Đường Nhất im lặng đứng ở bên chờ phân phó, nhưng chỉ thấy tiên sinh của bọn họ chăm chú nhìn Tuyên tiểu thư ăn cơm.
Không khí này… cuối cùng anh ta quyết định lặng lẽ đi ra ngoài, không ở lại đây nữa.Tư Vân Tà đột nhiên nghiêng người, khuôn mặt tiến lại gần, gần như sắp chạm vào trán cô.“Ăn ngon như vậy?”Ăn ngon đến mức một cái liếc mắt cũng không nhìn đến hắn.Đôi đãu của cô đang gắp một miếng thịt kho tàu, Tuyên Vân Chi ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn.“Anh cũng muốn ăn?”Hắn nhìn miếng thịt kho tàu kia, vậy mà thực sự há miệng ngậm vào.Tuyên Vân Chi trừng lớn đôi mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.“Nghe đồn Tư tiên sinh có thói quen sạch sẽ, lạnh lùng xa cách, người sống chớ đến gần, tính khí thất thường.
Xem ra tin đồn này không đáng tin.”Ý cười trên môi Tư Vân Tà càng thêm nồng đậm, một tay chống lên trán, dáng vẻ lười biếng, giọng nói chậm rãi phát ra: “Em từng điều tra tôi?”“Chuyện này cần gì điều tra, tùy tiện tìm một ai hỏi cũng biết được.”Cô vừa nói vừa không quên ăn cơm.Hắn đúng là có bệnh sạch sẽ, cũng chán ghét người khác tới gần.Nhưng không biết vì nguyên do gì, lần đầu tiên gặp cô, Tuyên Vân Chi chĩa súng vào hắn, đó là lần đầu tiên, Tư Vân Ta không sinh sự bài xích cùng chán ghét đối với một người.Cũng vì chuyện đó mà giờ Tuyên Vân Chi ở đây mới được thoải mái như vậy.Nếu đổi lại là người khác, dám chĩa súng vào đầu hắn thì đã sớm chết vào tối hôm đó rồi.Mà hiện tại, hắn phát hiện mình đối với Tuyên Vân Chi ngày càng có hứng thú, thậm chí cũng không ghét bỏ đôi đũa mà cô đang dùng.Nhận ra điều này, ánh mắt Tư Vân Tà nhìn cô càng trở nên nóng bỏng.Tuyên Vân Chi chỉ chăm chú vào đồ ăn ngon trước mặt, hoàn toàn không phát hiện ra biến hóa trong đôi mắt Tư Vân Tà.Hắn nhìn Tuyên Vân Chỉ đặt toàn bộ sự chú ý lên đồ ăn, không hiểu sao lại có chút không vui, nâng một tay lên đè xuống bàn tay cầm đũa của cô.Sau đó, bàn tay nhỏ trắng nõn của cô liền bị người đàn ông nắm lấy, cường ngạnh đem đũa bắp cải đến trong miệng người nào đó.Tuyên Vân Chi: “…”Cũng may sau