Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhánh hồng thứ tám mươi chín
"Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Tuy rằng thế giới hai người cực kỳ tuyệt vời, nhưng cứ ru rú mãi trong nhà cũng không phải lựa chọn tốt. Nhưng bây giờ Kỷ Tòng Kiêu toàn thân bị hắt nước bẩn còn chưa gột sạch được, giờ mà tùy tiện ra ngoài có khi lại gặp phải thành phần fan cực đoan rồi nhỡ xảy ra chuyện gì khó lường. Thịnh Hoài quyết định nghe theo đề xuất của Hà Xa, dẫn cậu bạn nhỏ ra nước ngoài giải sầu.
Kỷ Tòng Kiêu không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ cần cậu và Thịnh Hoài ở bên nhau, dù đi đâu cũng được hết, thậm chí nhờ có sự tồn tại của đối phương, hiếm khi nào thấy cậu mong chờ vào chuyến du lịch này.
Tháng chín cũng là thời điểm khai mạc mùa hòa nhạc mới ở Đức. Hội trường giao hưởng Berlin chào đón hàng chục buổi biểu diễn của dàn nhạc bản địa Đức, thậm chí là cả những dàn nhạc hàng đầu của châu Âu tới diễn. Đây có thể nói là một sự kiện cực kỳ long trọng dành cho những người yêu nhạc cổ điển.
Đối với Thịnh Hoài mà nói cũng vậy. Nhưng năm nay, anh không đắm mình trong phòng hòa nhạc như thường lệ mà chỉ chọn ra một số dàn nhạc mà mình đặc biệt yêu thích rồi đánh dấu lại.
Thời gian còn lại, anh đều cùng Kỷ Tòng Kiêu đi thăm thú thành phố này.
Cuối hạ đầu thu là thời điểm Berlin đẹp nhất.
Thời tiết mùa thu dễ chịu, bầu trời xanh bát ngát. Trong công viên rải rác những rặng cây thường xanh và cây phong mọc san sát nhau, lá xanh lá đỏ đan xen rụng xuống đầy đất, giống như một dòng sông uốn lượn chảy về phương xa.
Trước đây Kỷ Tòng Kiêu chưa từng đến Berlin bao giờ, nhưng Thịnh Hoài lại là khách quen. Anh giống như một người bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, lúc nào cũng mang đến niềm vui bất ngờ cho một người lạ từ nơi khác đến như Kỷ Tòng Kiêu.
Anh dẫn Kỷ Tòng Kiêu đi ăn pizza Napoli và chân giò hầm bia chính gốc ở đây, dẫn cậu đi xuyên qua những đường ngang ngõ tắt để tìm hết quán cà phê độc đáo này đến quán cà phê độc đáo khác. Bọn họ đi du thuyền trên sông Spree, thong thả tản bộ trên Unter den Linden, ghé ngang qua cổng Brandenburger, đi vòng quanh cầu thang xoắn ốc lên tới đỉnh nhà thờ Berlin, ngắm hoàng hôn tráng lệ qua mái vòm kiểu Baroque. Hai người thoải mái ôm nhau trên bãi cỏ quảng trường dưới bầu trời đầy sao, thỏa thích khiêu vũ trên sân nhảy ngoài trời gần Đảo bảo tàng...
"Không xong rồi, nhịp điệu nhanh quá!" Kỷ Tòng Kiêu kéo Thịnh Hoài ra khỏi sân nhảy, dựa lên người anh thở hổn hển, nghe rõ được tiếng thở nặng nhọc của mình.
Thịnh Hoài cười thành tiếng, ôm cậu dựa lên lan can. Hai người thân mật hôn nhau, trên những ngón tay đan vào nhau của mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn bạc cổ. Đó là một cặp nhẫn đôi cho nam giới mà hai người tình cờ nhìn thấy ở một cửa tiệm nhỏ, cặp nhẫn này còn có một câu chuyện dài rất hay, Kỷ Tòng Kiêu yêu chúng từ cái nhìn đầu tiên nên mua ngay, để hai người họ cùng đeo.
"Chơi nữa không?" Thịnh Hoài xoa tóc cậu.
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, muộn quá rồi, Thịnh Hoài cần nghỉ ngơi thật tốt, huống chi sáng mai còn có buổi diễn của dàn nhạc mà anh thích nhất.
"Đi nghe hòa nhạc cùng anh có thấy chán không?" Thịnh Hoài nắm tay cậu đi về.
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn ánh đèn đỏ ở tòa thị chính, lại lưu luyến những bức điêu khắc bằng đồng ở rìa đường. Cậu tinh nghịch nhảy lên bậc thềm cao hẹp rìa ngoài bồn hoa, lảo đảo giữ thăng bằng, cười nói: "Không biết nữa, anh nghe hòa nhạc, em ngắm anh."
"Ngắm không biết chán à?" Thịnh Hoài bật cười đỡ cậu, còn mình thì đi xuống dốc thoải.
"Sao có thể chứ?" Kỷ Tòng Kiêu phản bác. Cậu từng được chứng kiến dáng vẻ chăm chú ngắm đàn cello của Thịnh Hoài, nhưng chưa từng được thấy cảnh tượng cả thể xác và tinh thần anh tập trung vào buổi hòa nhạc. Dáng vẻ ấy hẳn sẽ giống một đứa trẻ nhận được chiếc kẹo mình cực kỳ thích, tròng mắt rực rỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Đi tới cuối bậc thêm cao hẹp, cậu cao hơn Thịnh Hoài nửa người.
Thịnh Hoài ở bên dưới dang hai cánh tay, Kỷ Tòng Kiêu nhảy vào lòng anh. Thịnh Hoài lại nắm tay cậu đi tiếp về phía trước, nhẹ giọng đòi hỏi một lời hứa hẹn, "Vậy thì kể từ bây giờ em phải đi cùng anh đến tất cả các buổi hòa nhạc nhé."
"Được thôi." Kỷ Tòng Kiêu đáp, hơi ngạc nhiên hỏi: "Còn gì nữa không?"
Thịnh Hoài kéo cậu đi tiếp, lần lượt liệt kê cho cậu, "Buổi hòa nhạc Berlin Waldbühne diễn ra vào mùa hè, ở ngoài trời, không quá trang trọng và khắt khe. Chúng ta có thể mang theo lều vải tới sơn cốc cắm trại, nếu em thích thì còn có thể ngủ luôn trên sườn núi. Nếu như thời gian vừa khéo thì còn có cơ hội ngắm được sao băng. Đến mùa đông, chúng ta có thể đến Viên. Buổi hòa nhạc mừng năm mới ở Viên có danh tiếng lâu đời, sau bữa tiệc pháo hoa đêm giao thừa, khi tiếng nhạc vang lên..."
Gió đêm cuốn bay những lời Thịnh Hoài nói, bóng hai người dần bị kéo dài ra dưới ánh đèn đường.
...
"Em đi mua ly cà phê nóng." Kỷ Tòng Kiêu kéo Thịnh Hoài tới trước thang máy. Đêm thu ở Berlin hơi lạnh, trên đường về tay cậu đã lạnh buốt, "Anh Thịnh, anh về trước đi."
Cậu nói xong còn chưa đợi Thịnh Hoài trả lời đã chạy bước nhỏ tới quán cà phê cách đó không xa. Thịnh Hoài nhìn theo bóng lưng cậu, bất đắc dĩ lắc đầu rồi định đuổi theo.
Nhưng còn chưa kịp bước thì nghe thấy tiếng tinh từ thang máy phía sau. Ngay sau đó, câu gọi "Thịnh Hoài" một cách chần chừ lọt vào tai anh.
Anh nghiêng người, nhìn thấy Cố Thanh Hằng đang đứng ở cửa thang máy thì dừng bước. Nhưng Thịnh Hoài liếc mắt qua là thấy y không bình thường, sắc mặt tái nhợt, trên trán có dấu vết mồ hôi rịn ra, chắc là đã được lau rồi.
"Đã lâu không gặp." Anh gật đầu với y, chào hỏi một câu.
"Đúng là cậu thật, cậu tới nghe hòa nhạc à?" Cố Thanh Hằng mỉm cười với anh.
Giọng điệu của y không hề có vẻ xoi mói chút nào, nhưng Thịnh Hoài lại cau mày, "Bây giờ cậu muốn hàn thuyên với tôi à?
Cố Thanh Hằng ngẩn ra, sau đó cười khổ, bàn tay đặt lên bụng, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, tư thái cậy mạnh, "Cậu vẫn chỉ liếc một cái là nhận ra được."
"Đau dạ dày, làm phiền gọi giúp tôi một nhân viên, số điện thoại của lễ tân không gọi được, tôi cần người mua thuốc giúp tôi." Giọng nói của y dần lạnh nhạt, những từ cuối cùng gần như là rít ra từ khớp hàm.
Nhân viên ở ngay đó, nghe thấy y yêu cầu thì lập tức chạy ra ngoài.
"Cậu có thể về nghỉ ngơi." Thịnh Hoài nói.
Nhưng Cố Thanh Hằng lại không cử động một chút nào.
Thịnh Hoài: "?"
Cố Thanh Hằng siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh lại rịn ra, dáng người y hơi run run, nhưng rồi được khống chế lại ngay tức khắc. Thịnh Hoài nhìn thấy rõ hành động găm móng tay vào lòng bàn tay của y.
"Cậu... dìu tôi một cái." Y cắn chặt răng.
Thịnh Hoài không hề bị dao động, "Tôi tìm nhân viên tới dìu cậu."
"Cậu biết tôi không muốn xấu mặt trước người khác mà."
"Ốm đau là chuyện bình thường của con người, có gì mà xấu mặt."
Cố Thanh Hằng ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, "Tôi biết ban đầu là tôi có lỗi với cậu, nhưng chúng ta cũng coi như là dễ hợp dễ tan mà? Cậu đến mức thấy chết mà không cứu sao?"
Giọng nói y gần như vỡ vụn, cuối cùng nói không thành tiếng, mồ hôi túa ra đầy trên trán. Thịnh Hoài hơi cau mày, cánh tay bất thình lình bị nắm chặt.
"Nhìn lại xem năm đó tôi... ở bên cậu cả ngày lẫn đêm..."
Thịnh Hoài than khẽ, giúp người đứng không vững kia ổn định lại tư thế, đưa y vào thang máy.
"Tầng nào?"
"19."
Thịnh Hoài nhướng mày, thế mà phòng của bọn họ lại cùng tầng với nhau.