Tôi đưa tay đón lấy nhánh cây của Liễu Long Đình cầm trong tay đánh vào lòng bàn tay của anh ấy, âm thanh “chát chát” phát ra, tôi đi một vòng quanh Liễu Long Đình, rồi hỏi anh ấy: “Anh nói em phải đánh thế nào thì anh mới có thể ghi nhớ đây?”
Lúc này đứng phía sau tôi là một nhóm hậu viện hùng mạnh, nhóm hậu viện này đều rất ủng hộ tôi, họ đều nhất chí cho rằng Liễu Long Đình là người có lỗi với tôi, sao lại có người đàn ông khờ đến mức giao người con gái của mình cho người đàn ông khác để họ bên nhau chứ.
“Đúng đúng, anh ba, anh mau nói đi, làm thế nào mới khiến cho anh ghi nhớ đây hả?”
Kiều Nhi vội vàng quay về phía Liễu Long Đình nói, kêu tôi hãy mau đánh Liễu Long Đình đi, đánh xong thì có thể tha thứ cho anh ấy rồi.
Liễu Long Đình bình thường đã rất ấm ức rồi, giờ đây thêm dáng vẻ bất lực không biết làm gì hơn… Nếu như là lúc trước thì ai dám đối xử với anh ấy như vậy.
Nhưng không còn cách nào nữa, bởi tôi và Liễu Long Đình đã chiến tranh lạnh hai ngày rồi, Liễu Long Đình cũng không muốn cả hai chúng tôi tiếp tục chiến tranh lạnh, liền nói với tôi là có thể nói bọn Kiều Nhi đi ra ngoài rồi hãy đánh anh ấy, nếu không việc này một khi để truyền ra ngoài thì anh ấy làm sao mà còn chỗ đứng ở núi Trường Bạch nữa.
Liễu Long Đình mà cũng biết phải có chỗ đứng ở núi Trường Bạch sao, tôi liền hướng về anh ấy cười, nói chỉ cần anh ấy nhận lỗi thì đương nhiên là có thể rồi.
Nói rồi tôi cũng quay qua cám ơn Kiều Nhi đã kéo Liễu Long Đình qua đây và kêu họ đi ra ngoài một lát.
Nhưng tôi thật sự rất nể bản lĩnh của Kiều Nhi, có thể khiến cho một người ngạo mạn, lạnh lùng như Liễu Long Đình thu phục ngoan ngoãn qua đây quỳ gối nhận lỗi với tôi.
Thật là khó tin!
Kiều Nhi đang rất hy vọng chúng tôi nhanh chóng làm hoà.
Nên khi tôi vừa kêu em ấy đi ra ngoài thì đã biết việc làm hoà này là có hi vọng rồi, bèn vội vàng đẩy Long Đằng và Cô Hoạch Điểu nhanh chóng đi ra ngoài, nói với bọn họ là để thời gian cho tôi và Liễu Long Đình.
Tôi muốn xử lý như thế nào cũng được, chung quy thì họ cũng muốn giữ thể diện cho Liễu Long Đình.
Cô Hoạch Điểu và Long Đằng hiển nhiên đều nghe lời của Kiều Nhi đi ra ngoài.
Chỉ có Cô Hoạch Điểu căn bản lúc đầu đã không muốn vào, rồi lại thêm sắp được nhìn thấy tôi đánh Liễu Long Đình thì lại bị kêu đi ra ngoài thì liền tỏ vẻ không vui, nói rằng lúc không gây cấn thì gọi cậu ta vào, đến lúc gây cấn thì kêu họ ra ngoài, nói chúng tôi thật biết giày vò người khác, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của một người đang đơn thân, cứ thể hiện tới lui như vậy có ý nghĩa sao? Đang lúc nói giữa chừng, Cô Hoạch Điểu bị Kiều Nhi cố gắng đẩy ra ngoài, nhưng Cô Hoạch Điểu vẫn cố hướng về phía chúng tôi và hét to.
Nói tôi không được dễ dàng tha thứ cho Liễu Long Đình, cậu ta khó khăn lắm mới giúp tôi và Phong Đô đại đế làm mối với nhau, đừng để cậu ta bị ăn một trận đòn oan uổng.
Nếu như tôi tha thứ cho Liễu Long Đình thì đã phụ lòng cậu ta rồi.
Tôi bây giờ không muốn nghe mấy lời nói nhảm của Cô Hoạch Điểu nữa, đợi khi họ đi ra ngoài hết, tôi tính là sẽ kêu Liễu Long Đình đứng dậy, nói chung nãy giờ cũng diễn đủ rồi, tóm lại thì anh ấy cũng muốn tốt cho tôi, nếu như mà cứ để anh ấy quỳ dưới đất như vậy thì thật là tội anh ấy quá.
Nhưng tôi vẫn chưa kịp nói với Liễu Long Đình nữa thì khi Kiều Nhi vừa đi ra ngoài thì Liễu Long Đình đã quay qua ôm lấy chân của tôi và nói với tôi: “Hi nhi, Tô Tô của anh, em chắc không phải thật sự thích Phong Đô đại đế đâu hả? Nếu như đánh anh em có thể nguôi giận thì cứ đánh anh đi, sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa đâu.”
Trước đó khi Kiều Nhi chưa đưa anh ấy vào đây, Liễu Long Đình hoàn toàn không biết mình có lỗi, giờ đây đột nhiên thay đổi, tôi nhìn dáng vẻ bỗng dưng nịnh nọt nhận lỗi này, cùng với sự lo lắng giải thích đủ điều, càng khiến cho tôi từ không muốn trừng phạt chuyển qua muốn trêu ghẹo anh ấy hơn.
Thế là tôi liền ngồi xuống gường cạnh bên, nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình ôm lấy đầu gối của tôi và nói với anh ấy: “Vậy anh thử đoán xem em có thích anh ta không, nếu đoán đúng em sẽ cho anh biết chân tướng, nếu đoán sai thì anh sẽ bị đánh.” Anh ấy liền trả lời: “Anh cảm thấy trong tim em ngoại trừ anh ra không còn ai khác nữa.” Khi Liễu Long Đình vừa nói xong câu nói đó, tôi đưa nhánh cây trên tay tôi lên cao, dáng vẻ Liễu Long Đình vẫn như vậy, giọng điệu nói chuyện vẫn rất hùng hồn chắc nịch.
Cái khí chất này đã ăn sâu vào người anh ấy rồi, nên khi làm việc gì anh ấy cũng không có một chút phản ứng nào trên khuôn mặt.
Thì ra anh ấy luôn nghĩ rằng tôi sẽ một lòng không thay đổi hướng về anh ấy: “Mà vừa nãy sau khi anh nghe Kiều Nhi nói, anh liền cảm thấy rất lo lắng, anh nghĩ phải chăng anh đã sai rồi.
Kiều Nhi nói anh rất quá đáng, không có một người con gái nào có thể chấp nhận cách anh đã làm.
Cô Hoạch Điểu lại còn nói rằng Phong Đô đại đế mọi mặt đều tốt hơn anh, lợi hại hơn anh, mạnh mẽ hơn