[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 70


trước sau


Kiều Mộc được bế lên thì sửng sốt, chẳng qua rất nhanh đã chú ý đến vũng nước đọng trên mặt đất, cô sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Em không nhìn thấy.” 
 
Cô vỗ bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Buông em xuống đi.”
 
Cố Hàn Thanh làm như không nghe thấy, mà đi qua một đoạn nữa, sau đó mới thả cô xuống: “Được rồi.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc á lên một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, cô có chút không được tự nhiên khu khoe tình cảm với Cố Hàn Thanh trước màn ảnh, nhưng người đàn ông dường như không để ý như vậy, dắt tay cô đi đến một quầy bán thịt lợn, hỏi ông chủ bao tiền một cân. 
 
Hành động vô cùng tự nhiên. 
 
Trong phòng phát sóng trực tiếp, các cư dân mạng đều cười lớn. 
 
[Thì ra tổng giám đốc Cố lại là người như vậy! Rất chọc người nhá!]
 
[Tính cách ít nói làm nhiều giống như tổng giám đốc Cố khiến tôi không có tí sức chống cự nào luôn, vừa nãy còn một tay ôm Mộc Mộc chứ, thật sự quá sướng luôn.]
 
[Đúng vậy, chọc thẳng vào tim tôi rồi, hai người họ sao lại ngọt ngào như thế, quá sai rồi! Tôi muốn nằm mãi dưới cái hố này.]
 
Sau khi mua đồ ăn xong, còn thừa tận hai mươi đồng, Kiều Mộc nhìn thấy bên lề chợ có bán kẹo hồ lô, lập tức nổi cơn thèm, tay nhỏ kéo tay lớn của Cố Hàn Thanh: “Hàn Thanh, có kẹo hồ lô, anh muốn ăn không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh đi qua: “Anh không ăn, em mua cho mình đi.” 
 
“Vậy được, anh chờ em một chút, em đi mua một xâu nhé.” Kiều Mộc đi qua hỏi giá, mười lăm đồng một xâu, cô kéo khóa túi ra, cầm tờ hai mươi đồng cuối cùng ra trả, nhận lại năm đồng tiền, sau đó tự mình chọn một xâu hồ lô rồi quay lại. 
 
Cô nôn nóng cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt làm cô vui vẻ đến híp cả mắt: “Vị cũng không tệ lắm, anh nếm thử xem.”
 
Kiều Mộc giơ xâu hồ lô lên muốn để Cố Hàn Thanh nếm thử một miếng, anh rất ít khi ăn mấy đồ ăn vặt này, vốn dĩ Cố Hàn Thanh cũng không định ăn nhưng nhìn vào chỗ Kiều Mộc vừa cắn, đôi mắt anh híp lại, trên mí mắt vẫn như cũ không động đậy, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ trước mắt. 
 
Trong chốc lát, anh “ừm” một tiếng rồi cúi đầu cắn vào chỗ cô vừa cắn. 
 
Mà một màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt các fan CP, rất nhiều người ở trong nhà đều cuộn ngón chân lại, không phải vì ngượng ngùng mà do bị sững sờ.
 
[A a a a a! Cái ánh mắt vừa rồi, chắc chắn là ánh mắt muốn ăn luôn Mộc Mộc đó.]
 
[Má ơi, vừa rồi tổng giám đốc Cố dùng ánh mắt muốn ăn người sao hả? Kích thích vậy sao?] 
 
[Tôi không chịu nổi, trái tim nhỏ của tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn yêu đương!] 
 

[Tôi cũng muốn nói như vậy, nhưng tôi muốn yêu đương với người đẹp trai như tổng giám đốc Cố cơ, Mộc Mộc thật là hạnh phúc (một lời hai ý)!]
 
Thật ra Kiều Mộc không để ta đến ánh mắt mập mờ của Cố Hàn Thanh, nhìn anh cắn một miếng còn chờ mong hỏi: “Như thế nào, ngon không?”
 
Cố Hàn Thanh bị chua quá, nhíu mày lại: “Cũng không tồi, chẳng qua với anh thì hơi chua, em không thấy hả?”
 
