[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 71


trước sau


Chuyện này đã quyết định từ trước, cô không oán trách mà ngoan ngoãn đi thu dọn hành lý.
Ngày hôm qua, hai người gần như đã thu dọn xong, nhưng tổ chương trình giữ lại một vài thứ để phục vụ cho quá trình quay phim, hai người giới thiệu trước ống kính những thứ mình mang theo khi đi xa. So với những minh tinh đang hot như Hà Viện thì đồ của Kiều Mộc ít hơn. Cô chỉ đem những thứ mỹ phẩm dưỡng da cần thiết, không đa dạng.   
 
Nhưng lần này đi hơi lâu, tận bảy ngày nên cô chuẩn bị nhiều quần áo, đựng vào hai cái vali lớn, đồ của Cố Hàn Thanh cũng được một vali. 
     
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đi tàu điện ngầm, không lẽ chúng tôi phải tự cầm những thứ này sao?" Kiều Mộc nhìn PD bằng ánh mắt hy vọng.  
 
PD tàn nhẫn gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi trừ việc đi theo ghi hình, sẽ không giúp gì hai người cả."  
 
"Mấy người thật độc ác! Thật đấy!" Kiều Mộc muốn khóc. Nhưng ngay lập tức, cô dùng bàn tay nhỏ bé ân cần khoác tay Cố Hàn Thanh, cười ngọt ngào: "Anh Cố, đã đến lúc thể hiện sức mạnh của bạn trai rồi!"
  
"Sức mạnh của bạn trai?" Cố Hàn Thanh nhíu mày, không hài lòng với hai chữ cuối.
 
Kiều Mộc lập tức nói lại: "Sức mạnh của chồng, được chưa? Nhưng nó khó nghe quá à.”
 
Cố Hàn Thanh im lặng một lát, chỉ đành đồng ý: "Vẫn nên dùng sức mạnh của bạn trai đi."
 
[Phụt —— sao họ có thể dễ thương như thế!]
 
[Tôi rất thích nghe họ nói chuyện! Thỉnh thoảng sẽ có một đoạn như vậy, thật là ngọt ngào.]
 
[Đúng vậy, tôi cảm thấy họ không phải là người thích thể hiện tình cảm công khai, không giống như Hà Viện và Lâm Tranh, lúc nào cũng cố tình diễn tình cảm, cũng không có cảm giác bình yên như hai cặp vợ chồng còn lại, thân thiết như người thân. Sao tôi cảm thấy họ vẫn đang trong giai đoạn tình cảm mập mờ.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy thế. Đấy chính là lý do tại sao họ mới kết hôn. Nếu không phải cưới trước yêu sau thì lúc này họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt rồi.]
 
[Đây chính là cưới trước yêu sau! Tôi thích nhất hôn nhân dựa trên tình yêu, vô cùng thích. Hơn nữa là vợ chồng hợp pháp thì có thể hợp pháp he he he...]
 
Sau khi thu dọn xong, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh kéo vali xuất phát. Kiều Mộc kéo một cái, Cố Hàn Thanh kéo hai cái, bọn họ sẽ đi bộ xuống núi rồi lên tàu điện ngầm gần đó.
 
Tổ chương trình đúng là tàn nhẫn, đoạn đường này cũng không cho bọn họ đi nhờ xe.
 
Cũng may có người đi cùng nên Kiều Mộc không cảm thấy quá xa. Đến trạm tàu điện ngầm, chương trình phát sóng trực tiếp mất kết nối. Có lẽ do tàu điện ngầm không có tín hiệu nên không thể phát được, đành phải đợi bản chỉnh sửa của chương trình phát hành.
 
Chương trình tiếp tục khi họ hạ cánh xuống thành phố C. Đã có ô tô của tổ chương trình chờ sẵn, nhân viên vội vàng đặt vali ở phía sau, hai người ngồi lên xe bảo mẫu trước.    
 
Trời bên ngoài đã tối, đèn đã sáng, vô cùng thích hợp để ngủ. Kiều Mộc đã ngủ một giấc trên máy bay nhưng vẫn còn buồn ngủ. Cô tựa vào vai Cố Hàn Thanh rồi ngủ thiếp đi.   

