Lãnh Thiên Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thượng Quan Tuyền, vô tình lại bắt được vẻ đau đớn trong mắt cô giờ đã bị xóa sạch.
- Tiểu Tuyền, anh đối với em và Vận Nhi đều rất chân thành, không hề có ác ý gì cả, chỉ đơn thuần muốn giúp cô nhi viện mà thôi! – Anh thấp giọng lên tiếng, giọng nói đầy chân thành.
- Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu đây?
Thượng Quan Tuyền nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Hi, đôi mắt không gợn sóng ẩn hiện tia phức tạp.
- Em biết anh không giống với Lãnh Thiên Dục, em có thể cảm nhận được sự chân thành và tốt bụng của anh, nhưng... anh cũng đã biết thân phận của em. Người như em làm sao có thể mơ tưởng đến bạn bè gì chứ. Em... chẳng qua là người bị Thượng Đế vứt bỏ thôi, mong muốn duy nhất của em chính là không muốn làm cho nơi này bị tổn hại gì, anh có hiểu không?
Cô đau lòng nhắm mắt lại, cố nén giọng nói. Cô có thể oán trách ai đây? Một con cờ thì có thể hy vọng hão huyền gì đây?
- Tiểu Tuyền, mọi chuyện đều không phải lỗi của em! – Lãnh Thiên Hi cất giọng nói. die✩nda✩nl✩equ✩ydon
- Nhưng đây là số phận của em, em không thể nào tránh được. Dù biết nhiệm vụ của em là giết anh trai anh, anh cũng vẫn xem em là bạn tốt được sao?
Thượng Quan Tuyền buồn bã ngắt lời Lãnh Thiên Hi, từng câu từng chữ đều vô cùng bén nhọn, nói lên một sự thật đau lòng.
Khoảng cách của mọi người đều rất gần nhau, duy chỉ có mình cô là cố đứng tránh xa anh! Bởi vì, cô không còn lựa chọn nào khác!
Thân thể cao lớn của Lãnh Thiên Hi hơi ngẩn ra. Anh mơ hồ nhớ đến Thượng Quan Tuyền đã từng nói cô và anh như nước với lửa. Chẳng lẽ là thật?
Thì ra mục tiêu của cô là anh trai anh, không trách cả hai lần anh gặp cô đều trong tình trạng bị thương và mệt mỏi, hơn nữa...
Nghĩ tới đây, anh đã đại khái hiểu được mọi chuyện đã xảy ra. Xem ra anh cũng nên cám ơn Niếp Ngân, chẳng lẽ anh ta không biết mình đã vun đắp cho hai người bọn họ sao?
Thượng Quan Tuyền đứng ở một bên không biết Lãnh Thiên Hi đang nghĩ gì, cô thấy anh vẫn ngẩn người, đôi mắt dần cụp xuống, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ, xoay người định rời đi...
- Tiểu Tuyền... – Lãnh Thiên Hi đưa tay kéo cô vào trong ngực, mỗi động tác đều biểu lộ sự đau lòng của mình với cô. die✩ndanleq✩uy✩don
- Tin anh có được không? Dù chỉ một chút thôi, được không? Trong mắt anh, em chỉ là người khiến người khác phải đau lòng, không phải là sát thủ, chẳng phải là đặc công, chỉ là một cô gái cần được yêu thương mà thôi.
Bàn tay anh giữ chặt vai cô, cúi người xuống, đôi mắt trong suốt như thủy tinh không hề chớp nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền, từng câu từng chữ chân thành nói: "Dù em có bị Thượng Đế vứt bỏ thì em vẫn còn có anh, có Vận Nhi nữa, bọn anh sẽ ở bên cạnh em".
Thân người nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền run lên, đôi mắt đẹp như nước lúc này có vẻ khiếp sợ, còn có vẻ không thể tin, có cả sự cảm kích...
- Anh Thiên Hi...
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở nhưng không thể cất lên lời, cảm