Edit: OnlyU
Tham gia tiệc sinh nhật thì đương nhiên không thể đi tay không, Giang Thiếu Bạch suy nghĩ xong, quyết định đi ra ngoài mua quà cho học trò nhỏ.
Hai ngày nghỉ cuối tuần nên đường phố rất đông người qua lại.
Giang Thiếu Bạch bất ngờ trông thấy Lâm Thượng. Hắn vừa phá hỏng “kế hoạch phát tài” của người ta, giờ tình cờ gặp trên đường khiến hắn không khỏi khó xử. Nhưng sau đó hạn lại nghĩ không cần thiết phải tránh mặt, dù sao lúc đó hắn che chắn kín mít, Quách Phạn nhận ra hắn là ngoài ý muốn, còn Lâm Thượng vốn không quen biết hắn từ trước nên chắc chắn sẽ không nhận ra.
Giang Thiếu Bạch thấy Lâm Thượng đi vào một cửa hàng túi xách nổi tiếng hàng secondhand, hẳn là đi bán túi xách.
“Ông chủ, túi này có giá gốc đến hơn hai chục ngàn tệ, hiện tại còn mới đến chín phần, sao chỉ có giá hai ngàn được?” Lâm Thượng cau chặt lông mày nói.
Ông chủ lành lạnh đáp: “Hàng của cậu không còn nhãn hiệu, cũng không có hóa đơn. Tuy nhìn rất giống hàng thật nhưng ai biết đây là thật hay giả.”
“Nhìn chất da này đi, rõ ràng là hàng thật.” Lâm Thượng thầm mắng Lâm Dao trong lòng, mua hàng đắt như vậy mà không giữ hóa đơn gì cả.
“Dù là hàng đã qua sử dụng nhưng mọi người vẫn rất coi trọng hóa đơn, cậu lại không có gì cả, sao tôi có thể trả giá cao được? Trả hai ngàn là không tồi rồi. Này cậu, hiện tại tay nghề hàng A ngày càng cao, người ta làm túi cũng bán giá này, mà còn có hóa đơn.”
Nét mặt Lâm Thượng rất khó coi: “Được rồi, hai ngàn thì hai ngàn.”
Lúc Lâm Thượng bước ra khỏi cửa hàng, nét mặt hắn thối hoắc.
Lâm Dao vốn ở nhà họ Trần nhưng sau khi bị lộ tẩy thì đành phải ra ngoài ở. Lâm Thượng thì ở nhà của công ty cấp cho, nhưng chuyện của hắn và Lâm Dao truyền đến công ty, ông chủ cũng biết chuyện Lâm Thượng và Lâm Dao cắm sừng Trần Tiếu, nghĩ hắn vong ân phụ nghĩa nên đã sa thải, do đó Lâm Thượng không còn chỗ ở.
Hai ngày nay hắn liên lạc với mấy người bạn thân, kết quả đối phương không giả vờ tắt máy thì cũng qua loa nói qua chuyện khác, thậm chí có người còn thẳng thừng châm chọc khiêu khích hắn.
Lâm Thượng nghĩ lòng người dễ thay đổi, những người gọi là bạn bè đó căn bản không tin được. Hắn sống ở thủ đô đã nhiều năm, đã quen chốn phồn hoa nơi này nên không muốn nửa đường bỏ cuộc, thất bại về quê.
Lâm Thượng là người duy nhất trong thôn thi đậu đại học Bắc Kinh, thế nên hắn tự tin hơi quá mức. Trước kia Trần Nguyên Khôn giúp đỡ hắn rất nhiều, ngoài mặt hắn ra vẻ cảm kích nhưng trong lòng lại nghĩ hắn có thể lăn lộn ở thành phố lớn hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân. Thế nên tuy xích mích với nhà họ Trần nhưng Lâm Thượng không lo lắng, ngược lại càng muốn thể hiện bản thân, gây dựng sự nghiệp cho nhà họ Trần thấy rõ năng lực của hắn.
Sau khi Lâm Thượng bị sa thải, Lâm Dao thuê một chỗ ở rồi từ từ tìm việc làm.
Thủ đô không dễ sống, tiền thuê một căn hộ hai người không phải là con số nhỏ. Lâm Dao phải chăm con nhỏ nên chưa thể ra ngoài làm việc, mà sữa bột, tã lót, tất cả đều là tiền.
Thành tích thời đại học của Lâm Thượng không tồi, ngoại hình cũng không tệ, là một trong những nhân vật nổi trội trong trường, sau này đi làm, dựa vào mặt mũi của Trần Nguyên Khôn nên hắn cũng không gặp sóng gió gì. Nhưng sau khi mọi chuyện vỡ lở, chưa đến vài ngày mà hắn đã cảm nhận được cuộc sống khó khăn thế nào.
Hắn vừa đi làm không lâu, chưa tích góp được bao nhiêu tiền, sau khi thuê nhà thì không còn tiền nữa. Cũng may Lâm Dao biết quan tâm thông cảm, chủ động đưa túi xách cho hắn đi bán, phụ tiền sinh hoạt.
