Thẩm Quán Doanh thấy sắc mặt Hoắc Thành đột nhiên trở nên rất khó coi, vội vàng bỏ đồ đang làm dở xuống, nhìn anh nói: "Cậu sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?"
"Không có." Chống một tay lên bàn, Hoắc Thành hơi cúi đầu, giống như đang cực lực đè nén điều gì.
Thẩm Quán Doanh nhẹ nhàng cầm tay anh, cau mày nhìn: "Sắc mặc cậu nhìn không ổn tí nào, nếu thân thể không thoải mái thì cậu cứ về phòng nghỉ ngơi một chút, ở đây để tụi mình làm cũng được."
"Mình thật sự không sao đâu." Hoắc Thành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thức tỉnh từ trong hồi ức, quay trở lại hiện thực, "Mình lúc nãy chỉ hơi váng đầu một chút, chắc là do thiếu máu."
"Thật vậy à?" Thẩm Quán Doanh thấy sắc mặt anh có tốt hơn vừa rồi một chút, nhưng vẫn không yên tâm, "Buổi sáng cậu ăn sáng chưa? Mình có đem theo sữa bò nè, để mình đem qua cho cậu."
"Không cần đâu."
"Cậu nên ăn gì bỏ bụng đi, mình đi một chút rồi quay lại liền." Thẩm Quán Doanh nói xong liền quay về phòng lấy sữa tươi.
Phía bên kia phòng bếp, Vương Đình Đình đứng cạnh Khâu Tử Linh đột nhiên sáng mắt lên: "Này Tử Tinh, mình chặn Thẩm Quán Doanh lại giúp cậu, cậu nắm chắc cơ hội đi nhé."
Hoạt động ngoại khóa lần này, Khâu Tử Linh đăng kí nấu cơm là vì cô biết Hoắc Thành cũng tham gia, muốn tạo thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc với anh. Không ngờ Thẩm Quán Doanh lại đi kè kè bên cạnh Hoắc Thành làm cô ta không có cơ hội tiếp cận.
Vương Đình Đình nói xong liền trừng mắt nhìn Khâu Tử Linh, theo Thẩm Quán Doanh ra khỏi phòng bếp.
"Đại tiểu thư." Cô nàng đuổi kịp Thẩm Quán Doanh, gọi cô. Thẩm Quán Doanh quay đầu lại, dừng lại, nhìn cô ấy: "Bạn học Vương Đình Đình có chuyện gì không?"
Vương Đình Đình cười cười: "Là thế này, lớp tụi mình vừa rồi có bàn bạc muốn làm một chút salad hoa quả, chia mỗi lớp một ít. Việc này không khó khăn gì, cứ coi như là càng nhiều đồ ăn càng tốt."
Thẩm Quán Doanh nghe xong, gật đầu: "Được đó, ý tưởng này hay đó."
Vương Đình Đình nói: "Có điều là nếu muốn chia mỗi lớp một phần thì phải có nhiều trái cây. Các bạn học khác trong lớp mình đều ra ngoài hết rồi, cũng không biết sẽ mang bao nhiêu trái cây về, lỡ như không đủ thì khó mà làm salad. Nên mình nghĩ hay là hai chúng ta đi hái một chút trái cây, chuẩn bị trước cho chắc ăn."
"Được thôi." Thẩm Quán Doanh đồng ý, "Nhưng mình phải đi lấy sữa bò cho Hoắc Thành đã."
Vương Đình Đình không muốn để cô đi lấy sữa bò, nhưng không nghĩ ra lý do gì để ngăn cản. Đúng lúc này, cô nàng thấy có bạn học đang đem nguyên liệu về, liền vui mừng nói: "Cậu nhìn bên kia kìa, bạn học lớp cậu quay lại rồi, để bọn họ đưa sữa cho Hoắc Thành đi, chúng ta đi hái trái cây đi."
Thẩm Quán Doanh nhìn mọi người trước mặt, quả thật là đã có hai ba bạn học quay lại rồi, Triệu Nghệ Manh cũng nằm trong số đó. Nhanh như vậy đã quay lại, chắc hẳn là lại lười biếng rồi đây.
"Vậy cũng được, để mình sang đưa cho Triệu Nghệ Manh."
"Được, vậy mình đi thôi."
Vườn trái cây của nông trại Tinh Quang tập trung ở khu vực phía Nam. Vườn trái cây rất lớn, bên cạnh những loài cây thấp như dâu, dưa hấu, ở đây còn trồng những cây ăn quả ao. Lúc này vẫn chưa tới mùa dâu tây nên Vương Đình Đình và Thẩm Quán Doanh chỉ lấy một giỏ, sau đó chuyển sang rừng cây ăn quả phía trước.
Có thể là vì rừng cây ăn quả quá xa, hơn nữa mọi người đều chỉ lấy rau dưa nên ở đây không có bạn học nào tới.
"Mấy cây cam này phát triển tươi tốt, mọi người cũng lười biếng quá đi, may mà có tụi mình tới đây đó." Vương Đình Đình chỉ cái thang trước mặt, nói với Thẩm Quán Doanh, "Bên kia có cái thang, đại tiểu thư, cậu leo cây được không?"
"Mình leo được."
"Vậy thì tốt quá, mình sợ độ cao nên ở dưới vịn giúp cậu, cậu đi hái được không?"
"Được."
"Đồ vật trên người cậu cứ để mình cầm hết." Vương Đình Đình bỏ điện thoại Thẩm Quán Doanh vào trong rổ, đỡ cái thang, "Cậu lên đi."
Mọi người đều biết, Thẩm Quán Doanh là một đại tiểu thư toàn năng, không chỉ có thành tích học tập tốt, thể dục thể thao cũng rất xuất sắc. Cái cây như thế này, không cần thang cô cũng leo lên được, nhưng bộ dạng có hơi không được đẹp nên cô chắc chắn sẽ không làm vậy.
Nhìn Thẩm Quán Doanh leo lên cái thang, cầm kéo bắt đầu hái trái, Vương Đình Đình len lén chạy trốn.
Hai người bọn họ căn bản không thể cầm bao nhiêu trái cây, vì để kéo dài thời gian Thẩm Quán Doanh, cô ta cố ý dẫn Thẩm Quán Doanh đến nơi xa như vậy —— cô còn nhớ bài phỏng vấn trước đó của Thẩm Quán Doanh ở sân trường, phóng viên hỏi có điều gì cô không am hiểu không, Thẩm Quán Doanh trả lời cảm giác phương hướng của mình không được tốt lắm.
Mấy cây ăn quả ở chỗ này đều cao như nhau, trong lúc lòng vòng trong khu này, trên người lại không có điện thoại, Thẩm Quán Doanh chắc hẳn phí không ít thời gian để tìm đường ra.
Hôm nay Khâu Tử Linh nhất định phải bao trà sữa cho mình!
Ở bên kia, Triệu Nghệ Manh về phòng nghỉ ngơi một lúc, mới xuống dưới đưa sữa bò cho Hoắc Thành. Cô còn chưa thấy Hoắc Thành nấu cơm bao giờ, đàn ông con trai nấu cơm hẳn là có mị lực đặc biệt.
Nghĩ như vậy, Triệu Nghệ Manh bước một bước cũng thành hai bước.
Trong phòng học, các bạn học nấu cơm khí thế ngút trời, đặc biệt là Phương Nhất Sưởng, thuần thục sử dụng nồi lớn nồi nhỏ cứ như làm đầu bếp suốt 17 năm qua vậy. Hoắc Thành bên kia thì không thế, anh cầm cái xới đứng trong phòng, vẫn một bộ dáng lạnh lùng, không nhiễm khói lửa.
Nếu như không có Khâu Tử Linh đang khó xử đứng bên cạnh, thì đây quả là bức tranh mang tầm cỡ thế giới rồi.
Triệu Nghệ Manh hừ hừ hai tiếng trong lòng, Khâu Tử Linh không đi hỗ trợ lớp cô ta mà dính lấy Hoắc Thành làm cái gì? Không thấy người ta