“Vốn dĩ em muốn như vậy mà, chua chua ngọt ngọt mới ngon.” Kiều Mộc tiếp tục ăn, sau khi quen rồi, cô không thấy chua chút nào cả.
 
Cố Hàn Thanh nghi ngờ nhìn vào bụng cô, thật sự không chua hả? Hay là…
 
Kiều Mộc nhận ra tầm mắt của anh, lập tức xấu hổ bực tức trừng anh: “Anh nhìn nơi nào vậy hả?” 
 
Cố Hàn Thanh đưa mắt, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Không phải, chỉ là anh thấy em ăn chua vậy…”
 
“Không có! Không có khả năng! Đừng nghĩ nữa!” Kiều Mộc kiên quyết nói một lúc ba câu phủ định. 
 
Cố Hàn Thanh mím mím môi, ngoan ngoãn không nói nữa.
 
[Ha ha ha, cười chết tôi, tổng giám đốc Cố sợ vợ rồi.] 
 
[Thì ra Mộc Mộc hung dữ với chồng thế nha.]
 
[Tổng giám đốc Cố muốn làm ba phải không? Nhưng mà Mộc Mộc có vẻ chưa muốn sinh đâu.]
 
[Hai người không cần nôn nóng đâu, năm nay Mộc Mộc mới hai mươi năm, sinh con sớm vậy làm gì chứ.]
 
[Tuổi tổng giám đốc Cố lớn hơn, có phải muốn ôm con sớm một chút không?]
 
[Cho dù muốn ôm, nhưng tôi nghĩ tổng giám đốc Cố cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc thôi.]
 
Thật ra Cố Hàn Thanh không muốn có con sớm như vậy, anh và Kiều Mộc cũng từng nói về việc này rồi, đều cảm thấy nên cho hai người thêm khoảng thời gian vài năm riêng tư nữa. Chỉ là khi dùng phương pháp an toàn cũng sẽ có lúc sơ hở, anh sợ dưới tình huống mà anh không biết, thật sự khiến cô gái nhỏ mang thai. 
 
Đến lúc đó nhỡ đâu hai người họ đều không muốn, làm ảnh hưởng đến cơ thể Kiều Mộc thì không tốt. 
 
Cho nên anh vừa thấy Kiều Mộc ăn chua giỏi như vậy, anh mới không nhịn được mà hơi hoài nghi. 
 
Nhưng Kiều Mộc cũng không ngốc, cơ thể cô có chỗ nào khác lạ, chắc hẳn sẽ biết rõ, suy nghĩ một chút, anh không còn để tâm chuyện này nữa. 
 
Hai người ngồi xe về nhà, bắt đầu làm cơm trưa.
 
Tổ chương trình quy định không thể cho người ngoài hỗ trợ, chỉ có thể tự mình làm, Cố Hàn Thanh không biết nấu cơm, nên anh chỉ có thể đứng một bên giúp đỡ Kiều Mộc.
 
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Kiều Mộc xuống bếp, lần trước là lần cô nấu mì ăn, món đó rất dễ làm, ngay cả anh cũng biết, cho nên tính ra đây mới được xem là lần anh chính thức nhìn thấy Kiều Mộc xuống bếp. 
 
Cô gái nhỏ thuần thục thái rau, ngay cả tổ chương trình đều kinh ngạc, nữ PD ngạc nhiên hỏi: “Cô Kiều, kỹ thuật thái rau của cô tốt vậy sao?”
 
“Cũng tạm được.” Kiều Mộc cười khiêm tốn, tốc độ tay lại không hề giảm đi, xuyên tới đây gần một năm rồi cô không thái rau, Kiều Mộc còn tưởng mình sẽ lạ lẫm, nhưng dường như phản ứng của cơ bắp cũng theo cô đến đây. 
 
“Cô Kiều thật là giỏi nha, trước đây có phải cô thường xuyên làm không?” Nữ PD bắt đầu tìm tòi nhiều chuyện: “Cô Kiều học nấu ăn từ lúc nào vậy?”
 
“Từ nhỏ đã biết rồi, nhưng mà sau khi gả cho Cố Hàn Thanh, tôi hoàn toàn không xuống bếp nữa, bây giờ cảm thấy hơi lạ lẫm.” Kiều Mộ trả lời thành thực. 
 
Trên mạng sớm đã truyền ra gia thế trước kia của cô rồi, mọi người đều biết cô trèo cao với vào nhà họ Cố, lúc trước thật ra chỉ là một người trong gia đình bình thường. Vì thế có nhiều antifan đều rất ghen tỵ, cảm thấy cô không có gì mà có thể một bước bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. 
 
Mà các fan thì đau lòng cho thần tượng của mình.
 
[Mộc Mộc cũng từng chịu khổ mà.]
 
[Cái chương trình “Bạn thân” lúc trước, Mộc Mộc chưa từng xuống bếp, tôi còn tưởng cô ấy không biết làm gì, ai ngờ đâu lại giỏi như vậy chứ.]
 
[Tôi lại thấy Mộc Mộc cực kỳ chân thật luôn ấy, khi xuống bếp không hề lười biếng mơ hồ chút nào. Nhưng lúc không làm gì, có thể làm cá mặn thì làm cá mặt, ha ha ha, thật sự quá là đáng yêu đó.]
 
[Đúng đúng đúng, tôi nhớ rõ lúc tham gia chương trình “Bạn thân” cô ấy có nói mình biết xuống bếp, nhưng chỉ là không thích thôi.]
 
[Tôi rất hiểu cô ấy, tôi cũng giống như vậy, nếu tôi gả cho một người giàu, cả đời này tôi cũng không muốn xuống bếp.]
 
Cố Hàn Thanh dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt sâu xa. 
 
Ăn cơm xong, là lúc nghỉ trưa, các khách mời có thể tự do làm việc, tổ chương trình cũng không đưa nhiệm vụ. Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh quay về phòng, hơi muốn ngủ trưa một lúc, bởi vì buổi sáng dậy sớm quá. Nhưng trong phòng ngủ cũng có camera, cô không quen cho lắm, đi đến trước máy quay ngồi xổm xuống nhìn nó rồi nói: “Tôi muốn ngủ trưa, nên đậy máy quay lại nha.”
 
Cô cách màn hình rất gần, các fan bị gương mặt xinh đẹp phóng lớn của cô làm sốc, điên cuồng bình luận.
 
[Chị gái bắn thẳng tim em.] 
 
[Cách gần vậy mà cũng không hề có dấu vết gì, làn da Mộc Mộc thật sự quá tốt rồi.]
 
[Mộc Mộc, đừng che lại mà, để bọn tôi nhìn cô thêm đi.]
 
Đáng tiếc, cho dù các cô kêu gọi khàn cả cổ Kiều Mộc cũng không biết, cô lấy một tấm thảm phủ thẳng lên máy quay, phát sóng trực tiếp lúc này đen xì, đạo diễn ở sau màn chỉ có thể phát quảng cáo lên. 

 
Mà các phòng phát sóng trực tiếp còn lại cũng không khác lắm, khách mời đều muốn ngủ trưa, nên trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhau phát quảng cáo. 
 
Khán giả cảm thấy không thú vị, lần lượt thoát ra ngoài, làm việc của mình.
 
Đến hai giờ rưỡi, mấy phòng phát sóng trực tiếp mới mở lại. 
 
Kiều Mộc ngủ trưa xong, theo thói quen đi ra ban công hoạt động tay chân, máy quay được bõ thảm ra cũng chuyển động theo, sau đó quay cảnh phía trước, trong nháy mắt các fan nhìn thấy phong cảnh đô thị phồn hoa dưới chân núi, đôi mắt đều mở to. 
 
[Má ơi! Tầm nhìn này cũng quá sung sướng rồi đó?] 
 
[Hu hu hu, thật xinh đẹp, tôi cũng muốn ở căn phòng lớn như vậy.] 
 
[Khoan đã, tầm nhìn này lần trước Mộc Mộc không phải đã đăng lên một lần sao? Cảnh vậy ở đó giống hệt như này mà.]
 