 
Cố Hàn Thanh cúi xuống, vuốt lại phần tóc mai vướng trên mặt cô rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Khoảng một tiếng sau, họ đến khách sạn mà tổ chương trình đã đặt trước. Kiều Mộc ngáp một cái, PD đưa thẻ phòng và bảo bọn họ lên trên nghỉ ngơi. Sau khi cả đội đến nơi, họ sẽ xuống ăn cùng nhau để làm quen trước.
 
Kiều Mộc mơ mơ màng màng được Cố Hàn Thanh dắt về phía thang máy.
 
"Sao hôm nay em buồn ngủ thế nhỉ?” Kiều Mộc ôm cánh tay của Cố Hàn Thanh, áp má lên tay anh, mơ hồ nói.
 
Nghe cô nói vậy, Cố Hàn Thanh theo bản năng nhìn bụng cô, đưa tay sờ sờ.
  
Kiều Mộc đánh anh một cái, mơ màng tỉnh lại, ngẩng đầu mắng: "Anh làm gì vậy!"
 
"Anh lo lắng cho em. Sao em không đến bệnh viện kiểm tra?" Cố Hàn Thanh vô cùng khó chịu, nhíu mày nói: "Nếu là thật thì ghi hình sẽ rất nguy hiểm."
  
“Anh nghĩ quá rồi, thật sự không có!” Kiều Mộc kiên định nói.  
 
Cố Hàn Thanh nhướng mày nói: "Sao em dám khẳng định như vậy?"
  
Khóe miệng Kiều Mộc khẽ giật, nhưng sợ anh lại sờ bụng rồi suy nghĩ lung tung nên thành thật nói: "Hai ngày trước em đến bệnh viện lấy máu kiểm tra, thật sự không có."   
 
"Sao em đi kiểm tra lại không nói với anh? Mà sao đột nhiên em lại đi kiểm tra? Lúc ấy em có triệu chứng gì?" Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc, chuyện lớn như vậy mà cô dám giấu anh.
 
Bình thường ở nhà anh cũng không thấy cô có chỗ nào không thoải mái, ngoại trừ mấy ngày nay hai người làm chuyện ấy hơi thường xuyên, cô bắt đầu thèm ngủ.
 
Kiều Mộc đỏ mặt: “Cũng không có triệu chứng gì, chỉ là... Chỉ là em cũng nghĩ giống anh nên muốn kiểm tra trước rồi mới yên tâm đi ghi hình. Ghi hình khó tránh được việc vận động mạnh, nếu đang quay mà xảy ra chuyện thì em không thể chịu trách nhiệm.”
 
Đúng là mấy ngày nay cô luôn cảm thấy buồn ngủ. Một lần cùng Anh Anh ăn tối, cô cũng bị nôn, Anh Anh lập tức đoán cô có thai nên nhất quyết bắt cô đi kiểm tra. Nếu thật sự có thai mà cô vẫn nhất quyết ghi hình, lỡ sảy thai thì thế nào?
 
Cô cũng hơi sợ nên vội vàng đi kiểm tra một chút.
  
Kết quả cuối cùng là: làm chuyện kia quá nhiều.   
 
Khi nhìn thấy nguyên nhân này, cô vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào gặp bác sĩ kia. Cô thề sẽ không bao giờ đến bệnh viện đó khám nữa!
 
Anh Anh cũng cười nhạo cô một thời gian dài.
  
Nhưng cô không thể nói chuyện này với Cố Hàn Thanh, càng không thể nói chuyện xấu hổ này trước ống kính.
 
"Haizz, dù sao chính là như vậy, anh đừng đoán nữa. Sức khỏe của em vô cùng tốt, chỉ là hôm nay hơi mệt nên muốn ngủ.”
 
Cũng may thang máy đến, Kiều Mộc nói xong thì đi vào trước, Cố Hàn Thanh kéo vali đuổi theo cô: "Đi chậm thôi."
  
Còn hai cái vali kia, nhân viên của khách sạn sẽ đem lên giúp họ.
  
Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn máy quay ở tầng này từ trước, cư dân mạng có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Kiều Mộc chạy ra trước. Cư dân mạng bắt đầu nổi sóng:
 
[Trực giác nói cho tôi biết, Mộc Mộc khi nãy không nói thật.]
 
[Vậy nếu là giả thì sự thật là gì? Tại sao Mộc Mộc lại đi kiểm tra trước?]
 
[Ha ha ha, mọi người đừng nói, chỉ chúng ta hiểu là được rồi.]
 
[Ahhh, ngại quá, sao bọn họ lại căng thẳng như vậy. Tôi muốn đẩy cái giường đến trước mặt bọn họ!]
 
[Tôi đã nói rồi, kết hôn trước rồi yêu sau, đây chính là thời gian họ yêu cuồng nhiệt, rất có cảm xúc nha.]
 
[Tôi thấy anh Cố thật sự rất muốn lên cao tốc rồi, Mộc Mộc của chúng ta còn quá ngây thơ, thích đỏ mặt.]
 
[Nhìn kìa, anh Cố thật sự sẽ ăn thịt Mộc Mộc đấy.]
 
Phòng của khách sạn có một cái giường lớn, Kiều Mộc cảm ơn phục vụ đã giúp họ xách hành lý, sau khi bọn họ ra ngoài, cô thoải mái nằm trên giường, vạt áo xốc lên một cái, lộ ra phần da bụng trắng trẻo.
 
Cố Hàn Thanh chỉnh lại quần áo rồi đắp chăn đến eo cô: "Muốn ngủ thì ngủ đi, lát anh gọi em dậy."
  
"Anh không ngủ sao?" Kiều Mộc trở mình, hỏi anh.  
    
Cố Hàn Thanh : "Anh không ngủ nữa, nãy anh ngủ trên máy bay rồi."  
 
"Vậy được rồi, em sẽ ngủ thêm một lát." Kiều Mộc nhắm mắt lại, cô thật sự rất buồn ngủ.
 
Nhưng khi cô càng chú ý làm chuyện gì thì lại không thành công. Kiều Mộc càng cố ngủ thì đầu óc càng thanh tỉnh. Cô mở mắt nhìn, người đàn ông bên cạnh đang tựa vào giường xem tạp chí.
 
Mỗi khi anh chú ý làm gì đó, Kiều Mộc đều cảm thấy anh vô cùng đẹp trai, rất khó diễn tả cảm giác ấy, chỉ có thể giải thích rằng, chính là có cảm giác an toàn.

 
Anh không nhận ra cô đã tỉnh lại, vẫn chuyên tâm đọc báo. Kiều Mộc coi đây là nhà mình nên không kiêng kị mà sàm sỡ bắp đùi của Cố Hàn Thanh, muốn anh cảm thấy ngứa ngáy. Sau mỗi lần chơi đùa như vậy, kết quả thường là đau mỏi lưng.
 
Mà trong tiết mục, Cố Hàn Thanh có chút giật mình nắm lấy cổ tay cô, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Sao em lại tỉnh rồi? Không phải em nói muốn ngủ sao?"
 
Hai má Kiều Mộc phồng lên: "Em ngủ không được, vừa rồi còn rất buồn ngủ, nhưng nằm xuống giường thì lại không muốn ngủ nữa, anh đang xem gì vậy?"
 
Cô chống hai tay đứng lên, rất tự nhiên chui vào lòng anh.
 
Nếu như ở nhà, Cố Hàn Thanh còn rất thích hành vi của cô, nhưng bây giờ ở bên ngoài, cô gái này vừa rồi vô ý thức trêu chọc anh, cảm thấy hành vi này có chút không thể cưỡng lại được, bởi vậy anh uyển chuyển nhắc nhở người nào đó: "Nếu không ngủ nữa thì đi rửa mặt cho tỉnh táo đi em, khán giả xem sẽ rất vui vẻ."
 
Hai chữ "khán giả" vừa nói ra, thân thể Kiều Mộc cứng đờ, cô đột nhiên nhìn về máy quay được đặt cố định trong phòng.
 
Trong phòng phát sóng trực tiếp, những người hâm mộ đang nở nụ cười hiền chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt của thần tượng.
 