Tính tình hắn lại cao ngạo, vốn không muốn nhận lời đề nghị của Lâm Dao, nhưng thật sự hắn không còn xu nào, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Giang Thiếu Bạch nhìn tướng mạo đối phương, thầm nghĩ Lâm Thượng không thoát khỏi phản phệ của chú thuật, nhưng đúng là người trực tiếp hạ chú không phải là hắn. Có điều chưa gì đã nhanh chóng sa sút đến độ phải cầm túi xách hàng hiệu của bạn gái đi bán. Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, không biết mắt nhìn người của Lâm Dao bị gì nữa.
…
“Thầy, thầy đến rồi?” Diệp Tinh vừa trông thấy Giang Thiếu Bạch đã nhảy chân sáo chạy đến.
“Đây là quà tặng em.” Giang Thiếu Bạch thuận tay đưa một cái gói cho Diệp Tinh.
Cậu bé cười tươi rói: “Thầy tốt quá, còn tặng quà cho em nữa.”
“Nói gì vậy, đây là chuyện đương nhiên mà.” Hắn vòng tay ôm cổ, kéo Diệp Tinh qua một bên hỏi nhỏ: “Lát nữa anh Đình Vân của em có đến không?”
Cậu bé gật đầu đáp: “Hình như có đó thầy.”
Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ vai học trò nhỏ nói: “Vậy lát nữa khi anh em đến, em nhớ rót rượu cho anh em uống đó.”
Diệp Tinh chớp mắt, vô tội nói: “Thầy, em còn là trẻ con, không thể uống rượu.”
“Chuyện này đơn giản thôi, em có thể uống nước nho, lừa anh Đình Vân của em uống rượu vang!” Giang Thiếu Bạch hướng dẫn từng bước.
Diệp Tinh chắp tay sau mông, có vẻ nghiêm túc nói: “Thầy muốn làm chuyện xấu gì vậy? Thầy làm vậy là không đúng, thích một người phải quang minh chính đại theo đuổi, thừa dịp người khác uống rượu say làm chuyện xấu là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là không đúng.” Diệp Tinh nhón chân lên, lén lén lút lút nói bên tai Giang Thiếu Bạch: “Hiện tại tư tưởng của mọi người rất cởi mở, chuyện gạo nấu thành cơm gì đó đã vô dụng rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc tiểu quỷ này, đúng là trong đầu tính toán quá nhiều.
“Không phải như em nghĩ đâu, anh không muốn phát triển nhanh như vậy.” Hắn chỉ muốn đơn giản hôn hai cái mà thôi.
“Thật hả thầy?” Cậu học trò nhỏ hỏi lại.
“Đương nhiên rồi.”
“Hai người đang nói gì vậy?” Không biết Diệp Đình Vân đã đến gần từ lúc nào, cậu bỗng lên tiếng làm Giang Thiếu Bạch sợ hết hồn.
Hắn cau mày, nếu không phải hắn biết rõ Diệp Đình Vân là thụ nhân thì có lẽ sẽ nghĩ cậu là mèo, đi đường không phát ra một tiếng động.
“Anh Đình Vân, anh muốn uống rượu vang không? Em nói người ta khui một chai cho anh nha.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nhóc Diệp Tinh đúng là hành động mau lẹ!
“Bạn Giang, có muốn cùng uống một ly không?” Diệp Đình Vân bỗng hỏi.
Hắn không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Được thôi.”
“Không biết tửu lượng của cậu thế nào? Nếu uống say cũng đừng quá lo lắng, tôi sẽ đưa cậu về.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân đang khiêu khích
hắn đó hả?!
Nói đùa, tửu lượng của hắn… Đúng là tửu lượng của hắn rất khó đoán. Sư phụ quá nghèo, ông chỉ có thể uống rượu rẻ tiền, mà còn thích uống một mình nữa.
Diệp Tinh nhanh chóng ôm một bình rượu thật lớn đi tới, cậu bé nhỏ nhắn mà ôm một bình rượu lớn, có vẻ hơi cố sức.
Giang Thiếu Bạch nhìn học trò nhỏ, thầm nghĩ trẻ nhỏ dễ dạy, hắn dạy cậu bé không uổng công mà.
Rất đông khách khứa đến tiệc sinh nhật của Diệp Tinh, Trịnh Ly không ngờ Diệp Đình Vân cũng tới nên hơi ngạc nhiên. Cậu vừa đến là ngồi cạnh Giang Thiếu Bạch uống rượu. Diệp Tinh cũng ngồi bên cạnh uống một ly nước trái cây, nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cụng ly.
Cậu bé khẽ đảo mắt, có vẻ không hiểu rõ tình huống lắm.
Trịnh Ly kéo cậu bé qua một bên hỏi nhỏ: “Anh họ con và thầy giáo đang thi uống với nhau à?”
Diệp Tinh gật gật đầu: “Chắc là vậy ạ.”
“Có đặt tiền cược gì không?” Cô hơi tò mò hỏi tiếp.
Cậu bé lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.” Đại khái ai trụ được đến cuối cùng thì sẽ lợi dụng người còn lại, không biết là ai đây. Thế giới của người lớn thật là khó hiểu mà.
Trịnh Ly xoa xoa đầu con trai: “Con đi qua khuyên họ đi.”
Diệp Tinh: “…” Thầy vốn định chuốc say anh họ mà. Nếu bé đi quấy rối thì thầy sẽ nổi giận đó.
Cậu bé nhìn thoáng về phía Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, thầm suy đoán người nằm xuống trước có lẽ sẽ là thầy bé.
Giang Thiếu Bạch bị Diệp Đình Vân rót cả chai rượu, cảm thấy đầu như muốn nổ tung, lại nhìn thấy cậu uống cả chai rượu to mà vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cũng không muốn nhận thua.
“Tửu lượng của cậu không tồi!” Giang Thiếu Bạch miễn cưỡng cười nói.
Diệp Đình Vân cũng cười: “Quá khen, cậu cũng rất lợi hại.”
Cậu nói xong lại cầm chai rượu lên, rót cho hắn một ly. Hắn đã hơi mơ mơ màng màng, thầm nghĩ hẳn là Diệp Đình Vân đã nghe được kế hoạch của hắn và học trò nhỏ nên lúc này ăn miếng trả miếng.
Giang Thiếu Bạch vừa uống rượu, vừa choáng váng đầu óc vận công pháp. Vừa bắt đầu vận công pháp, hắn lập tức cảm thấy đầu bớt đau nhức, cùng lúc đó có một dòng khí ấm áp bị dẫn ra.
Lần trước trừ tà cho anh họ của Quách Phạn, hắn đã hấp thu không ít âm khí. Mặc dù âm khí đó không cường nhưng lại rất độc. Hai ngày này, dòng âm khí này luôn chạy loạn trong người hắn, khiến thỉnh thoảng hắn lại ngẩn người.
Tuy đã qua mấy ngày nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn chưa hoàn toàn hấp thu hết âm khí, nhưng lúc này, khi hắn đang mơ màng không nhận thức được gì thì âm khí ứ đọng trong cơ thể đang dần dần được hóa giải.
Diệp Đình Vân nhìn gương mặt đỏ bừng của Giang Thiếu Bạch, trong mắt lóe lên vài tia sáng lạnh. Cậu cảm nhận được mộc khí trong người đang bị một lực lượng vô hình nào đó hút ra, tất cả đi vào cơ thể Giang Thiếu Bạch.
Diệp Đình Vân vẫn luôn nghi ngờ Giang Thiếu Bạch chính là “tên háo sắc” kia, nhưng cậu không xác nhận chắc chắn, nhưng giờ phút này cậu đã có thể khẳng định.
Diệp Tinh đi một vòng xung quanh rồi quay lại, trông thấy gương mặt Giang Thiếu Bạch đỏ như quả táo. Cậu bé phồng má, lo lắng nhìn hắn, đối phương ngồi im ợ một cái, trên người toàn mùi rượu, thối quá đi!
“Anh Đình Vân, anh không sao chứ?” Diệp Tinh tới gần hỏi.
Diệp Đình Vân cười cười: “Anh không sao, nhưng thầy em thì không chắc.”
“Thầy không sao chứ?” Cậu bé vô cùng lo lắng hỏi.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Tinh, nghiêng đầu cười cười rồi bất ngờ ôm cậu học trò vào lòng.
Diệp Tinh bất ngờ không kịp đề phòng, tay chân luống cuống.
“Tiểu thần tài! Sao cưng đầu thai giỏi thế, có nhiều tiền tiêu vặt như vậy?”
Diệp Tinh lập tức đỏ mặt, thì ra trong lòng thầy, bé có hình tượng như vậy.
Diệp Thâm nhìn Giang Thiếu Bạch, cũng có chút ngạc nhiên
“A Ly, sao Giang Thiếu Bạch và Đình Vân uống nhiều vậy?” Diệp Thâm hỏi.
Trịnh Ly cũng hoang mang khó hiểu bèn nói: “Đều là sinh viên mới vào đại học, có lẽ tình cảm không tệ.”
Lúc Diệp Đình Vân mới vào đại học cũng có rất nhiều người tiếp cận làm quen nhưng đều bị cậu xa cách từ chối, không ngờ lại có quan hệ không tồi với Giang Thiếu Bạch. Trịnh Ly càng chắc chắn Giang Thiếu Bạch không phải người bình thường.
Cô mở to mắt nhìn hắn xoa đầu con trai cô thành cái ổ gà, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch say không còn biết gì rồi! Rượu vang đỏ ở đây vừa uống thì không sao, nhưng từ từ mới ngấm.
Diệp Đình Vân lấy di động ra nhắm ngay Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức phản xạ có điều kiện nở nụ cười tươi rói, nhe răng nói: “Cà.”
(qié, giống người ta hay nói cheese ấy)“Thầy say quá rồi.”
Diệp Tinh liếc Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ thầy thật vô dụng, muốn chuốc say anh họ để làm chuyện xấu mà cuối cùng lại say trước, thật vô dụng mà. Không hề giống cao nhân chút nào!
Hết chương 75
Truyện convert hay :
Vô Thượng Đan Tôn