[Tôi mới lục lại xong, quả thật là đúng đó, chương trình lúc trước không lên phòng ghi hình, bằng không chúng ta đã sớm biết cô ấy chính là bà Cố rồi.] 
 
[Nói không chừng lúc đó tổng giám đốc Cố còn trốn trong phòng này đó, ha ha ha, tổng giám đốc Cố thật là ấm ức, chẳng trách lúc trước thích ăn giấm như vậy.]
 
Cốc cốc cốc.
 
Lúc này bỗng

có người gõ cửa ở bên ngoài, Kiều Mộc xoay người nhìn, Cố Hàn Thanh từ phòng tắm đi ra: “Anh đi mở cửa.”
 
Kiều Mộc gật đầu, nhưng cũng đi theo anh qua đó. Người gõ cửa là nữ PD, phía sau cô là người quay phim, máy quay dĩ nhiên quay về phía bọn họ, nữ PD đưa cho họ một tấm thẻ nhiệm vụ mới. 
 
Cố Hàn Thanh giơ tay nhận lấy, Kiều Mộc dựa vào người anh xem cùng, cũng đọc thành tiếng: “Khách mời hãy cùng nhau ghép một bức tranh, dựa vào thời gian mà quyết định mỗi cặp đôi sẽ đến sân bay bằng phương tiện gì. Cặp đứng đầu sẽ ngồi xe của tổ chương trình, cặp thứ hai thì tự mình lái xe đến, cặp thứ ba thì gọi taxi, mà cặp thứ tư thì đi tàu điện ngầm đến. 
 
“Mấy người muốn tiết kiệm tiền đi lại thì nói thẳng đi.” Kiều Mộc trêu đùa nói: “Sao không để bọn tôi đi bộ luôn, như vậy đến nơi có lẽ chương trình cũng ghi xong rồi đó.”
 
Nữ PD cười nói: “Cô Kiều, không nghiêm trọng như vậy đâu, hai người thu xếp xong chưa? Nếu thu xếp xong rồi, chúng ta đi đến phòng khách thôi.”
 
“Xong rồi, đi thôi, bây giờ đi luôn, ghép tranh gì vậy.” Vì có máy quay nên mọi người phải đi bằng thang lầu xuống. 
 
Nữ PD tạm thời chưa lộ ra là ghép tranh gì, chờ tới khi đến tầng một mới nói với bọn họ. Mấy mảnh ghép này đều bị bọn họ giấu ở khắp nơi trong phòng khách, yêu cầu họ phải tự mình tìm ra.  
 
“Tôi nói sẽ không dễ như vậy mà.” Kiều Mộc nhìn xung quanh nhà: “Chỉ giấu trong phòng khách thôi, hay là giấu cả trong nhà bếp với nhà ăn vậy?”
 
Nữ PD nói: “Chỉ giấu trong phòng khách này.”
 
Cô ấy vừa nói vừa khoanh vùng lại cho bọn họ, không tạo quá nhiều khó khăn. 
 
Kiều Mộc nhìn Cố Hàn Thanh nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu hả?”
 
Cố Hàn Thanh: “Ừ, được.”
 
Nữ PD: [Tôi đếm một hai ba, hai người lập tức bắt đầu nhé.]
 
Cô ấy giơ đồng hồ đếm ngược lên, sau khi đếm một hai ba xong thì tức khắc nhấn xuống. 
 
Kiều Mộc chỉ xuống bên trái phòng khách nói: “Hàn Thanh, anh tìm bên đó, em tìm bên này.”
 
“Được.” Cố Hàn Thanh không hề phản bác, lập tức bước đến bắt đầu tìm mảnh ghép. Trò chơi này liên quan đến phương tiện đi lại, trong đầu hai người đều không muốn làm nhóm đứng cuối cùng, phải đi tàu điện ngầm kia. 
 
Cùng lúc đó, các cặp khác cũng bắt đầu trò chơi này, mọi người đều vô cùng chăm chú. 
 
