Kiều Mộc được bế lên thì sửng sốt, chẳng qua rất nhanh đã chú ý đến vũng nước đọng trên mặt đất, cô sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Em không nhìn thấy.”
Cô vỗ bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Buông em xuống đi.”
Cố Hàn Thanh làm như không nghe thấy, mà đi qua một đoạn nữa, sau đó mới thả cô xuống: “Được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc á lên một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, cô có chút không được tự nhiên khu khoe tình cảm với Cố Hàn Thanh trước màn ảnh, nhưng người đàn ông dường như không để ý như vậy, dắt tay cô đi đến một quầy bán thịt lợn, hỏi ông chủ bao tiền một cân.
Hành động vô cùng tự nhiên.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, các cư dân mạng đều cười lớn.
[Thì ra tổng giám đốc Cố lại là người như vậy! Rất chọc người nhá!]
[Tính cách ít nói làm nhiều giống như tổng giám đốc Cố khiến tôi không có tí sức chống cự nào luôn, vừa nãy còn một tay ôm Mộc Mộc chứ, thật sự quá sướng luôn.]
[Đúng vậy, chọc thẳng vào tim tôi rồi, hai người họ sao lại ngọt ngào như thế, quá sai rồi! Tôi muốn nằm mãi dưới cái hố này.]
Sau khi mua đồ ăn xong, còn thừa tận hai mươi đồng, Kiều Mộc nhìn thấy bên lề chợ có bán kẹo hồ lô, lập tức nổi cơn thèm, tay nhỏ kéo tay lớn của Cố Hàn Thanh: “Hàn Thanh, có kẹo hồ lô, anh muốn ăn không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh đi qua: “Anh không ăn, em mua cho mình đi.”
“Vậy được, anh chờ em một chút, em đi mua một xâu nhé.” Kiều Mộc đi qua hỏi giá, mười lăm đồng một xâu, cô kéo khóa túi ra, cầm tờ hai mươi đồng cuối cùng ra trả, nhận lại năm đồng tiền, sau đó tự mình chọn một xâu hồ lô rồi quay lại.
Cô nôn nóng cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt làm cô vui vẻ đến híp cả mắt: “Vị cũng không tệ lắm, anh nếm thử xem.”
Kiều Mộc giơ xâu hồ lô lên muốn để Cố Hàn Thanh nếm thử một miếng, anh rất ít khi ăn mấy đồ ăn vặt này, vốn dĩ Cố Hàn Thanh cũng không định ăn nhưng nhìn vào chỗ Kiều Mộc vừa cắn, đôi mắt anh híp lại, trên mí mắt vẫn như cũ không động đậy, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ trước mắt.
Trong chốc lát, anh “ừm” một tiếng rồi cúi đầu cắn vào chỗ cô vừa cắn.
Mà một màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt các fan CP, rất nhiều người ở trong nhà đều cuộn ngón chân lại, không phải vì ngượng ngùng mà do bị sững sờ.
[A a a a a! Cái ánh mắt vừa rồi, chắc chắn là ánh mắt muốn ăn luôn Mộc Mộc đó.]
[Má ơi, vừa rồi tổng giám đốc Cố dùng ánh mắt muốn ăn người sao hả? Kích thích vậy sao?]
[Tôi không chịu nổi, trái tim nhỏ của tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn yêu đương!]
[Tôi cũng muốn nói như vậy, nhưng tôi muốn yêu đương với người đẹp trai như tổng giám đốc Cố cơ, Mộc Mộc thật là hạnh phúc (một lời hai ý)!]
Thật ra Kiều Mộc không để ta đến ánh mắt mập mờ của Cố Hàn Thanh, nhìn anh cắn một miếng còn chờ mong hỏi: “Như thế nào, ngon không?”
Cố Hàn Thanh bị chua quá, nhíu mày lại: “Cũng không tồi, chẳng qua với anh thì hơi chua, em không thấy hả?”
“Vốn dĩ em muốn như vậy mà, chua chua ngọt ngọt mới ngon.” Kiều Mộc tiếp tục ăn, sau khi quen rồi, cô không thấy chua chút nào cả.
Cố Hàn Thanh nghi ngờ nhìn vào bụng cô, thật sự không chua hả? Hay là…
Kiều Mộc nhận ra tầm mắt của anh, lập tức xấu hổ bực tức trừng anh: “Anh nhìn nơi nào vậy hả?”
Cố Hàn Thanh đưa mắt, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Không phải, chỉ là anh thấy em ăn chua vậy…”
“Không có! Không có khả năng! Đừng nghĩ nữa!” Kiều Mộc kiên quyết nói một lúc ba câu phủ định.
Cố Hàn Thanh mím mím môi, ngoan ngoãn không nói nữa.
[Ha ha ha, cười chết tôi, tổng giám đốc Cố sợ vợ rồi.]
[Thì ra Mộc Mộc hung dữ với chồng thế nha.]
[Tổng giám đốc Cố muốn làm ba phải không? Nhưng mà Mộc Mộc có vẻ chưa muốn sinh đâu.]
[Hai người không cần nôn nóng đâu, năm nay Mộc Mộc mới hai mươi năm, sinh con sớm vậy làm gì chứ.]
[Tuổi tổng giám đốc Cố lớn hơn, có phải muốn ôm con sớm một chút không?]
[Cho dù muốn ôm, nhưng tôi nghĩ tổng giám đốc Cố cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc thôi.]
Thật ra Cố Hàn Thanh không muốn có con sớm như vậy, anh và Kiều Mộc cũng từng nói về việc này rồi, đều cảm thấy nên cho hai người thêm khoảng thời gian vài năm riêng tư nữa. Chỉ là khi dùng phương pháp an toàn cũng sẽ có lúc sơ hở, anh sợ dưới tình huống mà anh không biết, thật sự khiến cô gái nhỏ mang thai.
Đến lúc đó nhỡ đâu hai người họ đều không muốn, làm ảnh hưởng đến cơ thể Kiều Mộc thì không tốt.
Cho nên anh vừa thấy Kiều Mộc ăn chua giỏi như vậy, anh mới không nhịn được mà hơi hoài nghi.
Nhưng Kiều Mộc cũng không ngốc, cơ thể cô có chỗ nào khác lạ, chắc hẳn sẽ biết rõ, suy nghĩ một chút, anh không còn để tâm chuyện này nữa.
Hai người ngồi xe về nhà, bắt đầu làm cơm trưa.
Tổ chương trình quy định không thể cho người ngoài hỗ trợ, chỉ có thể tự mình làm, Cố Hàn Thanh không biết nấu cơm, nên anh chỉ có thể đứng một bên giúp đỡ Kiều Mộc.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Kiều Mộc xuống bếp, lần trước là lần cô nấu mì ăn, món đó rất dễ làm, ngay cả anh cũng biết, cho nên tính ra đây mới được xem là lần anh chính thức nhìn thấy Kiều Mộc xuống bếp.
Cô gái nhỏ thuần thục thái rau, ngay cả tổ chương trình đều kinh ngạc, nữ PD ngạc nhiên hỏi: “Cô Kiều, kỹ thuật thái rau của cô tốt vậy sao?”
“Cũng tạm được.” Kiều Mộc cười khiêm tốn, tốc độ tay lại không hề giảm đi, xuyên tới đây gần một năm rồi cô không thái rau, Kiều Mộc còn tưởng mình sẽ lạ lẫm, nhưng dường như phản ứng của cơ bắp cũng theo cô đến đây.
“Cô Kiều thật là giỏi nha, trước đây có phải cô thường xuyên làm không?” Nữ PD bắt đầu tìm tòi nhiều chuyện: “Cô Kiều học nấu ăn từ lúc nào vậy?”
“Từ nhỏ đã biết rồi, nhưng mà sau khi gả cho Cố Hàn Thanh, tôi hoàn toàn không xuống bếp nữa, bây giờ cảm thấy hơi lạ lẫm.” Kiều Mộ trả lời thành thực.
Trên mạng sớm đã truyền ra gia thế trước kia của cô rồi, mọi người đều biết cô trèo cao với vào nhà họ Cố, lúc trước thật ra chỉ là một người trong gia đình bình thường. Vì thế có nhiều antifan đều rất ghen tỵ, cảm thấy cô không có gì mà có thể một bước bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Mà các fan thì đau lòng cho thần tượng của mình.
[Mộc Mộc cũng từng chịu khổ mà.]
[Cái chương trình “Bạn thân” lúc trước, Mộc Mộc chưa từng xuống bếp, tôi còn tưởng cô ấy không biết làm gì, ai ngờ đâu lại giỏi như vậy chứ.]
[Tôi lại thấy Mộc Mộc cực kỳ chân thật luôn ấy, khi xuống bếp không hề lười biếng mơ hồ chút nào. Nhưng lúc không làm gì, có thể làm cá mặn thì làm cá mặt, ha ha ha, thật sự quá là đáng yêu đó.]
[Đúng đúng đúng, tôi nhớ rõ lúc tham gia chương trình “Bạn thân” cô ấy có nói mình biết xuống bếp, nhưng chỉ là không thích thôi.]
[Tôi rất hiểu cô ấy, tôi cũng giống như vậy, nếu tôi gả cho một người giàu, cả đời này tôi cũng không muốn xuống bếp.]
Cố Hàn Thanh dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt sâu xa.
Ăn cơm xong, là lúc nghỉ trưa, các khách mời có thể tự do làm việc, tổ chương trình cũng không đưa nhiệm vụ. Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh quay về phòng, hơi muốn ngủ trưa một lúc, bởi vì buổi sáng dậy sớm quá. Nhưng trong phòng ngủ cũng có camera, cô không quen cho lắm, đi đến trước máy quay ngồi xổm xuống nhìn nó rồi nói: “Tôi muốn ngủ trưa, nên đậy máy quay lại nha.”
Cô cách màn hình rất gần, các fan bị gương mặt xinh đẹp phóng lớn của cô làm sốc, điên cuồng bình luận.
[Chị gái bắn thẳng tim em.]
[Cách gần vậy mà cũng không hề có dấu vết gì, làn da Mộc Mộc thật sự quá tốt rồi.]
[Mộc Mộc, đừng che lại mà, để bọn tôi nhìn cô thêm đi.]
Đáng tiếc, cho dù các cô kêu gọi khàn cả cổ Kiều Mộc cũng không biết, cô lấy một tấm thảm phủ thẳng lên máy quay, phát sóng trực tiếp lúc này đen xì, đạo diễn ở sau màn chỉ có thể phát quảng cáo lên.
Mà các phòng phát sóng trực tiếp còn lại cũng không khác lắm, khách mời đều muốn ngủ trưa, nên trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhau phát quảng cáo.
Khán giả cảm thấy không thú vị, lần lượt thoát ra ngoài, làm việc của mình.
Đến hai giờ rưỡi, mấy phòng phát sóng trực tiếp mới mở lại.
Kiều Mộc ngủ trưa xong, theo thói quen đi ra ban công hoạt động tay chân, máy quay được bõ thảm ra cũng chuyển động theo, sau đó quay cảnh phía trước, trong nháy mắt các fan nhìn thấy phong cảnh đô thị phồn hoa dưới chân núi, đôi mắt đều mở to.
[Má ơi! Tầm nhìn này cũng quá sung sướng rồi đó?]
[Hu hu hu, thật xinh đẹp, tôi cũng muốn ở căn phòng lớn như vậy.]
[Khoan đã, tầm nhìn này lần trước Mộc Mộc không phải đã đăng lên một lần sao? Cảnh vậy ở đó giống hệt như này mà.]
[Tôi mới lục lại xong, quả thật là đúng đó, chương trình lúc trước không lên phòng ghi hình, bằng không chúng ta đã sớm biết cô ấy chính là bà Cố rồi.]
[Nói không chừng lúc đó tổng giám đốc Cố còn trốn trong phòng này đó, ha ha ha, tổng giám đốc Cố thật là ấm ức, chẳng trách lúc trước thích ăn giấm như vậy.]
Cốc cốc cốc.
Lúc này bỗng