Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhánh hồng thứ năm mươi chín
Anh có nghe thấy không? Lòng em nhu hòa khắc khoải, tình nồng đắm đuối muốn thật dài lâu.
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi Kỷ Tòng Kiêu thức dậy, Thịnh Hoài không có ở trong phòng. Căn phòng tối om, mành thanh hoa vừa dày vừa nặng bị kéo lại quá nửa, che mất gần hết ánh sáng, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ ấm áp của đèn giấy Đông Ba ở đầu giường.
Vừa mới tỉnh dậy khiến Kỷ Tòng Kiêu nhất thời chưa biết mình đang ở đâu, một lát sau cậu mới lấy lại ý thức. Gió lùa vào khiến mành cửa hé ra, để lộ sắc trời trắng xám và nhánh hồng hoa lẫn những tán cây xanh um tùm vươn ra bên ngoài cửa sổ, mùi hương ẩm ướt phả vào giữa phòng.
Cậu chống người ngồi dậy, nhặt tờ giấy Thịnh Hoài để lại bên gối, anh nhắn rằng mình đang ở dưới tầng.
Anh đang quan tâm tới trạng thái không muốn đợi chờ một mình của cậu, nếu không cũng chỉ ở ngay dưới tầng, lại có điện thoại bên người thì đâu cần phải dặn dò lại như vậy? Kỷ Tòng Kiêu nhoẻn miệng, lấy ví tiền ra, gấp tỉ mỉ tờ ghi chú này lại rồi nhét vào trong ví.
Đẩy cửa phòng ra ngoài mới nhận ra trời đang mưa. Bàn đá vuông vắn giữa sân đã ướt hết cả, sắc đen của mái ngói cũng biến thành sắc nâu trầm. Cậu đi lách qua chiếc đèn lồng tinh xảo treo ở cửa, đứng cạnh lan can rủ mắt nhìn xuống bên dưới, thấy Thịnh Hoài đang ngồi dưới mái hiên ở phía đối diện, anh đang trò chuyện với bà chủ. Nhìn thấy cậu, anh mỉm cười giơ tay lên chào.
"Xuống đây uống trà."
Kỷ Tòng Kiêu đi xuống tầng, ngồi xuống bên cạnh họ. Thịnh Hoài rót cho cậu một chén trà, "Em ngủ ngon không?"
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, bưng chén trà uống một hớp, sau đó sửng sốt, "Đắng thế?"
Thịnh Hoài cười khẽ, nâng cằm đợi cậu uống xong thì rót thêm cho cậu nước lọc, "Nếm thử đi."
Kỷ Tòng Kiêu nửa tin nửa ngờ nhấp một ngụm, đầu lưỡi nếm được vị ngọt nhẹ.
Thịnh Hoài chỉ cười, không giải thích gì thêm. Anh uống trà của mình rồi rót thêm nước. Kỷ Tòng Kiêu cũng không để ý, vừa uống trà cho tỉnh táo, vừa ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Hai người đàm luận về lịch sử Thiện Ninh và truyền thống âm nhạc của thị trấn nhỏ này. Phần trước Kỷ Tòng Kiêu còn có thể nghe hiểu những câu chuyện xưa, nhưng phần sau thì cậu bất lực, nghe không hiểu gì hết. Cũng may chủ đề kết thúc nhanh, đợi cậu uống thêm ba chén trà nữa, Thịnh Hoài mới tạm biệt bà chủ.
"Chúng ta đi đâu đây?" Kỷ Tòng Kiêu đi theo anh ra khỏi cửa sân nhà nghỉ.
"Đi ăn cơm trước, em ngủ qua bữa trưa rồi." Thịnh Hoài nhìn đồng hồ cười nói, không hề nhắc tới chuyện mình thấy người ta ngủ ngon nên không nỡ đánh thức, "Rồi tản bộ đâu đó, hiếm khi có cơ hội tới đây, coi như đi du lịch đi."
Chuyến tản bộ này kéo dài tới năm, sáu giờ chiều.
Khi mặt trời sắp lặn, thị trấn nhỏ vốn yên tĩnh thanh bình dần trở nên náo nhiệt. Khắp các đường phố ngõ hẻm, trước cửa nhà nhà đều lên đuốc, những ngọn lửa bập bùng biến những vách tường gạch xanh xếp chồng thành mảng tường đỏ rực nổi bần bật. Ánh lửa kéo dài từ ngõ hẻm ra phố lớn, cuối cùng tập trung tại trung tâm quảng trường của thị trấn. Nơi đó đang chất đầy củi, lửa trại hừng hực, nam nữ già trẻ quây thành một vòng xung quanh, có người mặc trang phục địa phương, cũng không thiếu du khách từ nơi khác tới. Nhiều người còn mang theo đủ loại nhạc cụ bên mình.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn thấy bà chủ nhà nghỉ dịu dàng thướt tha trong đám đông, cũng nhìn thấy cả cặp đôi trên tàu hỏa. Hai người họ đang thân mật tay trong tay, xem ra đã quay lại với nhau rồi.
Cậu tủm tỉm khóe môi, tự dưng thấy vui hẳn lên. Đường tình của bản thân cậu vốn gập ghềnh, có thể được chứng kiến những người có tình về với nhau, trong lòng cậu cũng thấy rất vui. Cậu chỉ về hai người kia cho Thịnh Hoài thấy, hai hàng lông mày đều ánh lên ý cười.
"Em không cần ngưỡng mộ những người khác." Thịnh Hoài nhìn cậu, khẽ giọng đáp.
Cách đó không xa vang lên âm thanh leng keng, Kỷ Tòng Kiêu không nghe rõ anh nói gì, nghi hoặc nhìn sang. Thịnh Hoài không nhắc lại, chỉ kéo cậu đi về phía phát ra tiếng leng keng.
"Đây là cuộc thi mà hôm qua hai người họ nhắc đến sao?" Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, hôm qua khi tán dóc với nhau, cặp đôi kia đã hào hứng giới thiệu về Thiện Ninh. Mức độ khai thác của thị trấn nhỏ này không cao, vị trí địa lý lại hẻo lánh, nhưng bình thường vẫn có lượng người nhất định đổ về đây, là vì âm nhạc của nơi này.
Thiện Ninh tôn sùng tiếng nhạc, phong tục chủ yếu là dân ca. Rất nhiều năm về trước, nơi đây là địa điểm không thể bỏ qua với những người yêu thích âm nhạc dân gian. Cuộc thi nhạc dân ca của Thiện Ninh đã từng là một dịp quan trọng để các bậc thầy trong lĩnh vực này lựa chọn học trò cho mình. Mặc dù hiện tại thị trấn nhỏ hiu quạnh vắng vẻ, nhưng mỗi khi cuộc thi được tổ chức hàng năm, đây vẫn là thời điểm Thiện Ninh đông vui nhất. Bao nhiêu người trẻ học nhạc không câu nệ thể loại, chuyên ngành đều đến đây tham gia góp vui, trao đổi lẫn nhau một phen.
Thịnh Hoài gật đầu, tiếng chũm chọe trên khán đài vang lên, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Người chủ trì đọc diễn văn khai mạc đầu tiên, dựa theo thông lệ để phổ biến quy tắc——
Muốn thi đấu phải đăng ký sớm, người tham gia dùng nhạc cụ dân ca độc nhất của địa phương để diễn tấu, sau đó các ông lão đức cao trọng vọng đến từ Thiện Ninh sẽ bỏ phiếu, ai giành được số phiếu cao nhất thì giành chiến thắng.
Từ nhỏ tế bào âm nhạc của Kỷ Tòng Kiêu đã không được tốt, thậm chí cậu hát thôi cũng bị tông điếc, càng khỏi phải nói thứ âm nhạc thuần túy có độ khó cao như này. Cậu hoàn toàn không có hứng thú gì với cái này, nhưng cậu biết Thịnh Hoài thích, vì thế nhẫn nại ngồi nghe cùng anh. Nghe lâu thì cũng ngẫm ra được một chút thú vị, chỉ là trình độ cũng chỉ dừng ở mức nghe có hay không thôi.
Ban đầu cậu chỉ tính ngồi nghe cùng Thịnh Hoài, nhưng lại không ngờ rằng đang nghe giữa chừng, Thịnh Hoài lại từ khán giả biến thành người tham dự?
Ông lão trên sân khấu vừa báo tên người dự thi là Thịnh Hoài, dưới sân khấu xôn xao hẳn lên. Không thiếu những thanh niên đến từ nơi khác, đương nhiên họ biết Thịnh Hoài là ngôi sao nổi tiếng. Nhiều người trong đám đông bắt đầu tìm kiếm thông tin, thậm chí xì xào bàn tán. Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn không để tâm những điều này, vẻ mặt cậu cũng hết sức ngạc nhiên, cậu bèn quay đầu nhìn sang người bên cạnh, kết quả chỉ chạm phải một đôi mắt long lanh dịu dàng.
"Anh ấy lên sân khấu rồi." Bà chủ nhà nghỉ không biết đứng cạnh cậu từ bao giờ, chớp mắt với cậu, "Vốn dĩ hôm qua là hết hạn đăng ký, anh ấy tìm tôi muốn có cơ hội đi cửa sau, dùng chữ ký để trao đổi, gửi cho mỗi người ở nhà nghỉ của tôi một bản, như thế sẽ càng có nhiều người tới chỗ tôi nghỉ hơn. Liệu có thật không nhỉ?"
Kỷ Tòng Kiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Khi nào về tôi cũng ký cho chị cả xấp."
Cậu dời mắt ra chỗ khác, tìm thấy người mình muốn tìm, ánh mắt cứ dính chặt lấy anh.
Thịnh Hoài lên sân khấu, vừa quay mặt xuống khán giả bên dưới thì bị người ta nhận ra ngay. Anh mỉm cười với họ, sau đó đi tới phía người chủ trì.
"Có thể được dùng những loại nhạc cụ nào?"
Người chủ trì cũng là dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở đây, dù thế vẫn hơn bà chủ nhà nghỉ ở chỗ anh ta từng nghe đến tiếng tăm của Thịnh thần, đến khi vừa nhảy số kịp thì chỉ nghe được một câu như vậy. Anh ta ngơ ngác, vô thức nói: "Anh cần loại gì?"
Bọn họ không chuẩn bị nhạc cụ dự phòng, bởi vì nhạc cụ là người bạn đồng hành vô cùng mật thiết với người trình diễn, bình thường họ sẽ tự chuẩn bị. Thế nhưng nơi này của bọn họ vốn sản xuất nhiều nhạc cụ, khi cần cũng rất tiện tìm kiếm.
Thịnh Hoài không làm khó anh ta, dùng luôn sáo xun(*) đang được đặt trên sân khấu để trang trí, thử qua âm thanh một chút. Trước khi bắt đầu, anh ngó nghiêng xuống bên dưới, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn chăm chú của Kỷ Tòng Kiêu. Anh mỉm cười với cậu, sau đó khẽ rủ hàng mi, cụp mắt xuống nhấn vào lỗ khí, thổi chiếc xun gốm trong tay.
(*) Xun (埙) là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Nó là một trong những nhạc cụ lâu đời nhất ở Trung Quốc và đã được sử dụng trong khoảng bảy nghìn năm. Xun ban đầu được làm bằng đá, đất sét nung hoặc xương, sau đó bằng đất sét hoặc gốm; đôi khi nhạc cụ được làm bằng tre.
Tiếng nhạc văng vẳng ngân rất dài.
Đêm khuya, khu rừng vô cùng im ắng, ánh trăng sáng trong trẻo rải xuống. Trong rừng, con sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, phát ra âm thanh nước chảy róc rách, uốn lượn về phương xa.
Âm thanh gián đoạn, sự nặng nề và trầm lắng lùi bước, làn điệu cất lên.
Cô gái trẻ đẹp giặt quần áo ở tảng đá lớn bên bờ sông, tay vốc ánh trăng dịu dàng, chợt nhớ đến chàng trai mình thầm thương. Vì thế cô cất giọng hát khe khẽ, làn điệu dân ca trầm bổng vang lên, vừa khoan khoái lại vừa uyển chuyển. Mong rằng con sông êm đềm sẽ đưa theo nỗi nhớ và tình yêu của cô tới phương xa, đưa trái tim cô đến tay người ấy——
Anh có nghe thấy không? Lòng em nhu hòa khắc khoải, tình nồng đắm đuối muốn thật dài lâu.
...
"Đây là bản Sông nhỏ nước chảy(*) thâm tình nhất mà tôi từng nghe!" Bà chủ