Ba giây sau, bọn họ nhìn Kiều Mộc mặt đỏ bừng xuống giường, chạy vào phòng tắm.
 
[ … . . ]
 
Bình luận trên màn hình im lặng một lúc, sau đó nổ tung.
 
[Mị hận! Xém tí nữa là được xem clip cấm trẻ em dưới mười tám rồi!]
 
[Tổng giám đốc Cố, anh nhắc nhở Mộc Mộc làm chi vậy!]
 
[Hahaha, vừa rồi Mộc Mộc chắc chắn là ngủ đến khờ người luôn rồi, cô ấy vậy mà đi tán tỉnh tổng giám đốc Cố nha. Trời ơi, coi cái động tác trượt chân đó kìa, mị chỉ biết nó đối với chồng mị chính là một loại ám chỉ rất tốt đấy.]
 
[He he, chương trình thực tế trực tiếp rất tuyệt, khách mời sẽ luôn vô tình thể hiện khía cạnh

chân thật của bọn họ á.]
 
[Mộc Mộc làm rất tốt, tôi cảm thấy vừa rồi tổng giám đốc Cố bị Mộc Mộc hù dọa, đại khái chắc anh ấy không ngờ cô ấy lại có hành động này trong chương trình ấy.]
 
[Không chỉ là sợ hãi thôi đâu, tôi cảm thấy tổng giám đốc Cố còn có chút hoảng hốt.]
 
[Cố Hàn Thanh: Vợ à, bị em tán tỉnh như vậy anh nhịn không được.]
 
Kiều Mộc lao vào phòng tắm, nhanh chóng rửa sạch khuôn mặt nhỏ bằng nước lạnh, cô đúng là buồn ngủ đến hồ đồ mà, thế mà lại làm hành động đó trước ống kính, thật đáng xấu hổ! Không biết cư dân mạng sẽ nghĩ gì về cô nữa!
 
Không biết mọi người có cho rằng cô đang quyến rũ Cố Hàn Thanh hay không đây. Thực ra không phải vậy, cô chỉ thích trêu chọc người đàn ông ấy một chút thôi, mặc dù hậu quả của mỗi lần trêu chọc ấy đều rất “đau khổ.”
 
Tất cả đều là lỗi của Cố Hàn Thanh hết á, ai bảo anh lớn lên đẹp trai như thế làm gì, hại cô nhất thời bối rối.
 
Hơn nữa lần này cô tham gia cùng với chồng mình, tính cảnh giác phòng bị sẽ không giống lần kia với Trình Tâm Nghiên, khó tránh khỏi một số chi tiết về mối quan hệ riêng tư của họ sẽ bị tiết lộ.
 
Xem ra cô phải tỉnh táo lại mới được, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai!
 
Kiều Mộc ở trong phòng tắm bồi hồi thật lâu mới đi ra, Cố Hàn Thanh cũng không có vì chuyện này mà trêu chọc cô, vẫn như thường lệ ở chung với cô, vỗ vỗ bên người anh: “Lại đây với anh xem tạp chí một lúc, đạo diễn mới thông báo rằng vẫn còn một nhóm khoảng mười phút nữa sẽ đến đấy, đoán chừng tầm nửa giờ nữa thì chúng ta có thể xuống dưới ăn rồi, em có thấy đói không? Nếu như đói, để anh bảo người ta mang ít đồ tới nhé.”
 
"Không đói, trên máy bay ăn no rồi." Kiều Mộc lại leo lên giường, cùng anh dựa vào đầu giường đọc tạp chí.
 
Lúc đầu cô còn căng thẳng, nhưng rồi dần dần thả lỏng, lười biếng dựa vào bờ vai rộng của người đàn ông, chỉ vào một số bức tranh phong cảnh trên tạp chí để thảo luận xem lần sau có nên đến đó chơi hay không.
 
Thấm thoát, đạo diễn lần nữa thông báo khách quý có thể xuống lầu, đi ra sân sau của khách sạn, nơi đói đã đặt sẵn lò nướng thịt, bọn họ cùng nhau ăn khuya, nhân tiện để bốn nhóm làm quen với nhau.
 
