Những lời nói của Tư Vân Tà không ngừng quanh quẩn bên tai cô, còn không đợi cô kêu được tiếng nào, toàn bộ đều đã bị nuốt xuống.
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt, ôm chặt đến mức như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Điên rồi, điên rồi!Người này đúng là điên rồi!Đôi tay chặn trước ngực anh vừa mới nhúc nhích đã bị anh mạnh mẽ ngăn lại.
Đổi lấy là nụ hôn càng thêm hung hăng hơn.
Trong đầu Tuyên Vân Chi như biến thành hồ nhão.
Sao lại biến thành tình huống như bây giờ thế?Không phải vừa rồi còn đang bôi thuốc và nói về chuyện của Nam Cung Vũ sao?Cô không phản kháng được, cũng không thể phản kháng.
Đang vào lúc bầu không khí nóng bỏng mập mờ thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Giọng nói Đường Nhất vào đúng lúc này vang lên:“Tuyên tiểu thư, thiếu gia Lãnh gia tặng cô một phần lễ vật.
”Giọng nói anh ta vang lên, liền nghe được một tiếng “rầm”, giống như một bình hoa vừa đập vào cửa phòng, rồi rơi xuống, lập tức vỡ tan tành, theo đó là một tiếng quát.
“Cút!”Đường Nhất sửng sốt, sau đó lập tức biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Lập tức nói.
“Xin lỗi, tiên sinh.
”Ai mà biết được tiên sinh còn chưa đi chứ?Từ lúc ở chỗ Nam Cung Vũ về đến bây giờ đã qua một tiếng đồng hồ.
Nhưng mà Tuyên Vân Chi rất muốn cảm ơn Đường Nhất.
Đầu óc cô rất thông minh.
“Đợi một lát! Người ở cửa đợi một lát!”Cơ hồ là cô đã dùng toàn bộ sức lực để giữ người lại.
Đồng thời cũng thấy được Tư Vân Tà đang đè ở trước người cô sắc mặt vô cùng âm trầm.
Theo đó, một bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hung hăng giữ cằm cô, nâng lên.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên lộ ra nụ cười, mang theo vẻ tà mị.
“Sao? Còn muốn anh ta vào đây nhìn à? Nếu em không ngại thì tôi cũng không còn lời nào để nói.
”Vừa dứt lời, quần của cô đột nhiên bị một tiếng xé rách.
Tuyên Vân Chi đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đồ điên!”Giọng nói vừa vang lên, tay