi, hợp tác giữa chúng ta cũng chẳng sai biệt lắm, cậu không cần ở đây mãi.”
 
Cố Hàn Thanh chưa bao giờ ra về trước khi tiệc kết thúc, đặc biệt là trước mặt các tiền bối, anh cảm thấy xin lỗi, nhưng cũng không từ chối ý tốt chủ tịch Trần, anh gật đầu nói: “Chủ tịch Trần, lần sau cháu mời chú đánh golf để xin lỗi.”
 
“Xin lỗi làm gì, người trẻ tuổi đương nhiên muốn ở bên vợ nhiều, cậu không biết từ sau khi cậu và cô Kiều công khai, ông nội cậu suốt ngày khoe với chúng tôi rằng sắp được ôm chắt trai, hai người tranh thủ thời gian đi đó, tôi chờ ăn tiệc đầy tháng của em bé.” Nói đến đây, chủ tịch Trần bỗng nhớ tới một chuyện, theo bản năng nói: “Nhưng mà hình như tôi chưa ăn cỗ cưới, hai người có định làm không?”
 
Trong lòng Cố Hàn Thanh hơi giật mình, gần đây tình cảm của anh với Kiều Mộc càng ngày càng tốt, hai người giống như cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chỉ lo nhớ nhau, thế mà quên mất chuyện hôn lễ.
 
Anh còn nợ cô một hôn lễ quang minh chính đại.
 
“Sẽ làm chú Trần ạ, đến lúc đó cháu sẽ gửi thiệp mời cho chú trước.” Cố Hàn Thanh đồng ý, không để chủ tịch Trần nhận ra anh đang mất tập trung.
 
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi chờ ăn cỗ cưới của hai người, lúc đó tôi dẫn cả cháu gái tới, con bé nói muốn chụp ảnh chung với hai người.”
 
“Được, lúc đó nhất định sẽ chụp.” Cố Hàn Thanh nhớ rõ cháu gái của chủ tịch Trần mới mười ba, mười bốn tuổi, hoàn toàn là một em gái nhỏ.
 
Nói chuyện xong, Cố Hàn Thanh lại chào hỏi với mấy vị tổng giám đốc khác, sau đó dẫn theo trợ lý ra về.
 
Trợ lý gọi điện thoại báo cho tài xế lái xe đến cửa khách sạn.
 
Kiều Mộc mua hoa xong, bảo tài xế đưa cô tới khách sạn mà Cố Hàn Thanh sự tiệc. Cô hỏi tài xế thông thường tiệc xã giao này kéo dài tới mấy giờ, tài xế nói thường thì sẽ đến hơn mười giờ tối. Kiều Mộc xem thời gian còn khoảng một giờ nữa, vẫn còn sớm chán, cô bèn lấy điện thoại ra rủ Kỳ Anh chơi game.
 
Đang chơi rất vui vẻ, tài xế đột nhiên cao giọng nói: “Bà chủ, ông chủ ra rồi!”
 
“Đã ra rồi?” Kiều Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, cô nhìn qua kính chắn gió, tiếp tục nói: “Đã hơn mười giờ rồi à? Không đúng, tôi còn chưa chơi xong một ván game.”
 
“Tôi không biết, có lẽ ông chủ muốn nhanh được gặp bà chủ nên về trước.” Tài xế đoán đúng rồi.
 
Kiều Mộc nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác đen đang đứng ở cửa khách sạn, tim cô đập thình thịch, game cũng không thèm chơi nữa, cô đưa điện thoại cho tài xế: “Anh Lý, anh gọi chơi hộ tôi một lúc, đừng để chết, mất công tôi bị người ta khiếu nại.”
 
“Hả? Bà chủ, tôi không biết chơi game.” Tài xế giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, vẻ mặt khó xử.
 
Kiều Mộc nhanh chóng dạy tài xế cách chơi: “Anh chỉ cần điều khiển đi tới đi lui đi đánh quái là được, tôi sẽ trở về ngay.”
 
Nói xong, Kiều Mộc mặc kệ tài xế đang khó xử, cô ôm lấy bó hoa, mở cửa xuống xe.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện