Ngày đó chính Tô Đàm cũng không biết mình về phòng bằng cách nào. Tóm lại, khi cô nằm trên giường, Đường Tiếu hỏi có muốn uống chút sữa bò nóng không, Tô Đàm mới đột nhiên hoàn hồn.
Đường Tiếu ở giường dưới lo lắng hỏi thăm Tô Đàm, có lẽ chứng kiến trạng thái hoảng loạn của Tô Đàm khiến cô ấy lo lắng không biết có phải cô không thoải mái hay là gặp chuyện gì rồi không.
"Không cần đâu." Tô Đàm nói, "Tớ không sao..."
Tuy vậy Đường Tiếu vẫn dặn đi dặn lại: "Đàm Đàm, không thoải mái thì phải nói cho tớ biết ngay nhé."
Tô Đàm chỉ ừ rồi yên lặng nhìn trần nhà màu trắng. Tại các góc nhà có dính một ít bụi bặm và mạng nhện, cô nằm nhìn chằm chằm vào nơi đó, một lúc lâu sau mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Thành phố đợt này sôi sục về việc kết thúc vụ án giết người.
Ngày thứ hai, báo chí và các loại truyền thông ùn ùn đưa tin, cho nên dù Tô Đàm có không muốn quan tâm thì nó cũng cứ đập vào mặt.
Trước khi Tần Nhu bị kết án, đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.
Tần Nhu ngồi phía bên kia kính thủy tinh, trông cô ấy gầy hẳn đi, thế nhưng vóc dáng vẫn đẹp như cũ, thậm chí còn mang vẻ đẹp mê hoặc chưa từng có trước đây.
Tô Đàm không biết tại sao mình muốn gặp mặt Tần Nhu, thật ra thì cô còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Nhu, toàn bộ những điều muốn hỏi đều không thể thốt lên thành lời. Bởi Tần Nhu trước mặt không phải là chị chủ Tần Nhu trong trí nhớ của Tô Đàm nữa rồi, mà là một kẻ máu lạnh, một hung thủ giết người.
Hai người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, khi thời gian gặp mặt sắp kết thúc, Tần Nhu nói ra những lời khiến Tô Đàm rợn cả tóc gáy: "Tô Đàm, em biết không, một số mà có tổng của từng chữ số mũ n bằng chính nó được gọi là dãy số Narcissistic."
Lời này Lục Nhẫn Đông đã từng nói, chẳng qua hơi khác một chút, Tô Đàm nghi ngờ hỏi: "Ý chị là dãy số hoa thủy tiên đúng không?"
Tần Nhu vén sợi tóc ra sau tai, cô ấy cười mỉa mai: "Dãy số Narcissistic với bậc 3 thì là Hoa Thủy Tiên, với bậc 4 thì dãy số Narcissistic còn được gọi là dãy Hoa Hồng... Sau này chị mới biết, những gì Tề Như An nói cho chị hoàn toàn ngược lại."
Cô ấy đứng dậy, xoay lưng về phía Tô Đàm, giọng đầy lạnh nhạt: "Em nói xem, Tề Như An thích hoa Thủy Tiên hay hoa Hồng, hắn thật sự yêu chị hay vì những kỉ niệm của chị với hắn giống hoa Thủy Tiên?"
Tô Đàm bàng hoàng như bị sét đánh, cô còn muốn hỏi lại nhưng đã hết thời gian, Tần Nhu bị cảnh sát dẫn đi.
Lục Nhẫn Đông đang đứng hút thuốc ngoài cửa, nhìn Tô Đàm hoảng hốt đi ra, anh gọi to: "Tô Đàm."
Tô Đàm: "Anh đã sớm biết rồi sao?"
Lục Nhẫn Đông không trả lời, anh đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Đàm: "Đi thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi mới phát hiện một quán ăn cực kì ngon."
Tô Đàm ỉu xìu, vẻ mặt cũng khó coi, chậm chạp theo Lục Nhẫn Đông lên xe.
Nửa tiếng sau, hai người rốt cuộc cũng ngồi trên ghế tại quán ăn, Lục Nhẫn Đông gọi xong thức ăn mới hỏi: "Tô Đàm, năm nay đã là năm thứ ba đại học rồi, cô đã tìm được chỗ thực tập nào tốt chưa?"
Tô Đàm lắc đầu: "Chưa, cái này không phải do trường học sắp xếp sao?"
Lục Nhẫn Đông chống cằm suy nghĩ một hồi: "Được rồi."
Lúc ấy Tô Đàm cũng không hiểu câu trả lời của Lục Nhẫn Đông có ý gì, cho đến sau này tới nơi thực tập, cô mới hiểu câu đó của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì...
Lúc ăn cơm cũng không thấy Tô Đàm có tí tinh thần nào, trông hơi uể oải, chắc là vừa ốm dậy lại đột nhiên biết chuyện này cho nên bị đả kích không nhẹ.
Lục Nhẫn Đông hơi đau lòng: "Tô Đàm, đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả đều đã qua rồi."