Khi ra ngoài, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh tình cờ gặp Hà Viện và Lâm Tranh, hai người đứng ở đối diện, bốn người nhìn nhau. Lâm Tranh là người đầu tiên chào hỏi: “Tổng giám đốc Cố, đã lâu không gặp.”
 
Lâm Tranh và Cố Hàn Thanh không thân, nhưng họ đều thuộc giới thượng lưu của Hải Thành, cho nên họ đương nhiên biết nhau.
 
Cố Hàn Thanh bắt tay trở về: "Tiểu Lâm tổng, đã lâu không gặp."
 
"Tổng giám đốc Cố gọi tôi bằng tên là được rồi, ở trước mặt anh tôi làm gì xứng đáng là ‘tổng’ đâu." Lâm Tranh cà lơ phất phơ trả lời. Công ty của anh ta ở trước mặt Cố Hàn Thanh làm gì mà có “vé”, công ty đó chẳng qua là ba mẹ cho anh ta một số tiền để anh ta chơi một chút thôi.
 
"Vậy anh cũng đừng gọi tôi là tổng giám đốc Cố." Cố Hàn Thanh thu tay lại.
 
Lâm Tranh mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ gọi anh là anh Cố giống như tổ chương trình nhé.”
 
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn về phía Kiều Mộc: “Cô Kiều, chúng ta coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt nha! Chào cô, tôi tên Lâm Tranh.”
 
Kiều Mộc bắt tay với anh ta, cười nói: "Xin chào anh Lâm."
 
[Có một cảm giác lúng túng nha.]
 
[Thật cái tình, Lâm Tranh và Trình Tâm Nghiên từng công khai yêu đương, nghĩa là những rắc rối Trình Tâm Nghiên gây ra cho Kiều Mộc, có lẽ cũng có sự can thiệp của Lâm Tranh. Vậy mà tổng giám đốc Cố và Mộc Mộc vẫn có thể nói chuyện với anh ta.]
 
[Hà Viện thậm chí còn xấu hổ hơn. Tôi nhớ trước đây Hà Viện từng đến thử vai của [Đăng Tiên Đồ]. Khi đó, cô ta gần như muốn dựa vào dư luận để giành lấy vai diễn. Nếu vậy cô ta và Kiều Mộc chắc chắn cũng có chút cãi cọ.]

 
[Lầu trên nhắc nhở tôi, đúng là có chuyện như vậy nha, hiện tại nơi đây chính là một chiến trường đó!]
 
[Làm ngôi sao thật sự không dễ dàng mà, bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo, không biết đâu mới là thật.]
 
[Không đúng, ngoài mặt thì cười hì hì, nói không chừng quay đầu liền hất nước bẩn, thật đáng sợ.]
 
"Cô Kiều, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là có duyên mà." Hà Viện vui vẻ chào hỏi Kiều Mộc. Cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên lúc này dù có ghét Kiều Mộc, cô ta cũng vẫn có thể cười được, không giống như Trình Tâm Nghiên chỉ có thể đen mặt.
 
"Đúng là có duyên thật, lúc đầu tôi còn không biết cô sẽ tham gia nữa đấy." Kiều Mộc nói với cô ta như tán gẫu.
 
Hà Viện cũng trở lại bình thường: "Chúng tôi quyết định tham gia đột xuất mà, lúc đó cả ba nhóm của các cô đều đã được xác định rồi. Tôi biết được cô Kiều ở đây tôi rất vui đấy. Lúc trước chúng ta suýt chút đã hợp tác với nhau rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thành. Tôi hy vọng sau này có cơ hội, cô Kiều có thể nhớ đến tôi."
 
Đây là đòi hỏi vai diễn với Kiều Mộc ngay trước ống kính sao. Có điều những lời nói khách sao này nghe qua tai được rồi, ai cho là thật thì người đó thua thôi.
 
Kiều Mộc cười nói: "Nhất định có cơ hội."
 
[Sao tôi cảm giác hai người này không giống như có cãi cọ gì vậy?]
 
[Nếu như có cãi cọ chắc gì để chúng ta nhìn?]
 
