Nhánh hồng thứ sáu mươi
Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên hai mắt bừng sáng, bật thốt lên: "Mặt người dạ thú!"
Sương sớm mỏng manh vắt ngang lưng chừng núi, hoa đỗ quyên đỏ rực phủ khắp núi đồi, thị trấn nhỏ yên tĩnh như ẩn như hiện trong làn sương trắng lững lờ.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn cảnh sắc trước mặt, ngáp một cái...
Thịnh Hoài: "..."
"Còn chưa ngủ đủ thì em ngủ thêm đi, đi muộn một chút cũng được, không vội." Thịnh Hoài bất đắc dĩ nhìn cậu bạn nhỏ ngáp không ngớt, cảm giác mình cũng sắp bị lây cơn buồn ngủ của cậu rồi.
"Thế sao được? Phong cảnh phải ngắm khi không có ai, nếu không một nơi dù có đẹp như tranh vẽ mà nườm nượp người kéo tới thì sao còn thấy đẹp nổi nữa?" Kỷ Tòng Kiêu đàng hoàng phản bác.
Nhưng chỉ có mình cậu biết lý do thật sự là gì——Có trời mới biết cậu phải tốn bao nhiêu sức kiềm chế bản thân không được tỏ lòng mình khi nằm chung một giường với Thịnh Hoài. Nếu như tiếp tục nữa, cậu không dám khẳng định sẽ không có gì phát sinh.
Đương nhiên, cũng có thể không phát sinh gì cả, bởi trước đó cậu đã đột tử vì ngủ không đủ giấc.
Nghĩ đến bản thân gần như cả đêm không chợp mắt, cậu giơ tay che miệng, lại ngáp thêm cái nữa, đôi mắt hoa đào díp lại, đuôi mắt ửng hồng, rỉ ra nước mắt sinh lý.
Thịnh Hoài khắc chế cơn kích động muốn lau nước mắt cho cậu, dẫn trước trở về nhà nghỉ.
Bây giờ vẫn còn sớm, khá giống thời điểm khi mới đến. Trên thị trấn vẫn không gặp được mấy người, thi thoảng thấy khói bếp vờn quanh bốc lên. Bà chủ vẫn dậy sớm, miệng ngâm nga một giai điệu dân ca không biết tên, đang ngồi trong sân cố gắng tết mái tóc dài thành một bím tóc.
Nhìn thấy hai người, cô mỉm cười chào hỏi.
Hai người thu dọn đồ đạc xong thì xuống dưới, sau khi làm thủ tục trả phòng xong xuôi, bà chủ còn thở dài, "Cứ nghĩ hai người có thể ở lại thêm mấy hôm nữa cơ."
Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc, "Hôm nay cũng đông khách mà."
Bà chủ chống đầu nhìn cậu, "Hôm nay đều đi cả rồi."
Kỷ Tòng Kiêu: "..." Tự dưng thấy thương.
Bà chủ đưa cho Kỷ Tòng Kiêu một chiếc đĩa CD thu hình, "Tất cả các bài hát của thí sinh dự thi hôm qua đều được thu trong này, tặng hai người một bản kỷ niệm."
Kỷ Tòng Kiêu nhận lấy, cho vào balo.
Bà chủ lại lấy ra một trang giấy Tuyên Thành, dùng mực đen phác họa lên trang giấy một con đường.
"Nghe nói hai người muốn đến Thanh Khê, tôi vẽ cho cả hai một tấm bản đồ. So với việc quay về ngồi tàu hỏa thì không bằng đi ngang qua mấy trấn nhỏ như Hoành Giang hay An Thanh. Phong cảnh cũng được lắm."
Đúng là niềm vui ngoài mong đợi.
Vốn dự định quay trở lại chuyến tàu xanh để tiếp tục hành trình còn dang dở, hai thành viên của nhóm Cầm Tinh ngay lập tức từ bỏ kế hoạch nhàm chán ban đầu, dựa theo con đường mà bà chủ nhà nghỉ chỉ dẫn, thành công đến Thanh Khê. Trong hành trình đó, bọn họ đi ngang qua những ngọn núi con sông để ngắm cảnh đẹp, trải nghiệm được phong vị đặc sắc của tất cả mọi nơi không nằm trong dự tính, trên đường đi luôn ghi nhớ tôn chỉ của chương trình, giúp đỡ hết sức có thể những ai cần giúp, nhưng không có gì đặc biệt, đều là những chuyện nhỏ như nhường chỗ ngồi, xách đồ giúp, tìm người. Nếu phải nói có gì đặc sắc thì là chuyện Thịnh Hoài giúp một thôn mua trà——
Đương nhiên, với ba ngàn tệ mà chương trình cung cấp cùng ba, bốn ngàn tệ mà hai người, à không, một mình Thịnh Hoài kiếm được, dĩ nhiên không thể nào giàu nứt đố đổ vách mà mua hết được trà của cả một thôn, dù thôn đó chỉ có vài hộ gia đình thôi.
Thịnh Hoài gọi thẳng cho Hà Xa, bảo cô tìm người tới xử lý. Sau đó Kỷ Tòng Kiêu chỉ nghe thấy tiếng giám đốc Hà gầm gừ làm chấn động cả điện thoại của Thịnh Hoài... Nhưng cuối cùng cô vẫn thỏa mãn ý anh.
"Đừng nói đến lá trà nữa, nhắc đến lá trà làm em nghĩ đến trà, mà nghĩ đến trà là em muốn uống nước..." Dưới ánh nắng chói chang, Kỷ Tòng Kiêu một tay chống nạnh, một tay cầm mũ quạt gió cho mình, "Rốt cuộc vì sao ê-kíp chương trình còn chưa đến! Đây còn là trấn Thanh Khê không? Đây sắp ra khỏi phạm vi Thanh Khê rồi!"
Thanh Khê, đích đến... mà chương trình đưa ra.
Ban đầu cả hai đã nghĩ rằng trường Tiểu học Thanh Khê được đặt theo tên của thị trấn Thanh Khê, dĩ nhiên là phải ở thị trấn Thanh Khê rồi. Nhưng sự thật đã cho họ biết rằng không bao giờ nên coi đó là điều hiển nhiên——
Hai người dựa theo hướng dẫn của bà chủ nhà nghỉ Thiện Ninh, sau khi đến Thanh Khê vào chạng vạng ngày hôm sau, điều đầu tiên cả hai nghĩ tới là nhờ vả ê-kíp chương trình cho nhóm chiến thắng tiếp theo được quyền sử dụng xe việt dã. Nhưng vừa lên xe taxi, nói địa chỉ ra, kết quả người ta lại bảo ở thị trấn này không có trường Tiểu học Thanh Khê nào cả. Tra cứu bản đồ, hỏi người qua đường, lê la bên ngoài hai, ba tiếng liền vẫn không hỏi được. Hai người đành phải tìm khách sạn để ở lại, lần này thuê một phòng đôi——Cuối cùng trong khi nói chuyện với các vị khách khác trong khách sạn thì tình cờ được biết... Thị trấn Thanh Khê là một thị trấn, dưới thị trấn Thanh Khê còn có xã Thanh Khê... Khoảng cách từ xã tới thị trấn rất xa, không có xe đi ngang qua, muốn tới chỉ có thể ngồi xe tuyến, rồi đi bộ thêm một đoạn nữa mới tới nơi được...
Về phần nguyên nhân không có xe cộ qua lại, không thể đón được taxi... Đó là bởi đường xá ở xã Thanh Khê không được tu sửa cẩn thận!
Hai người Thịnh-Kỷ cạn lời, chỉ đành vác balo lên đường vào sáng hôm sau. Có điều... bọn họ vẫn không ngờ được, cái gọi là đi bộ một đoạn... đi mất hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tới.
Còn hai người họ, do phán đoán sai lộ trình, không mang lương khô, nước suối thì mỗi người cũng chỉ mang theo một chai, đã uống hết sạch rồi, bây giờ chỉ có thể vừa khát vừa đói, gian nan đi bộ dưới cái nắng như đổ lửa.
Thịnh Hoài kéo vạt áo phông đã ướt đẫm mồ hôi lên, giơ tay phẩy gió cho mình, nhưng gió nhẹ quá, đến một cọng tóc cũng không lay động, thế là anh xốc vạt áo lên phẩy lần thứ hai.
Đúng lúc đó Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại, liếc một cái là nhìn thấy cơ bụng đều đặn dưới vạt áo anh, thế là cậu xoay người, kéo vạt áo Thịnh Hoài xuống, đồng thời dùng vành mũ quạt thật lực cho anh, "Chúng ta cần giữ hình tượng, không được bán da bán thịt."
Thịnh Hoài khựng lại, nhìn thấy máy quay phim đang chĩa về bọn họ ở ngay bên cạnh, mặt mày anh tí tởn hẳn lên. Anh hiểu nghĩa đen ý của Kỷ Tòng Kiêu, đồng thời cũng tự tưởng tượng ra hàm nghĩa sâu xa.
"Được rồi." Anh kéo tay cậu bạn nhỏ, đội lại mũ cho cậu, "Mồ hôi chảy vào mắt rồi, em không có cảm giác gì sao?"
Thịnh Hoài ấn bả vai Kỷ Tòng Kiêu, giơ tay lau hàng lông mày đang nhỏ mồ hôi giúp cậu, lại tiện thể lau luôn cả khóe mắt lông mi.
Ngón tay mang theo hơi ấm vuốt nhẹ qua chân mày, cơ thể hơi cúi phủ phục xuống gần trong gang tấc, Kỷ Tòng Kiêu đảo mắt ra chỗ khác, không dám nhìn thêm, cũng khắc chế bản thân không được nghĩ nhiều.
"Ớ! Anh nhìn xem có phải Tiểu học Thanh Khê không?" Ánh mắt cậu đảo loạn, nhưng tự dưng lại phát hiện ra mục tiêu mà cả hai đang không ngừng tìm kiếm.
Thịnh Hoài quay phắt lại, dùng thị lực hơi cận thị nhẹ của mình nhìn thật kỹ ba lần, cuối cùng ung dung gật đầu, "Phải!"
Giải quyết dứt khoát!
Có mục tiêu rõ ràng, ý chí chiến đấu lại trỗi dậy trong chớp mắt. Hai người không kịp lo mệt lo nóng nữa, một lòng chỉ muốn mau chóng tới đó.
Còn chưa đi được vài bước, tiếng nổ rền vang từ phía sau vọng lại, Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hợp Cẩm đi mô-tô đèo theo Trịnh Thường phóng lướt qua bọn họ——
"Bạn thân mến à, đi trước một bước nha~"
Một chậu nước lạnh giáng xuống từ trên trời, dội thẳng vào ý chí chiến đấu vừa mới bừng bừng của hai người——Dù thế nào đi nữa, hai chân không thể đọ được với hai cái bánh xe!
Nhưng hai người đang đi mô-tô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mái đầu gợn sóng tiêu hồn của Tiêu Hợp Cẩm còn đang bồng bềnh giữa không trung, mô-tô từ từ chậm lại, cuối cùng