Nghe vậy, Tô Đàm cười khổ, cô biết tất cả đều đã qua, hung thủ sa lưới nhưng cô không thể nào loại bỏ những hình ảnh kia ra khỏi tâm trí.
Ăn cơm xong, cơ thể mệt mỏi đã có chút sức sống, Tô Đàm để đũa xuống, nói cảm ơn với Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông vẫn còn bận tâm, lại an ủi Tô Đàm thêm mấy câu.
Nhưng Tô Đàm chậm rãi lên tiếng: "Anh Lục, tôi có mấy lời muốn nói với anh."
Giọng nói của Tô Đàm mềm mại lại kiên định, ngay lập tức Lục Nhẫn Đông hiểu Tô Đàm muốn nói gì: "Tô Đàm, cô nói đi, chờ cô nói xong, tôi cũng có vài điều muốn nói."
Tô Đàm: "Anh Lục, tôi... Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này, chẳng qua là, tôi không có cách nào..."
Lục Nhẫn Đông: "Không có cách gì?"
Tô Đàm: "Không có cách nào đáp lại anh." Sau khi nói xong cô lại ngượng ngùng bổ sung một câu, "Tôi… tôi không biết có phải do tôi tự tưởng tượng hay không, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian của anh nữa."
Ngón tay Lục Nhẫn Đông khẽ sờ cốc thủy tinh, khi anh nghe được lời của Tô Đàm thì khẽ cười: "Tô Đàm, em đã yêu ai bao giờ chưa?"
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông lại hỏi: "Vậy em đã từng thích ai chưa?"
Tô Đàm tiếp tục lắc đầu, cô không có thời gian và hơi sức đâu mà đi thích người khác.
Lục Nhẫn Đông: "Nếu đã như thế, có thể cho anh một cơ hội không?" Anh nói, "Người theo đuổi em là anh, dĩ nhiên em có quyền từ chối. Nếu như bây giờ em chưa thích anh thì chúng ta qua lại nhiều một chút, không chừng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."
Tô Đàm muốn nói rõ ràng là lãng phí thời gian và sức lực còn gì, lại bị Lục Nhẫn Đông ngắt lời.
Lục Nhẫn Đông: "Anh sẵn sàng dành thời gian cho em, dù sau này quan hệ của chúng ta không đi đến đâu nhưng khoảng thời gian này khiến anh thấy rất vui vẻ."
Tô Đàm bị Lục Nhẫn Đông xoay vòng vòng, cô cảm thấy hơi lạ, nhưng nhất thời cô không biết lạ chỗ nào.
Lục Nhẫn Đông nhìn Tô Đàm đang tràn đầy buồn bực và nghi ngờ, không nhịn được bật cười, "Được rồi, những điều này đều chỉ là ngụy biện thôi. Anh nói rõ với em vậy, anh thích em, không liên quan đến việc em có thích anh hay không, nhưng tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy, không cho anh cơ hội đến gần em."
Anh lấy
một ví dụ, "Giống như em muốn ăn một đĩa gà cay, nhưng em không được ăn, chỉ có thể chảy nước bọt ở bên cạnh nhìn. Đành rằng là không thể ăn nhưng được ngửi thôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi."
Anh nói như vậy, Tô Đàm hiểu ngay: "Thật sự là như vậy sao?"
Lục Nhẫn Đông nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Nhìn biểu cảm của Tô Đàm khá là có nhiều vướng mắc.
Lục Nhẫn Đông: "Hay là nói thế này cho dễ hiểu, ở cạnh anh làm em thấy khó chịu ư?"
Nói như thế cũng không đúng, tính tình Lục Nhẫn Đông thoải mái, đối đãi với người khác không bao giờ để người ta thấy lúng túng, Tô Đàm nói: "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm ..."
Lục Nhẫn Đông nín cười: "Không đúng chỗ nào, em xem, anh không bắt ép gì em, chẳng qua chỉ thử một chút thôi mà, nếu như cảm thấy hợp thì sao, mọi người đều vậy cả mà."
Tô Đàm: "Mọi người cũng theo trình tự như vậy sao?"
Lục Nhẫn Đông cũng gật đầu một cách đầy nghiêm túc.
Tô Đàm chưa yêu ai, thậm chí ngay cả thầm mến một người như thế nào cũng chưa từng trải qua, hôn nhân đối với cô mà nói cũng không đủ sức hấp dẫn, huống chi là yêu. Cô thậm chí đã suy nghĩ xem nên làm thế nào để vượt qua quãng đời này một mình.
"Được rồi." Lục Nhẫn Đông cũng bó tay, không thể nào phản bác được Tô Đàm đang ngồi ủ rũ.
Lục Nhẫn Đông nhìn nét mặt của Tô Đàm, cô luôn khiến anh có cảm giác mình đang lừa gạt một con thỏ nhỏ không biết gì, nhưng chẳng sao cả, lừa con thỏ vào trong vòng tay, anh sẽ đối xử với con thỏ đó thật tốt, không để cô phải chịu khổ sở.
"Được rồi mà, không nghĩ nữa." Lục Nhẫn Đông nói, "Nhìn bộ dạng ấm ức của em kìa, người khác lại tưởng anh đang bắt nạt em thì sao."
Tô Đàm đáp: "Ừm..."
Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm trở về phòng rồi hớn hở rời đi.
Sau khi Tô Đàm đến cửa phòng, cô gặp Đường Tiếu đang chuẩn bị ra ngoài hẹn hò, cô gọi: "Tiếu Tiếu ơi..."
Đường Tiếu cười: "Sao vậy cưng?"
Tô Đàm hỏi: "Cậu nói xem tình yêu là như thế nào?"
Đường Tiếu đáp: "Tớ á, còn phải xem tớ vừa mắt ai đã..."
Tô Đàm hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Đường Tiếu thản nhiên: "Sau đó theo đuổi thôi."
Tô Đàm: "Nếu người ta không thích cậu thì sao?"
Đường Tiếu rất có tâm, vỗ vai Tô Đàm: "Chỉ cần anh ta chưa có bạn gái, cũng phải có thêm chút cố gắng, nói không chừng có thể tóm được đó." Chợt cô ấy giống như phát hiện lục địa mới: "Đàm Đàm, sao đột nhiên cậu lại hỏi tớ cái này, có người nào đang theo đuổi cậu hả?"
Tô Đàm hơi mờ mịt: "Có thể coi là vậy."
Đường Tiếu hỏi: "Cái gì gọi là có thể coi là vậy?"
Tô Đàm trả lời: "Ừm, tớ từ chối anh ấy, anh ấy lại nói theo đuổi tớ là quyền của anh ấy, tớ nghe xong thấy có vẻ cũng đúng."
Đường Tiếu mỉm cười nhìn vẻ mặt mơ màng của Tô Đàm: "Ừ, có lẽ như vậy, nói yêu thôi mà thú vị thật, chỉ cần không phải hạng người cặn bã là được... Có thời gian đưa tớ đi gặp anh ta một chút, tớ sẽ làm quân sư cho cậu."
Tô Đàm: "Nhưng mà tớ ..."
Đường Tiếu: "Cậu có ghét anh ta không?"
Tô Đàm lắc đầu, cô đang muốn nói nhưng cô cũng không thích thì Đường Tiếu liền bổ sung thêm một câu: "Không ghét thì thử xem sao, yêu đương thôi mà, đừng để ý đến lời người khác, đây sẽ là người sẽ sống cả đời với cậu, nhỡ chậm rãi tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm thì sao. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện tình cảm thì nên nghiêm túc một chút."
Tô Đàm im lặng, cô cảm thấy nhìn theo một mức độ nào đó thì Đường Tiếu và Lục Nhẫn Đông là cùng một kiểu người...
Đường Tiếu lại gần bóp mặt Tô Đàm, hài lòng thỏa dạ nói tiếp: "Có điều cậu phải phân biệt rõ ràng, anh ta muốn sống cả đời với cậu hay do thấy cậu xinh đẹp mà muốn nhúng chàm, chẳng qua nếu cậu không phân biệt rõ ràng được thì đơn giản lắm, không kết hôn thì không lên giường."
Tô Đàm hỏi: "Sao lại tính đến bước lên giường rồi?!"
Đường Tiếu: "Cưng à, người lớn cả rồi, mấy thứ nhỏ nhặt này, hầy, nói thật nhé, cậu đáng yêu như vậy, nếu tớ là con trai..."
Tô Đàm vỗ vào trán cô ấy, tức giận nói: "Nếu cậu là con trai thì còn có thể đứng giữa phòng nữ sinh thế này sao?"
Đường Tiếu: "Này này, ngộ nhỡ tớ vượt tường leo rào giỏi thì sao?"
Tô Đàm: "Biến mau!"
Đường Tiếu cười to: "Tớ đi đây, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tớ, à, chờ buổi tối tớ về sẽ bổ túc thêm cho cậu, đây là chuyện lớn, không thể lơ là." Người nào mà muốn theo đuổi Tô Đàm đều chẳng dễ dàng gì. Trước kia có nam sinh đã thử theo đuổi Tô Đàm, cuối cùng chỉ nhận được thái độ lạnh nhạt từ cô, đâm ra chùn bước phải rút lui. Đường Tiếu vẫn cho rằng khi nào có công ăn việc làm ổn định thì Tô Đàm mới gặp được người thích hợp, ai ngờ Tô Đàm lại đột nhiên nghênh đón số đào hoa.
Chẳng qua đóa hoa kia của Tô Đàm rốt cuộc là kiểu gì nhỉ, nhất thời khiến Đường Tiếu cực kì tò mò.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:Lục Nhẫn Đông: Nhân lúc Tô Đàm còn chưa biết yêu là gì, phải nhanh chóng tẩy não mới được (tiếng ruồi bay).Tô Đàm: ... Phiền phức quá.