[Đúng vậy, nhiều người nổi tiếng diễn xuất tốt lắm, đâu phải cô không biết chứ.]
 
[Nhưng có lẽ hai người thực sự không có va chạm gì với nhau, cũng chỉ là Hà Viện trước đó đã trượt buổi thử vai mà thôi. Tôi không cảm thấy có gì sai cả, hơn nữa đã hơn nửa năm rồi, tôi nghĩ chắc họ không còn để ý nữa đâu.]
 
[Khó nói lắm cô ơi, tính cách Hà Viện không tốt lắm, tôi không tin cô ta.]
 
Trong phòng phát sóng trực tiếp nơi hai người kết hợp, Hà Viện vẫn có tiếng xấu, mặc dù Lâm Tranh không mất tài nguyên trong vụ lật xe lần trước, nhưng danh tiếng thực sự kém hơn rất nhiều, nếu không phải như thế này, Hà Viện cần gì đến tham gia chương trình giải trí này để tẩy trắng.
 
Bốn nhóm khách mời đều đã đến sân sau, mọi người bắt tay chào hỏi lẫn nhau trước. Sau khi ổn định chỗ ngồi, thịt nướng lần lượt được dọn ra, nữ đạo diễn Trâu Văn Tú dẫn đầu chủ trì tình hình chung.
 
Đầu tiên, cô ấy hướng dẫn mọi người nói về một số câu hỏi liên quan đến vợ chồng, chẳng hạn như ở nhà ai làm nhiều việc nhà hơn, cách chăm sóc con cái như thế nào, những vấn đề này về cơ bản đều là Trương Huy, Lục Thiến và Điền Hiểu Quang, Hoàng Ân đã trả lời, bởi vì chỉ có hai nhóm này có con mà thôi.
 
Hai nhóm còn lại không trả lời được.
 
Nhưng đạo diễn Trâu vẫn đặt câu hỏi cho Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh: "Cô Kiều và anh Cố đã tính đến thời điểm sinh con chưa?"
 
"Dù sao cũng không phải là hai năm gần đây." Kiều Mộc khẳng định trả lời: "Chúng tôi còn muốn tận hưởng thế giới hai người vài năm nữa."
 
"Suy nghĩ này đúng đó." Lục Thiến dựa vào kinh nghiệm của một người từng trải trả lời: "Còn chơi được thì cứ chơi đi. Sau này sinh con thì thân bất do kỷ lắm, nhiều việc đều phải nhường đường cho con cái."
 
Hoàng Ân gật đầu đồng ý: "Nhưng nếu thực sự muốn sinh con thì đừng sinh quá muộn. Chị chính là ví dụ sinh con muộn nè, sau khi sinh con rất khó khăn." 
 
Kiều Mộc khiêm lắng nghe ý kiến, cái đầu nhỏ nghiêm túc gật đầu.
 
Đạo diễn Trâu lại hỏi: "Vậy cô định sinh bao nhiêu đứa?"
 
Kiều Mộc giơ một ngón tay: "Cho dù sinh, cũng chỉ sinh một lần thôi!"
 
Đạo diễn Trâu cười hiền lành, không chút ác ý nói: "Điều kiện gia đình cô tốt như vậy, có thể sinh thêm một đứa nữa mà, có trai có gái cho đầy đủ."
 
“Thôi, dù đứa đầu tiên là giới tính gì, chúng tôi đều sẽ yêu thương nó, nhưng đời người chỉ có một, tôi sợ đau lắm.”
 
"Tổng giám đốc Cố thì sao? Anh muốn có bao nhiêu đứa con?" Đạo diễn Trâu đem chủ đề này dẫn qua Cố Hàn Thanh, ông chủ lớn này thật sự không nhiều lời, nếu không chủ động hỏi, có thể im lặng được thì anh sẽ im.
 
Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc, nói một cách dứt khoát: "Tôi nghe lời vợ tôi."
 
[A a a, tổng giám đốc Cố thật là một người đàn ông tốt!]
 
[Hình tượng sợ nóc nhà của tổng giám đốc Cố không đổ được!]

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện