"Chức Ca Nhi."
Cửa bị đẩy ra.
Tóc ngắn váy trắng, là Giang Duy Nhĩ: "Sao cháu lại bát nạt A Vãn nữa vậy."
A Vãn cảm thấy toàn bộ Giang gia, người hiểu lý lẽ nhất trừ Giang lão phu nhân thì chính là Giang Duy Nhĩ.
"Ngũ tiểu thư." A Vãn rất tán thưởng Giang Duy Nhĩ, bởi vì cô nắm đấm cứng, trước kia cô luyện Taekwondo, hai năm trước gặp Tiếu Lân Thư thì không luyện nữa, thật đáng tiếc.. Haizz, anh đi ra ngoài, cầm di động gọi thức ăn cho ông chủ.
Giang Chức nằm nghiêng, không đứng dậy: "Cô tới làm gì?"
"Gọi cô cô, đừng có mà không biết lớn nhỏ." Giang Duy Nhĩ nhấc váy lên ngồi xuống, gác một chân trên bàn trà, quơ quơ đôi giày vải màu trắng dưới chân cô, dáng ngồi khá là phóng khoáng.
"Tiếu Lân Thư." Giang Chức không mặn không nhạt hô lên.
Giang Duy Nhĩ vừa nghe, tưởng người tới, lập tức thu hồi chân, hai chân khép lại, đôi tay quy củ mà đặt ở đầu gối, eo thẳng tắp thành 90 độ, ngồi tiêu chuẩn thục nữ, sau đó mới nhìn về phía cửa.
Làm gì có bóng dáng Tiếu Lân Thư.
Giang Duy Nhĩ nhấp miệng một chút, nhướng mày cười nhìn Giang Chức: "Ngứa da phải không?"
Anh nhìn liếc qua cái váy trắng của cô một cái, từ trên ghế nằm ngồi dậy, trên người mặc cái áo len cổ thấp, ngủ rối loạn, cổ áo trễ xuống, một bên xương quai xanh như ẩn như hiện.
Bề ngoài lại thêm tướng mạo mỹ nhân.
Ấn tưởng về anh ba và chị dâu đã mất của Giang Duy Nhĩ đã mơ hồ, không biết là mặt mũi thế nào mà có thể sinh ra Giang Chức tuyệt sắc như vậy.
Anh hỏi cô: "Không mệt sao?"
Váy màu trắng là Tiếu Lân Thư thích, trang điểm nhẹ cười nhạt đôi mắt sáng xinh đẹp đều là Tiếu Lân Thư thích, Giang Duy Nhĩ chân chính, hẳn là người mặc áo da quần đùi, hút thuốc đánh nhau, nhảy Disco đánh đĩa, cười to mặc sức uống rượu mới đúng.
Bây giờ cô tự trói buộc mình như vậy, trên người đâu còn sự phấn chấn hăng hái của năm đó nữa.
Giang Duy Nhĩ cũng không đổi dáng ngồi, quy củ thục nữ mà ngồi như trước: "Cháu biết cái gì, cô cái này gọi là vì yêu si cuồng." Cô lời lẽ chính đáng, "Đợi sau này cháu có tiểu tổ tông của mình sẽ biết, vì yêu, cháu cũng có thể đi làm cháu trai người ta."
Giang Chức dùng ngón tay kéo cổ áo che khuất xương quai xanh, áo len màu xám, vừa khéo tôn lên màu da oánh bạch, anh hừ nhẹ: "Bớt nói vớ vẩn."
Làm cháu trai?
Cháu trai mới đi làm cháu trai.
Giang Duy Nhĩ cũng không tranh luận với anh: "Bộ phim điện ảnh cháu hợp tác cùng Bảo Di là hướng tới giải thưởng lớn hử?"
Anh đứng dậy, đổ một viên thuốc, uống nước nuốt vào, vì uống nhanh nên cổ họng hơi ngứa, anh chịu đựng ho khan: "Có chuyện gì nói thẳng."
"Lân Thư thích hợp với nhân vật đó không?"
Hai năm trước, Tiếu Lân Thư còn không ấm không nhiệt, là một bộ điện ảnh của Giang Chức khiến anh ta phất lên, Tiếu Lân Thư hẳn là đến bây giờ cũng chưa biết, nếu không phải Giang Duy Nhĩ mở miệng, bộ điện ảnh kia sắp xếp kiểu gì cũng sắp không đến trên đầu của anh ta.
Giang Chức buông cái ly: "Không thích hợp."
Giang Duy Nhĩ không nói gì khác: "Rồi, đã biết." Cô đứng dậy, "Cô đi làm việc đây."
Giang gia Ngũ tiểu tỷ, sống ngày tháng giàu sang không muốn, lại khăng khăng muốn đi làm trợ lý cho người khác.
"Làm tổ tông người khác không tốt sao?" Giang Chức nói như chuyện không liên quan đến mình, "Phải đi làm cháu cho người ta."
Tiết Băng Tuyết cung cô như tổ tông, cô thì hay rồi, đi làm cháu Tiếu Lân Thư.
Thật có tiền đồ mà.
Giang Duy Nhĩ đem váy trắng vuốt phẳng: "Bớt cười nhạo cô đi, coi chừng cháu cũng có một ngày đi làm cháu người ta."
(Chị Duy Nhĩ nhất ngữ thành sấm :)) Giang Chức nhấp nước miếng, hầu kết lăn lăn: "Lão tử là tổ tông."
"Chờ xem."
Giang Duy Nhĩ cười cười đi ra.
Lúc này, A Vãn mới tiến vào: "Ông chủ, tôi gọi đồ ăn cho ngài." Anh đặc biệt bổ sung, "Chu tiểu thư giao."
A Vãn cảm thấy, Chu tiểu thư và ông chủ là trời sinh một đôi, gọi phần đồ ăn cũng có thể chạm mặt, haizz, tình yêu mà.
"Vào đi."
Âm thanh có chút khàn, ho cũng hơi kịch kiệt.
Mùa đông, thân thể anh dường như càng không tốt.
Lúc Chu Từ Phưởng mang theo thức ăn đi vào, Giang Chức đang mặc quần áo, cổ tuyết trắng cũng che khuất, che đến kín mít, cô từng nghe Phương Lý Tưởng nói, Giang Chức là vốn sinh ra đã yếu ớt, tim phổi đều không tốt, khí quan suy kiệt mạn tính, không có thuốc chữa.
Thật đáng thương nha.
Cô nhận được đơn hàng của A Vãn, biết là gọi cho Giang Chức ăn, đặc biệt bỏ thêm cho anh mấy
con tôm.
Giang Chức nhìn thấy cô mặc đồ người giao thức ăn, trên đầu còn đội cái nón bảo hiểm màu vàng, khuôn mặt cũng bị gió bên ngoài thổi cho đỏ bừng.
"Cô đi giao thức ăn vì chê làm diễn viên quần chúng ít tiền hả?" Sắc mặt anh không tốt, tâm tình không tốt, tinh thần cũng không tốt.
Chu Từ Phưởng lắc đầu, đúng sự thật trả lời: "Bà chủ quán cháo là người quen của tôi, cuối tuần bề bộn nhiều việc tôi mới tới hỗ trợ."
Cô để thức ăn trên bàn: "Nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi." Bên trong có rất nhiều tôm.
Giang Chức đứng cách cô một cái sô pha: "Một đơn thức ăn cho cô bao nhiêu tiền?"
Quả thật, anh này sinh tò mò với cô.
Anh vốn dĩ nên rất ghét phụ nữ, nhưng chỉ tò mò với cô, tò mò muốn chết, tò mò đến nỗi khiến anh phiền muộn khó chịu, thậm chí có chút không biết làm thế nào.
Chu Từ Phưởng trả lời: "Còn tùy vào khoảng cách, đơn này được bảy đồng." Biểu cảm ngơ ngác lạnh lùng lại nghiêm trang, "Đánh giá tốt thì được tám đồng."
"..."
Giang Chức cảm thấy đầu của anh có chút ẩn ẩn đau.
Tám đồng, cô giao bao nhiêu đơn mới có thể mua một hộp sữa bò nhập khẩu?
Chu Từ Phưởng theo thói quen mà ép mũ trên đầu, giấu mặt đi: "Tôi đây đi giao thức ăn."
Cô xoay người chuẩn bị đi.
Giang Chức gọi cô lại: "Cô đi bằng cách nào?"
Chu Từ Phưởng quay đầu lại, trả lời anh: "Tôi lái xe."
Giao thức ăn còn có thể mua nổi xe?
Đúng lúc này --
Triệu phó đạo diễn cầm cái loa ở bên ngoài kêu như quỷ, toàn bộ phim trường đều nghe thấy: "Đây là xe ba bánh của ai? Nơi này không thể đậu xe!"
Chu Từ Phưởng một giây liền phản ứng, cất bước chạy ra: "Tôi tôi!"
Vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ sinh động của cô như vậy, không phải tử khí trầm trầm, cuối cùng cũng giống như các cô gái cùng tuổi.
Giang Chức: "..."
Đầu anh lại bắt đầu đau, phổi cũng đau, ho đến nổi họng cũng đau.
A Vãn nhanh chóng đi rót nước, còn không quên nói tốt cho Chu Từ Phưởng: "Chu tiểu thư thật vất vả, ông chủ, chúng ta đánh giá tốt cho cô ấy đi."
Anh thật sự rất nể cô gái tuy rằng bần cùng nhưng nỗ lực phấn đấu này.
Giang Chức không nói chuyện, mở hộp thức ăn kia ra, nhìn hồi lâu, động muỗng.
A Vãn thấy anh không phản đối, liền cầm di động đi đánh giá, sau đó thần kỳ phát hiện: "Ấy, còn có thể thêm thưởng shipper." Nghĩ thầm Chu tiểu thư không dễ dàng mới kiếm được tám đồng tiền, liền nói, "Ông chủ, chúng ta thêm thưởng cho Chu tiểu thư đi."
Giang Chức nắm muỗng, ngón tay thon dài cầm cán muỗng, làn da anh rất trắng, thiên gầy, mu bàn tay có tĩnh mạch màu xanh lá rất mờ: "Cậu muốn thêm thưởng thì thêm, nói với tôi làm gì."
A Vãn liền thêm thưởng, ngày thường anh gọi thức ăn không nhiều lắm, không biết dùng cái app kia lắm, lần mò một hồi, lại phát hiện: "Nhiều nhất lại chỉ có thể thêm năm mươi đồng tiền thưởng."
Tuy rằng tiền lương của anh không tính là cao, nhưng anh muốn thêm thưởng một ngàn đồng.
Thôi, lần sau lại lần sau lại thêm thưởng cho cô ấy tiếp vậy.
Thêm thưởng xong, A Vãn có chút hưng phấn: "Ở đây còn có số điện thoại của shipper, tôi đây có thể add WeChat của Chu tiểu thư."
Keng.
Cái muỗng đụng phải chén, Giang Chức ngẩng đầu: "Cậu add WeChat của cô ấy làm gì?"
Nhân diện đào hoa.
Đẹp thì đẹp, chỉ là cặp mắt đào hoa kia, tựa sương mù xem hoa, ẩn giấu cái loại lệ khí có thể xẻo người, dù sao cũng là quý công tử thế gia dưỡng thành, khí tràng thật là mạnh mẽ.
A Vãn bị nhìn đến tâm hoảng hốt, người to con một mét chín hai trăm cân mà nhược nhược nói: "Chúng tôi là bạn bè mà."
Giang Chức ném cái muỗng, ho nhẹ, rút tờ khăn giấy xoa xoa khóe miệng: "Trước kia không phát hiện, cậu còn rất tự mình đa tình."
"..."
Người này thật sự quá đáng ghét!
Càng không cho, A Vãn càng muốn add WeChat.
"Gửi số điện thoại cho tôi."
Giang Chức bất thình lình nói một câu.
A Vãn đầu óc chậm chạp: "Số điện thoại gì?"
Giang Chức híp híp mắt, mắt đào hoa không hề có chút sắc thái đào hoa, một màu đen thâm trầm.
"À."
A Vãn đem số của người dán màn hình, kiêm chức giao thức ăn và diễn viên quần chúng - Chu Từ Phưởng gửi cho ông chủ.