Tôn Mẫn cầm một chai bia lên, xoay xoay trong tay, biểu cảm của chị ta rất nghiêm túc: “Hiện giờ danh tiếng của em xuống dốc không phanh, nói là rớt xuống địa ngục cũng không quá. Không chỉ có mình Kiều Mộc muốn giẫm em xuống, còn có những đối thủ cạnh tranh khác nữa. Không có sự hỗ trợ của nhà họ Cố, chúng ta không thể ứng phó được. Em xem hotsearch bôi đen hôm nay, chị bỏ tiền ra cũng không dìm xuống được, mà mấy tạp chí chúng ta đã bàn bạc trước đó cũng bị hủy. Em không còn sân khấu, chương trình giải trí cũng không, đến nước này rồi thì em có ở lại cũng đâu có ích gì?”
“Nhưng đây là nhà của em, Tổ quốc của em, vốn dĩ em thuộc về nơi này, tại sao em phải đi chứ?” Hốc mắt Trình Tâm Nghiên đầy nước mắt. “Chị Tôn, tại sao em phải đi, Kiều Mộc cướp đi mọi thứ của em, cướp đi tình yêu của ông nội và anh Thanh, tại sao em lại phải đi! Em còn chưa đánh bại cô ta, tại sao em phải đi!”
Cô ta càng nói càng kích động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Mẫn lập tức ôm lấy bả vai Trình Tâm Nghiên, chị ta cao giọng nói: “Tâm Nghiên, em bình tĩnh chút đi! Em không thắng được Kiều Mộc, cô ta có Cố Hàn Thanh làm chỗ dựa, mãi mãi em đều không thắng được! Em từ bỏ đi, chúng ta về Anh, giống như ngày trước vậy, em làm cô ca sĩ không chỉm nghỉm cũng không nổi tiếng, thỉnh thoảng đi chơi đàn piano mà em thích. Cuộc sống như vậy không phải cũng khá tốt sao?”
“Không! Đây là nhà em, em sẽ không đi!” Trình Tâm Nghiên cố chấp nói, cô ta đẩy Tôn Mẫn ra, thất tha thất thểu đứng dậy, đỏ mắt quát: “Chị nghe hiểu chưa, em sẽ không đi! Sự nghiệp hủy hoại thì hủy đi, nhưng thứ em không có, Kiều Mộc cũng đừng mơ tưởng có được!”
“Tâm Nghiên, em điên rồi à!” Tôn Mẫn nhìn Trình Tâm Nghiên với ánh mắt khó tin, chị ta cũng chống tay đứng dậy: “Chẳng lẽ em còn muốn giết cô ta chắc? Hiện giờ là xã hội pháp trị, không nói em có giết được cô ta hay không, cho dù giết được, em cũng không trốn thoát được chế tài của pháp luật, em thấy làm vậy có đáng không? Dùng cuộc đời của chính mình để trả thù một người khác, đáng không? Bây giờ chỉ cần em đến nhà họ Cố xin lỗi, em có tin không, nhà họ Cố vẫn sẽ chăm sóc em suốt quãng đời còn lại? Việc em cần làm bây giờ là buông bỏ thù hận với Kiều Mộc, coi như cô ta không tồn tại. Chị biết việc này rất khó, cho nên chị mới bảo em về Anh, mắt không thấy tâm không phiền, chúng ta không nhìn thấy cô ta, em sẽ không nhớ đến nữa.”
“Muộn rồi, bây giờ chị nói gì cũng muộn rồi, chỉ cần nghĩ đến Kiều Mộc thì em lại thấy tim gan cồn cào! Nếu không có cô ta, em sẽ luôn là công chúa của nhà họ Cố. Chị Tôn, chị biết không, gần đây em cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, nơi chúng ta sống là một cuốn sách, em là nữ chính, anh Thanh yêu em, ông nội yêu em, người nhà họ Cố đều yêu em. Ở trong đó, sự nghiệp của em thuận buồm xuôi gió, em là ca sĩ nổi tiếng nhất, chuyện tình cảm cũng thuận lợi. Kiều Mộc mới là kẻ thất bại, cuối cùng cô ta điên rồi. Chị biết không, cô ta điên rồi, ha ha ha, cô ta điên rồi, cuối cùng còn hậm hực tự sát, ha ha ha.”
Tôn Mẫn im lặng, nhìn Trình Tâm Nghiên giống như người điên bằng ánh mắt phức tạp.
Đương nhiên chị ta sẽ không tin lời Trình Tâm Nghiên nói, nhưng mà có thể nhìn ra được Trình Tâm Nghiên bị Kiều Mộc kích thích không nhẹ, cô ta đã có dấu hiệu điên cuồng, nếu như không ngăn cản quyết liệt hơn, chỉ sợ kết cục của Kiều Mộc trong miệng Trình Tâm Nghiên cũng là kết cục của chính cô ta.
Tôn Mẫn xoa huyệt thái dương, không nói chuyện Kiều Mộc để kích thích Trình Tâm Nghiên nữa, chị ta nhìn cơm hộp mình mang đến, nói: “Tâm Nghiên, chúng ta ăn cơm trước đi, có phải em còn chưa ăn sáng không? Ăn xong rồi nói tiếp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Tôn, chị không tin em đúng không?” Nở nụ cười chua xót, Trình Tâm Nghiên nghiêng ngả lảo đảo ngồi lên sô pha: “Em biết chị không tin em, chẳng có ai tin chuyện hoang đường như vậy cả, cũng không biết vì sao em lại rất tin, cho nên em rất không cam lòng, em cảm thấy Kiều Mộc cướp đi mọi thứ thuộc về em.”
“Cho nên em mới hận cô ta như vậy?” Tôn Mẫn nhìn chằm chằm Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên nức nở khóc một tiếng, càng khóc càng lớn, cuối cùng cô ta che mặt lại, cuộn tròn ở trên sô pha: “Không phải, là vì Cố Hàn Thanh, em thích Cố Hàn Thanh, từ ngày đầu tiên dọn tới nhà họ Cố em đã thích anh ấy. Chị Tôn, chị biết cái cảm giác đau khổ khi yêu thầm không? Rõ ràng tình cảm em dành cho anh ấy không phải tình cảm của em gái với anh trai, nhưng em phải giả vờ làm em gái anh ấy trước mặt mẹ nuôi, bởi vì em sợ nếu em thể hiện ra rằng em thích anh ấy như một cô gái, nhà bọn họ sẽ ghét bỏ em, sẽ đuổi em đi.
Em… Em… Em luyến tiếc cuộc sống giàu sang như vậy, cho nên em chỉ có thể ngoan ngoãn đóng vai em gái, em còn ảo tưởng rằng anh ấy cũng yêu thầm em. Vì thế em lén lút viết một cuốn sách, nội dung câu chuyện giống như giấc mơ kia của em, bởi vì quan hệ anh em nuôi nên Cố Hàn Thanh không dám thể hiện tình cảm. Ha ha ha, chị Tôn, chị nói xem có phải em rất ngốc không. Chị biết không, trước đây em lừa chị, Cố Hàn Thanh chưa bao giờ thích em, còn có vài lời đồn ở giới thượng lưu nói anh ấy yêu thầm em, đều do chính em truyền ra. Em giống như một đứa ngốc, mỗi lần nghe thấy lời đồn này truyền ngược lại đến tai em, em lại lừa mình dối người rằng đây là sự thật.
Thời gian lâu dần, ngay cả bản thân em cũng bị lừa, em cho rằng anh ấy thật sự thích em, nhưng ba mẹ nuôi xảy ra chuyện, lại còn bởi vì em, cho nên em không có mặt mũi gặp lại anh ấy, em rời đi. Sau đó bên cạnh anh ấy có Kiều Mộc, anh ấy đối xử tốt với cô ta, đều là những thứ em từng ảo tưởng bản thân có được, chị nói xem làm sao em buông bỏ được?”
Tôn Mẫn im lặng nghe Trình Tâm Nghiên nói, kỳ thật chị ta đã sớm nhận ra Cố Hàn Thanh chưa bao giờ thích Trình Tâm Nghiên, nhưng chị ta không hỏi đến, bởi vì biết Trình Tâm Nghiên có chấp niệm. Nhưng chị ta không ngờ chấp niệm này lại sâu như vậy, sâu đến mức ngay cả sự nghiệp của mình, Trình Tâm Nghiên cũng không để bụng.
“Tâm Nghiên, tâm trạng này là điển hình của thất tình, có rất nhiều cô gái sau khi thất tình cảm thấy đời này họ chẳng thể yêu ai được nữa, sẽ cảm thấy muốn chết quách đi cho xong. Nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, không có người nào yêu một người suốt cả đời, cuộc sống rất ngắn ngủi, biết đâu em còn có những chuyện quan trọng khác cần làm thì sao?”
“Sẽ không, hiện giờ em cảm thấy em muốn chết đi cho xong chuyện.” Trình Tâm Nghiên khó chịu nằm liệt trên sô pha, cô ta đã chẳng còn tâm trạng nghĩ đến sự nghiệp, nghĩ đến danh tiếng của mình. Trong đầu cô ta chỉ có chuyện Cố Hàn Thanh thích Kiều Mộc, bọn họ âu yếm như vậy, âu yếm đến mức cô ta nhìn một chút cũng có thể phát điên.
“Tâm Nghiên…” Tôn Mẫn gọi một tiếng, muốn tiếp tục khuyên, nhưng thấy cô ta khóc đến mặt đầy nước mắt, chị ta cũng nói không nên lời. Thôi, để Trình Tâm Nghiên phát tiết một chút đi.
Ăn xong cơm trưa, Cố Hàn Thanh nghe một cuộc điện thoại, sau đó cúi đầu xem điện thoại một lát, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Kiều Mộc đang nằm trên sô pha xem TV, thấy cảm xúc của anh không tốt, cô quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Công ty có việc gấp hả? Vậy anh mau đi làm đi, đừng đợi ở nhà.” Cố Hàn Thanh lắc đầu, anh đi đến bên cạnh ôm cô ngồi lên đùi mình, cho cô xem điện thoại: “Điều tra ra rồi, đúng là phòng làm việc của Trình Tâm Nghiên làm.”
Kiều Mộc không hề bất ngờ, cô nhìn tài liệu trong điện thoại Cố Hàn Thanh, trả lại cho anh: “Em biết mà, chỉ là lúc trước không có chứng cứ, nhưng hiện giờ đã có rồi, anh muốn làm thế nào?”
“Bảo em ấy xin lỗi em, sau đó về Anh.” Thật ra Cố Hàn Thanh cũng đã biết là Trình Tâm Nghiên làm từ lâu, nhưng anh muốn có bằng chứng hàng thật giá thật, bởi vì dù sao cô ta cũng là em gái nuôi của anh, chung sống nhiều năm, ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm gia đình.
Kiều Mộc cũng hiểu cho anh, nên khi anh nói những lời này, cô đã rất hài lòng, chỉ là… “Cô ta chắc sẽ không nghe anh.”
“Vậy thì nhà họ Cố sẽ phân rõ giới hạn với em ấy.” Cố Hàn Thanh sờ sờ đầu Kiều Mộc: “Nhà họ Cố chúng ta có một quy tắc, đó là không được đấu tranh nội bộ. Nếu như ông nội biết, người khiêu khích trước nhất định sẽ bị trục xuất khỏi nhà. Thân phận của Trình Tâm Nghiên có hơi đặc biệt, nhưng nhà chúng ta luôn coi em ấy như người trong nhà, em ấy cũng biết quy tắc này. Trong tình huống đã biết còn nhất quyết vi phạm, nhà chúng ta cũng đã tận tình tận nghĩa với em ấy rồi.”
Kiều Mộc ấp úng há miệng thở dốc, tạm thời nói không nên lời, chỉ là có chút cảm thán.
Cố Hàn Thanh sờ mặt cô: “Làm sao vậy? Em muốn gì thì cứ nói.”
Kiều Mộc lắc đầu, lại thở dài một tiếng: “Em chỉ là có chút cảm thán, cô ta làm như vậy, chủ yếu là vì thích anh đúng không, sau đó xem em như tình địch mà đối phó.”
Hơn nữa cô cũng tự hỏi trên phương diện triết học, thế giới này rốt cuộc là thế nào? Cô đã đến và thay đổi thế giới này, vậy giả thiết thế giới ban đầu có thực sự tồn tại không? Thật là phức tạp.
“Xin lỗi em, là anh làm em bị liên lụy.” Cố Hàn Thanh đột nhiên trịnh trọng xin lỗi, Kiều Mộc bật cười: “Liên quan gì đến anh, nhưng tính ra trước kia em còn hy vọng anh thật sự thích một cô gái nào đó, sau đó đập tiền bảo ly hôn nữa đó. Như vậy thì ngày nào em cũng có thể làm một con cá mặn sung sướng rồi.”
“Phí ly hôn có thể nhiều đến đâu, ở mãi bên anh không phải sẽ có càng nhiều sao?” Cố Hàn Thanh buồn cười.
Kiều Mộc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Anh nói cũng đúng, điểm mấu chốt là anh đẹp trai, dáng người tốt, anh phải giữ gìn cẩn thận đó, anh lớn hơn em sáu tuổi, chờ đến khi em bằng tuổi anh bây giờ, anh cũng sắp sang đầu bốn rồi.”
Vừa nói xong, Kiều Mộc đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, cô chột dạ nhìn vào mắt anh, đôi môi và lông mày đều nhếch lên. Cô muốn chữa cháy nhưng người đã bị anh bế bổng lên, đi lên trên tầng.
Kiều Mộc vùng vẫy