Kiều Mộc nhanh chóng tìm được một mảnh ghép dưới khe sô pha, cô lấy ra nhìn: “Là một cái lỗ tai màu đen.”
 
Quay đầu lại thả xuống bàn trà, nói với Cố Hàn Thanh: “Hàn Thanh, em nghĩ là một con vật nhỏ.” 
 
Cố Hàn Thanh cũng tìm thấy một mảnh khác, là cái đuôi, anh thả nó xuống bàn trà: “Hình như là mèo con.”
 
Kiều Mộc nhìn anh, cũng cảm thấy như vậy: “Quả thật rất giống. Chúng ta mau chạy đi tìm, đừng có làm nhóm đứng bét đó.” 
 
Cô đẩy đẩy anh. 
 
Hai người lục lọi tới lui trong phòng khách, ngồi xổm xuống tìm khắp mọi nơi. 
 
Cũng không hiểu tổ chương trình giấu thế nào mà khó tìm vô cùng, hơn nữa phòng khách nhà họ lại lớn, dưới thảm, dưới gầm sô pha, trên dưới bàn trà đều tìm rồi, nhưng hai mảnh ghép cuối cùng mãi không tìm ra được. 
 
Kiều Mộc mệt đến mức thở hổn hển, một tay chống nạnh, nghi ngờ nhìn chằm chằm nữ PD: “Các cô sẽ không làm mấy việc nhỏ đó chứ, thật sự giấu đủ các mảnh đó hả?” 
 
Nữ PD vô tội nói: “Dĩ nhiên giấu hết xong rồi, cô Kiều, tất cả mảnh ghép ở chỗ nào, lúc nãy tôi đã khoanh vùng cho hai người rồi. Hai người tìm kỹ lại xem, nghĩ một chút, có chỗ nào chưa tìm hay không?”
 
“Đều tìm hết rồi mà, còn chỗ nào có thể giấu chứ.” Kiều Mộc xoa mặt, đứng trước tivi, nhìn xung quanh thật sự không có chỗ nào, cần tìm đều tìm cả rồi, trong ngăn kéo, phía sau tivi, đều không có. 
 
“Hàn Thanh, anh nói xem hai mảnh cuối ở đâu nhỉ?” Kiều Mộc hỏi Cố Hàn Thanh. 
 
Cố Hàn Thanh lắc đầu, đi đến cạnh cô, tầm mắt nhìn khắp nơi: “Nên tìm đều đã tìm rồi, trong nhà chỉ có mấy đồ như vậy thôi, cũng không thể ngầm giấu vào đâu nữa. 
 

Anh vừa nói xong, hai người thông minh lập tức sững sờ, cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía đèn thủy tinh treo trên đó.
 
[Ha ha ha, tôi đoán ngay mà chắc chắn là giấu trên đèn treo đó.]
 
[Nhưng mà, Mộc Mộc và tổng giám đốc Cố ngốc quá, tìm lâu vậy mới nghĩ đến.] 
 
[Đèn thủy tinh nhà họ vừa nhìn đã thấy là nơi giấu đồ rất tố, vừa lớn vừa lõm vào như vậy.]
 
[Nhưng mà đèn treo cao thế, có lẽ Mộc Mộc và tổng giám đốc Cố không ngờ tổ chương trình sẽ làm khó giấu vào đó đâu?]
 
[Đúng vậy, nhìn có vẻ khó lấy lắm, tổ chương trình không phải người.]
 
[Đúng rồi, như vậy hơi nguy hiểm đó, các nhóm khác cũng không khó đến như thế.]
 
[Cảm thấy họ cố ý nhằm vào Mộc Mộc và tổng giám đốc Cố, đây không phải muốn bắt buộc bọn họ trở thành người cuối cùng sao?]
 
Kiều Mộc chỉ vào đèn treo trên đỉnh đầu, hỏi nữ PD: “Mọi người sẽ không giấu ở trên đó đâu nhỉ?”
 
Nữ PD mím môi cười cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trả lời: “Việc này tôi không thể nói cho hai người, hai vị có thể tìm thử xem.”
 
“Nếu mấy người giấu ở trên đó thật, tôi đúng là rất phục các người, sao giấu trên đó được hay vậy, nâng bàn đến rồi dẫm lên à?” Kiều Mộc thật lòng phục sát đất, đèn treo nhà cô rất cao, cho dù Cố Hàn Thanh cao mét chín dẫm lên bàn trà vẫn chưa với tới được. 
 
“Hàn Thanh, trong nhà hình như có thang, chúng ta đi lấy vào đi?” Kiều Mộc nói. 
 
Cố Hàn Thanh dẫm lên bàn trà trong phòng, duỗi tay về phía Kiều Mộc: “Em lên đây, anh ôm em. Chắc là sẽ với đến được.”
 
“Hả? Được không?” Kiều Mộc nghi ngờ cầm lấy tay anh bước lên bàn trà.
 
“Nhìn thì có thể đấy, thử xem sao, chứ lấy thang mất thời gian, chúng ta tốn nhiều thời gian lắm rồi.” Cố Hàn Thanh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, vòng tay ôm đầu gối cô lên. 
 
Hai chân Kiều Mộc căng chặt, cố gắng duỗi tay dài ra, đúng là có thể thật, cô sờ dọc theo đường bên cạnh, rất nhanh sờ được hai mảnh ghép rồi, vui mừng nói: “Hàn Thanh, em tìm thấy rồi!” 
 
Cô cầm được mảnh ghép cúi đầu cười tươi với Cố Hàn Thanh, anh cũng từ từ cong khoé môi, dịu dàng gật đầu với cô. 
 
[A a a! Tôi chụp được khoảnh khắc này rồi!]
 
[Tổng giám đốc Cố quá ngọt ngào! Ánh mắt thâm tình biết bao!]
 
[Vừa nãy tôi còn oán giận tổ chương trình không phải người, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi.]
 
[Tổ chương trình: Muốn để hai người rải đường, mà hai người còn mắng tôi, ấm ức ing]
 
Cố Hàn Thanh thật nhẹ nhàng thả Kiều Mộc xuống, Kiều Mộc lập tức nhảy xuống bàn trà, ghép hai mảnh lại với nhau, thành một con mèo đen hoàn chỉnh. Kiều Mộc giơ tay lên hô: “Xong rồi!” 
 
Nữ PD cũng ăn ý ấn dừng đồng hồ đếm giờ, đọc số: “Mất ba mươi ba phút mười ba giây.”
 
“Ba mươi ba phút? Chúng tôi mất nhiều thời gian vậy á?” Kiều Mộc khóc thút thít: “Chúng tôi sẽ không phải nhóm cuối cùng đó chứ? Các cặp khác có thành tích chưa?”
 
Nữ PD nhìn xuống điện thoại mình cầm trên tay, tiếc nuối thông báo: “Đúng thật là người đứng cuối.”
 
“Quả nhiên!” Kiều Mộc ủ rũ hạ vai xuống, tiếc nuối nói với Cố Hàn Thanh: "Anh Cố à, chúng ta phải tự đi tàu điện ngầm đến sân bay rồi."
  
"Vậy thì đi thôi." Cố Hàn Thanh vội đáp rồi xoa đầu cô, hỏi PD: "Nếu chúng tôi ngồi tàu thì bây giờ phải chuẩn bị hành lý xuất phải rồi phải không?"
 
Tối nay mỗi nhóm sẽ phải bay đến thành phố để ghi hình vào ngày mai, nghỉ ngơi trong khách sạn ở đó, rồi ngày hôm sau trực tiếp đến địa điểm. 
  
Nữ PD gật đầu: "Đúng vậy, nên trò chơi này mới chơi sớm để dành thời gian cho nhóm cuối cùng."
 
Để tránh bị tắc đường thì họ nên chuẩn bị và xuất phát sớm.
 
"Vậy chúng ta sẽ lên lầu thu dọn hành lý." Cố Hàn Thanh nắm tay Kiều Mộc: "Đi thôi.”
 
Kiều Mộc ngoan ngoãn đáp: "Ừ.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện