Nam Cung Vũ như thế nào cũng không ngờ tới, Tuyên Vân Chi mà anh ta chưa bao giờ để vào mắt, vậy mà có thể bám vào Tư tiên sinh của Tư gia.
Chuyện này khiến anh ta vô cùng tức giận, trong lòng còn có cảm giác không cam lòng.
Người phụ nữ mà anh ta không cần, ai cũng không thể có được.
Đặc biệt là người đàn ông đó.
Không biết là ai chạm vào điều khiển tivi, hình ảnh và âm thanh mây mưa kia lại vang lên.
“A… Băng Hàn, Băng Hàn, không cần…”Thanh âm kiều mị rối loạn khiến người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Tên lính đánh thuê cầm đầu có chút xấu hổ nhìn Nam Cung Vũ.
“Nam Cung tiên sinh?”Sắc mặt Nam Cung Vũ âm trầm, cầm lấy điều khiển từ xa hung hăng ném về vách tường.
Điều khiển từ xa bị đập vỡ tan, nhưng âm thanh rên rỉ mập mờ kia vẫn vang lên không ngừng.
(Cái đoạn này tác giả không nói rõ là tivi hay màn chiếu, mấy chương trước mình để là tivi, nhưng đây cũng có thể là màn chiếu các bạn ạ)“Cút!”Giọng nói phẫn nộ gào lên, vô cùng giận dữ.
Lại nói đến vị nữ đồng chí bị Tư Vân Tà mang đi kia.
Trong căn phòng nào đó trong biệt thự Tư gia.
Nửa người trên của Tuyên Vân Chi được quấn trong khăn tắm, nằm sấp trên giường.
Ở một bên, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của Tư Vân Tà, với vẻ tà mị vốn có, tay cầm bông băng, từng chút bôi thuốc vào vết thương bị nét ra trên bả vai cô.
Đây đã là lần thứ mấy vết thương bị nứt ra rồi?Lâu như vậy, nếu dưỡng thương cho tốt, làm sao mà gần hai tháng vẫn không lành được, ngược lại còn xấu đi?Nghĩ như vậy, anh không chút để ý động tác, ngón tay thon dài của người đàn ông bôi thuốc từng chút một.
Lực đạo trên tay cũng theo sắc mặt trở nên âm rầm mà càng dùng sức.
Cô vốn dĩ đang mơ màng sắp ngủ, bị cơn đau bất thình lình làm bừng tỉnh, theo bản năng co rụt người lại.
Cô vốn tưởng người đàn ông này đang không vui khi phải hạ mình bôi thuốc cho cô.
“Á, nếu Đường Nhất không bận, anh có thể kêu anh ta đến bôi thuốc cho tôi.
”Cô ngượng ngùng nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ khí thế mạnh mẽ