Editor: Trường ThanhBeta: An HiênNếu như có thể, Tô Đàm tình nguyện không bao giờ nghe câu chuyện này.
Câu chuyện xưa của chị chủ Tần Nhu và con người dịu dàng chín chắn trong trí nhớ của cô giờ lại như hai người xa lạ. Tính cách cô ấy hoạt bát, thích đi du lịch và thám hiểm, yêu những bông hoa hồng mà mình hái từ vườn.
Hoa hồng phải có màu đỏ rực rỡ, cánh hoa lăn tăn những giọt nước trong suốt, khi đưa lại gần mũi thì ngay lập tức có thể ngửi được mùi hương trầm thoang thoảng.
Giọng Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt như đang kể một câu chuyện ly kỳ chỉ có trong phim điện ảnh và tiểu thuyết: "Tần Nhu yêu hoa đến nghiện, nghe nói trong hôn lễ của cô ấy, tại vườn hoa cử hành hôn lễ có chuẩn bị một vườn hoa hồng nở rộ." Chú rể thậm chí còn thuê trực thăng để tạo một cơn mưa hoa hồng vô cùng lãng mạn vào thời khắc cô dâu bước lên thảm đỏ.
"Nhưng hôn lễ đã không thể diễn ra, chú rể và Tần Nhu gặp tai nạn giao thông." Lục Nhẫn Đông tiếp tục kể: "Từ đó về sau, Tần Nhu bắt đầu nói với người khác rằng mình không còn thích hoa hồng nữa."
Khuôn mặt Tô Đàm tái nhợt gần như trong suốt, trên môi chỉ còn đọng lại chút sắc hồng nhàn nhạt, cô lẳng lặng nghe, không đặt câu hỏi nào.
Lục Nhẫn Đông tiếp tục.
Người Tần Nhu yêu tên đầy đủ là Tề Như Ca, anh ta có một người em sinh đôi, hai người cùng nảy sinh tình cảm với Tần Nhu, chỉ tiếc rốt cuộc Tần Nhu lại lựa chọn người anh.
Sau khi Tề Như Ca mất, Tề Như An theo Tần Nhu bôn ba khắp nơi, cuối cùng lựa chọn định cư ở nơi này.
Lúc này, đã là mười năm kể từ khi Tề Như Ca qua đời. Mười năm, như nước rơi trên đá cũng nên tạo được một vũng nhỏ. Nhưng lòng Tần Như đã khép kín, cô ấy từ chối Tề Như An, cũng từ chối hoa hồng Tề Như An tặng.
Lục Nhẫn Đông kể đến đoạn này, thấy sắc mặt của Tô Đàm quả thực khó coi, anh khẽ nói: "Cô không sao chứ? Tôi đi lấy cho cô cốc nước nóng nhé?"
Tô Đàm cụp mắt gật đầu.
Lục Nhẫn Đông đứng dậy ra cửa lấy cốc nước nóng rồi từ từ đưa tới trước mặt Tô Đàm.
Tô Đàm đưa tay, nặng nề nhận lấy cốc nước, cảm nhận nhiệt độ không ngừng truyền tới, thì thào: “Anh kể tiếp đi.”
Lục Nhẫn Đông tiếp tục.
Nếu như nói Tề Như Ca là chấp niệm đời này của Tần Nhu, như vậy không thể nghi ngờ gì nữa, Tần Nhu lại khiến Tề Như An không buông bỏ được.
“Hắn tặng cho cô ấy tất cả những vật có liên quan đến hoa hồng, thậm chí lúc Tần Nhu kết hôn, hắn cũng phải dùng vườn hoa hồng kia để cầu xin Tần Nhu mềm lòng." Lục Nhẫn Đông nói, "Nhưng Tần Nhu hoàn toàn không quan tâm, cô ấy từ chối tất cả tấm lòng của Tề Như An, cho đến khi…"
"Cho đến cái gì?" Tô Đàm hỏi.
Lục Nhẫn Đông: "Cho đến khi cô ấy nhận được một món quà đặc biệt."
Tô Đàm đã đoán được đó là món quà gì, cô nặng nề cắn môi dưới, run giọng hỏi: "Thi thể?"
Lục Nhẫn Đông gật đầu, anh khẳng định: "Đúng, thi thể."
Lúc này không ai biết tại sao Tề Như An đột nhiên không bình thường như vậy, tàn nhẫn giết hại một cô gái vô tội, đồng thời liên tục đâm chém lên thi thể để tạo thành hình hoa hồng.
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Tôi hút thuốc có sao không?"
Tô Đàm lắc đầu: "Không sao đâu."
Lục Nhẫn Đông móc điếu thuốc ra, châm lửa, nhắm hai mắt, anh nói: "Cụ thể tại sao Tề Như An phải làm như vậy, còn phải hỏi Tần Nhu, nhưng việc Tần Nhu nảy sinh sự đồng cảm với bức ảnh này e là có nguyên nhân."
Tô Đàm không thể hiểu nổi, cô nói: "Nguyên nhân? Chuyện thế này cũng có nguyên nhân sao?" Cô nghĩ tới lúc bản thân vô tình thấy bức ảnh máu me đó thì lập tức buồn nôn, quả thực không hiểu tại sao lại có người thích thể loại này.
Lục Nhẫn Đông: "Lúc Tần Nhu và Tề Như Ca tham gia hôn lễ gặp tai nạn giao thông, xe đi với tốc độ cao đâm trực tiếp vào đuôi xe chở hàng lớn, trên xe hàng kia vận chuyển chủ yếu là thép. Tôi đã điều tra tài liệu năm đó, thời điểm xảy ra tai nạn, Tề Như Ca đánh tay lái sang bên trái nên Tần Nhu không có chuyện gì, nhưng Tề Như Ca lại chết ngay bên cạnh Tần Nhu." Sợ Tô Đàm chưa lái xe nên không hiểu, anh giải thích thêm, "Trong tình huống đó, người cầm lái theo phản xạ sẽ đánh tay lái sang bên phải khiến người ngồi ghế lái phụ bị hất ra." Tề Như Ca có thể phản ứng như vậy đã khẳng định tình yêu của anh ta đối với Tần Nhu là tình yêu vượt qua sống chết.
Lục Nhẫn Đông thở dài: "Thi thể Tề Như Ca vô cùng khó coi, thậm chí không thành hình người, mà đồng thời ghế sau rải rất nhiều hoa hồng tươi. Cho nên... Thi thể của anh ta hợp thành một với hoa hồng."
Tô Đàm nghe xong thì đờ người ra, giống như tâm trí của cô không thể nào hiểu nổi những gì Lục Nhẫn Đông đang kể.
"Thi thể của những người bị hại có thể làm Tần Nhu nảy sinh sự đồng cảm.” Một điếu thuốc nhanh chóng hút gần hết, Lục Nhẫn Đông cười tự giễu: "Tề Như An hẳn chỉ định giết một người, chúng tôi thậm chí tìm được di thư trong nhà hắn, nhưng phản ứng của Tần Nhu đã khiến hắn ngạc nhiên và mừng rỡ...”
Anh châm điếu thuốc thứ hai: "Về ảnh chụp, chính Tần Nhu là người yêu cầu tung lên mạng."
Cả người Tô Đàm run rẩy.
Lục Nhẫn Đông: "Dĩ nhiên, người đăng hình ảnh chính là Tề Như An. Hắn sát hại nạn nhân vào cuối tháng 12, ngày 5 tháng 1 thì chụp ảnh, Tô Đàm, cô không sao chứ?”
Tô Đàm lắc đầu, nhưng dù ai nhìn sắc mặt của cô đi chăng nữa cũng cảm thấy cô không ổn.
Lục Nhẫn Đông không đành lòng: "Nếu không thì hôm nay..."
Giọng Tô Đàm đầy kiên định: "Không, hôm nay tôi phải được nghe hết câu chuyện này."
Lục Nhẫn Đông hơi do dự, đứng dậy tăng điều hòa lên thêm mấy độ. Nhưng thực ra anh cũng biết, Tô Đàm bị lạnh không phải do nhiệt độ môi trường mà là cái lạnh từ xương
từ tủy.
"Sau đó, người bị hại do Tần Nhu chọn, Tề Như An ra tay." Lục Nhẫn Đông nói: "Cô cũng từng là mục tiêu của họ, nhưng sau đó không tìm được cơ hội ra tay nên buông tha."
Dựa vào vẻ ngoài của Tề Như An, muốn lừa gạt sự tín nhiệm của mấy cô gái trẻ tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn dễ dàng dẫn cô gái mà Tần Nhu mong muốn tới ngoại thành, sau đó ung dung giết chết.
"Đêm hôm đó tôi... nhìn thấy Tề Như An đúng không?" Tô Đàm hỏi.
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Đúng, hắn tới trường học gặp Tần Nhu, thuận tiện xử lý thi thể." Lúc ấy trường học đã nghỉ, thời tiết lại lạnh, Tề Như An có lẽ cũng không nghĩ tới, hắn đã cố ý chọn con đường nhỏ tĩnh lặng nhưng vẫn bị Tô Đàm gặp phải.
"Tại sao lại là chỗ đó?" Tô Đàm thắc mắc, "Tại sao không phải ở quán cà phê?"
Lục Nhẫn Đông nhả khói, cười giễu cợt: "Tôi đâu có biết, có thể do Tần Nhu chê thi thể quá bẩn?"
Cổ họng Tô Đàm như có gì đó nghẹn lại. Tình yêu như vậy, cho dù Lục Nhẫn Đông có nói rõ ràng hơn thì Tô Đàm cũng vẫn không hiểu được.
Lục Nhẫn Đông nói tiếp: "Ba nạn nhân đã tử vong, bọn tôi khoanh vùng mục tiêu thì dấu vết nhanh chóng dẫn đến bọn họ, bắt giữ cũng chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua tôi không ngờ..."
Tô Đàm: "Không ngờ tới gì?"
Lục Nhẫn Đông dập điếu thuốc thứ hai: "Không tìm được con mồi nên Tề Như An tự chọn bản thân làm món quà kết thúc."
Đầu óc Tô Đàm trở nên quay cuồng, không còn có thể cẩn thận suy nghĩ nữa, cô áp tay vào mặt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Những con số ở hiện trường kia thì sao? Là đếm ngược sao?”
Lục Nhẫn Đông: "Tất cả mọi người đều cho rằng những con số kia là 310, nhưng thứ tự hẳn phải là 301."
Tô Đàm hoàn toàn không hiểu.
Lục Nhẫn Đông nhìn sắc mặt Tô Đàm, lo lắng: "Cô còn lạnh không? Tại sao vẫn run như vậy?" Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm cổ tay mảnh khảnh của Tô Đàm, cảm nhận được sự lạnh băng ở nơi đó.
"301, tại sao lại là 301?" Tô Đàm tiếp tục truy hỏi.
Lục Nhẫn Đông: "Trong hình, người thứ nhất chết vào mùng 5 tháng 1, người thứ hai và ba đều là mùng 3 tháng 7."
Tô Đàm nói: "Vậy thì sao?"
Lục Nhẫn Đông: "Cô đã từng nghe đến dãy số hoa thủy tiên
(1) chưa?"
(1) Số Narcissic còn được gọi là số bất biến kỹ thuật số plumperinf (PPDI), số tự sự, sức mạnh, số Armstrong hoặc số Armstrong. Một số có 3 chữ số, tổng lũy thừa của các số trên mỗi bit của nó bằng chính nó (ví dụ: 1 ^ 3 + 5 ^ 3 + 3 ^ 3 = 153).Tô Đàm bắt đầu thấy đau đầu, cô nói: "Dãy số hoa thủy tiên? Loài hoa này có ý nghĩa gì sao?"
"Không, đây là một thuật ngữ toán học. Nếu một số có tổng lập phương các chữ số bằng chính nó thì đó là dãy số hoa thủy tiên, theo thứ tự là 153, 370, 371, 407." Lục Nhẫn Đông nói, "Ngày nạn nhân bị hại, cộng thêm con số viết bên cạnh thi thể vừa hay tạo thành mấy nhóm chữ số này."
Tô Đàm hỗn loạn: "Nhưng hoa thủy tiên thì có liên quan gì đến họ?"
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: "Trong thần thoại Hi Lạp có một câu chuyện về người đàn ông tên là Narcissus, mỗi ngày chỉ soi xuống nước ngắm nhìn bản thân mình, cuối cùng bị biến thành đóa hoa thủy tiên, bởi vậy hoa thủy tiên có ý nghĩa tự yêu bản thân. Mà trên thế giới này hai người có thể có hình dáng giống nhau như đúc chỉ có anh em song sinh. Theo như tôi đoán, Tề Như An chọn những ngày tháng đó..."
Tô Đàm ngơ ngác tiếp lời Lục Nhẫn Đông: "Hắn muốn thay anh trai gửi quà cho Tần Nhu?"
"Đại khái là thế." Lục Nhẫn Đông trầm mặc.
Tề Như Ca mang món quà tốt nhất đến cho Tần Nhu, là một hôn lễ cực kì long trọng nhưng lễ chưa đến thì người đã đi.
Sau đó em trai Tề Như Ca là Tề Như An vì Tần Nhu, bổ sung một phần đại lễ có một không hai. Hắn chết vào ngày mùng 7 tháng 4, trở thành số cuối cùng trong dãy số hoa thủy tiên.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí.
Nhưng mùi khói thuốc không làm Tô Đàm cảm thấy ghét mà ngược lại là một dấu hiệu để cô cảm giác được mình còn ở trần gian.
Lúc này ngoài phòng có ánh mặt trời chiếu tới, nếu như thường ngày thì lúc này cô đang nằm yên tĩnh phơi nắng hay nói chuyện phiếm với chị chủ ở sân sau.
Cơ thể của cô khi phơi nắng sẽ ấm lên, không giống lúc này, lạnh giá như pho tượng bị đông cứng lại.
"Chị chủ sẽ ra sao?" Tô Đàm hỏi.
"Sẽ không lĩnh mức án quá nặng." Lục Nhẫn Đông nói, "Tề Như An đã nhận tất cả tội rồi."
Tô Đàm nói không nên lời, cuối cùng từ miệng cô chỉ thốt lên được một câu: "Tôi lạnh quá."
Lục Nhẫn Đông không kìm lòng được, anh đưa tay ra kéo Tô Đàm vào lòng, ôm cô thật chặt: "Tô Đàm, nếu cô muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái đi."
Tô Đàm chợt cảm thấy những lời nói này rất quen thuộc, nhớ lại trong quá khứ, ở tang lễ bà nội cũng có người nói với cô như vậy.
Nhưng có lẽ vô dụng thôi, nước mắt và linh hồn cô giống nhau, đều đã đông cứng lại, không trào ra nổi dù chỉ một giọt.