Chín giờ mười lăm phút…Chín giờ ba mươi phút…Chín giờ năm mươi phút…Mười giờ…Mười giờ mười ba phút…Thời gian phi tốc trôi đi.- Sao lại thế này?Người trong phòng bắt đầu xôn xao. Hải Lam không nhịn được hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.Đã quá giờ định trước mà đoàn rước dâu vẫn chưa tới!Lệ Phương lẳng lặng ngồi trong phòng, ánh mắt cố chấp nhìn ngoài cửa, nét vui vẻ hãy còn đọng lại nơi đáy mắt, chưa từng tan đi.Cô bình thản tựa như không hề cảm giác được thời gian đang dần dần trôi quá.Mười một giờ năm phút.Đã hơn một tiếng so với giờ ấn định, Hải Lam cau chặt mày, không nhịn nổi nữa bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại.Phan Huy Nguyên đang làm cái gì vậy!Khuôn viên này cách biệt viện Phan gia cũng không bao xa, làm sao có thể chậm trễ đến thế này cơ chứ!Quá giờ lành rồi, hôn lễ còn muốn tổ chức hay không đây!Chị nào biết, lúc này Phan gia cũng đã loạn thành một đoàn.- Lão gia, vẫn không tìm thấy đại thiếu gia!Vị quản gia đã ngoài năm mươi tuổi cực kì lo lắng trở lại báo cáo.Sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gia chủ Phan gia - cha của chú rể ngày hôm nay - vừa nghe thế liền giận đến run người.- Tìm tiếp! Lật tung mọi ngóc ngách đi tìm nghịch tử kia về đây cho ta! Xem ta có đánh chết nó hay không!Ông quát lớn, gương mặt nghiêm nghị cũng đỏ bừng cả lên.- Cha! Cha bớt giận! Anh cả nhất định có việc khó xử trì hoãn!Một thanh niên tuấn tú với bộ tóc nhuộm đỏ hoe và dáng vẻ ăn chơi trác táng vội vàng đỡ lấy thân hình lung lay của lão gia chủ, vuốt lưng thuận khí cho ông.Hắn là Phan Huy Tuấn, con trai út Phan gia, năm nay mới hai mươi tuổi.Lệ Phương từ nhỏ sống ở Phan gia, hơn hắn sáu tuổi, luôn giống như người chị gái chăm sóc cho hắn trong suốt mười lăm năm, hắn vốn đã coi cô là chị dâu.Nay hôn lễ của cô xảy ra chuyện, lòng hắn cũng gấp như kiến bò chảo nóng.Chính là hắn có vội cũng vô dụng!Chị hai của hắn đã lĩnh người Phan gia đi tìm anh cả ở khắp nơi, hắn chỉ có thể dằn lòng lưu lại trấn an cha mình.Thần phật phù hộ! Chị hai nhất định phải tìm được anh cả, nếu không, hôn lễ bị hủy bỏ, mọi người chẳng biết sẽ sốc tới mức nào!Quan trọng nhất là, chị Lệ Phương còn đang mang thai! Cháu trai của hắn cũng mới chỉ có ba tháng thôi! Ngàn vạn lần đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!Đáng tiếc, các vị thần linh không hề nghe thấy lời khẩn cầu của hắn.×— QUẢNG CÁO —Phan Huy Nguyên - anh trai hắn - chú rể của ngày hôm nay - mất tích cho tới tận khi hôn lễ hoàn toàn không còn cách nào tiến hành được nữa....Chính lúc mà đồng hồ điểm lên mười hai tiếng, Lệ Phương - cô dâu đã ngồi bất động cả một buổi sáng - giữa ánh mắt thương hại và tiếng xì xào đầy chế nhạo của tất cả mọi người, chợt nở nụ cười.- Anh nhất định phải đối xử với em như thế này sao, Huy Nguyên?Cô than nhẹ một tiếng, cúi nhìn đoá hoa cưới xinh đẹp, ánh mắt có hơi mơ hồ.- Em thật sự không hiểu… tại sao chúng ta lại thành ra như vậy?***Khi Hà Thu tỉnh lại, cô có cảm giác như toàn thân bị nghiền quá một hồi, vô cùng đau nhức.Hơi động đậy lại đột nhiên phát hiện ra bên cạnh còn có một người, cô liền giật bắn.Định thần nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt người kia tuấn mĩ vô trù, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hệt như tạo hình bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô gái.Anh đang ngủ, hơi thở nóng ấm và cơ thể lõa lồ khiến cho Hà Thu xoát cái đỏ bừng mặt.Đêm nồng nhiệt cháy bỏng hôm qua dần kéo về phủ kín tâm trí cô, cô thẹn thùng trùm chăn che kín lấy mặt.Trời ạ! Trời ạ! Đêm qua cô và nam chính đã lên giường!Anh bị chuốc thuốc, cô chỉ muốn cứu anh mà thôi, ai ngờ…Chính cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại cứ đi ngược hết lại kịch bản như thế này!A trời! Cô không hề cố ý!Hà Thu mặt đỏ bừng