Tuyên Vân Chi nâng mí mắt nhìn về phía anh, môi đỏ cong lên ý cười.
“Tư tiên sinh cũng không kém, tuổi còn trẻ, thân kinh bách chiến, bá vương ngạnh thượng cung, cũng là ngựa quen đường cũ.
”Tư Vân Tà nghe xong lời cô nói, trố mắt chớp chớp một cái, môi mỏng truyền đến từng đợt tiếng cười.
Đây có phải là đang bày tỏ bất mãn với những gì anh vừa làm không?Bá vương ngạnh thượng cung?Câu này hình dung cũng chuẩn xác đấy.
Anh cũng đã định làm như vậy.
Nhưng mà… bầu không khí bị phá hỏng, cũng không tiếp tục được nữa.
Anh đứng lên, cất bước đến trước mặt Tuyên Vân Chi.
“Vậy có phải tôi nên cảm ơn lời khen của Tuyên tiểu thư không?”Không đợi cô phản ứng, tay đã bị nắm lấy, bị kéo ngồi xuống giường.
Cô còn đang nghi hoặc liền cảm nhận được chỗ vết thương ở bả vai truyền đến sự lạnh lẽo.
Nghiêng đầu qua, đã thấy người này cầm lấy thuốc mỡ nghiêm túc bôi lên.
Đường Nhất đứng ở cửa, trong đầu do dự không biết có nên đi hay không, đứng tầm hai mươi phút.
Hai mươi phút sau, cửa phòng mở ra.
Tuyên Vân Chi mặc một bộ đồ ngủ, tay nhận lấy cái hộp trên tay anh ta.
Đường Nhất một thân tây trang thẳng thớm, ôn hòa nói.
“Tuyên tiểu thư ngủ ngon.
”Tuyên Vân Chi rũ mắt nhìn cái hộp, lên tiếng: “Đợi đã.
”“Tuyên tiểu thư còn gì phân phó?”“Đem tiên sinh của các người đi đi.
”Dứt lời, cánh cửa vốn mở một nửa bị cô giơ tay đẩy ra.
Liền nhìn thấy Tư Vân Tà đang ngồi trên ghế, cầm một cái ly vuốt ve quan sát, hoàn toàn không có ý thức đây là phòng người khác.
Tuyên Vân Chi quay đầu nhìn anh, bĩu môi, nhấc chân đi qua kéo tay anh.
Anh cũng tùy ý cho cô muốn làm gì thì làm, dáng vẻ lười biếng, nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng khẽ cong.
Thuận thế đứng dậy, từng bước chậm chạp đi đến cửa.
Đến cửa phòng, Tư Vân Tà dừng bước lại.
“Không định nói chúc ngủ ngon tôi?”Tuyên Vân Chi nghe xong, “hừ” một tiếng, mí mắt cũng không nâng lên một cái, trực tiếp đóng cửa.
Đường Nhất đứng ở một bên, mí mắt giật giật.
Tư Vân Tà liếc Đường Nhất một cái.
“Anh muốn nói chuyện gì?”Đường Nhất ho khan một tiếng, do dự nửa ngày