Tôi đã không còn nhiều khí lực, vì vậy Liễu Long Đình muốn làm sao thì làm, chỉ là lúc cả hai chúng tôi đều bình tĩnh trở lại, tôi quay người nhìn Liễu Long Đình, anh ấy vẫn chưa ngủ, tiện thể tôi nói với anh: “Em biết anh làm như vậy là muốn tốt cho em, nhưng về sau anh không thể để cho em oan ức như vậy được, và cũng đừng để cho bản thân mình bị oan ức.
Giống như anh đã nói, có chuyện gì thì hai chúng ta phải đồng lòng, chúng ta không thể chưa thương lượng với nhau đã gây nên những hiểu lầm như vậy.”
Tính đến thời điểm này tôi và Liễu Long Định đã bên nhau mấy năm rồi, tuy là những năm tháng chầm chậm trôi qua không tính là gì, nhưng mỗi một giây một phút tôi đều thật lòng, tôi hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Liễu Long Đình, cũng hi vọng có thể cùng anh ấy sống đến nghìn vạn tuổi.
Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình không tiếp lời, chỉ vươn tay ra ôm lấy tôi vào lòng và nói với tôi: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhanh ngủ đi, ngày mai em còn phải làm lễ ban tước cho Phong Đô đại đế.”
Thời gian bây giờ không còn sớm, chỉ cần Liễu Long Đình ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không sợ bất cứ thứ gì, chỉ hy vọng chúng tôi có thể ở bên nhau thật lâu.
Vì để tiến hành lễ sắc phong cho Phong Đô đại đế, ngày hôm sau tôi đã dậy từ rất sớm, trang điểm xinh đẹp, mặc áo choàng dài và đội vương miện, Lạc Thần từ trên thiên giới xuống đón tôi đến núi Vân Hải.
Sau khi Cô Hoạch Điểu nghe tin tôi sẽ đi làm lễ ban tước cho Phong Đồ đại đế liền đuổi theo tôi để hỏi chuyện của cậu ta, hỏi tôi đã giúp cậu ta hỏi chuyện Phong Đô đại đế hay chưa?
Nghe Cô Hoạch Điểu nhắc đến chuyện này, nếu tôi nhớ không nhầm lúc Phong Đô đại đế biến thành Liễu Long Đình, tôi đã hỏi Phong Đô đại đế, anh ta trả lời tôi bảo là đã lấy đi năng lực của Cô Hoạch Điểu, khả năng nghe trong lòng người khác đang nghĩ gì, khả năng này sẽ đem đến tai họa cho Cô Hoạch Điểu, vì vậy tôi nói lại những lời của Phong Đô đại đế nói cho Cô Hoạch Điểu nghe, nói với cậu ta nếu như cậu ta muốn lấy lại năng lực này, có thể đi tìm Phong Đô đại đế.
Nhưng cậu ta có thể vì năng lực này mà chết đi, vì vậy tôi khuyên cậu ta tốt nhất nên suy nghĩ kỹ.
Nhưng mà sau khi tôi nói, cậu ta không hề suy nghĩ gì, lập tức nói với tôi: “Nếu như Phong Đô đại đế đồng ý đưa tôi, tôi đương nhiên sẽ đi lấy lại, tôi có một cái đầu, một mạng, cho dù chỉ còn đúng một mạng, tôi cũng có thể sống, không chết được đâu cô yên tâm.”
Phong Đô đại đế và Cô Hoạch Điểu có vài mặt duyên phận, đồng thời bây giờ Cô Hoạch Điểu còn là vật để cưỡi của tôi, nếu thật sự có tai hại gì xảy ra, e là Phong Đô đại đế cũng sẽ không để trong lòng.
Nhìn thấy Cô Hoạch Điểu bộ dạng không tim không phổi, lần đầu tiên tôi hung dữ với cậu ta: “Vậy nếu như mấy cái mạng này của cậu đều chết hết thì sao? Không cho cậu đi lấy lại, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi, nếu như cậu chết rồi, Phượng Tố Thiên còn chưa tìm thấy, nếu sau này tôi phải đi xa để đánh nhau thì biết phải làm sao.”
Cô Hoạch Điểu thấy tôi không cho cậu ta đi lấy, nhất thời không vui vẻ gì, nói với tôi nếu như cậu ta không có kỹ năng, mỗi ngày trải qua giống như một năm, không biết trong lòng người khác đang nghĩ thì sống chẳng còn ý nghĩa gì.
Dù sao thì cậu ta còn có tôi còn có Liễu Long Đình bảo vệ, nếu như tôi còn muốn giữ quan hệ tốt Phong Đô đại đế, Phong Đô đại đế cũng là nơi cậu ta dựa vào, chỉ cần nhìn vào hậu đài vững chắc của cậu ta thôi ai còn dám bắt nạt cậu ta!
Tuy nói như vậy, nhưng để phòng tránh điều xấu xảy ra, tôi nói không cho phép cậu ta đi lấy, cậu ta sẽ không được đi, nếu như cậu ta thực sự đi, quan hệ trước đây của chúng ta sẽ đoạt tuyệt.
Cô Hoạch Điểu ở bên cạnh tôi, là vì vị trí chủ của Tam giới, cậu ta làm tọa kỷ của chủ tam giới, dù sao mặt mày cũng sáng sủa, nếu cậu ta đi lấy kỹ năng thì tôi cũng không cần cậu ta nữa, cậu ta có lấy được kỹ năng cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Sau khi Cô Hoạch Điểu biết tôi không đồng ý, tức giận đi vào nhà họ Liễu, không đưa tôi đi đến núi Vân Hải.
Nhưng lần này tôi đến núi Vân Hải đã có Lạc Thần đưa đi, tôi cũng không cần Cô Hoạch Điểu đi cùng, còn về Liễu Long Đình, anh ấy bây giờ không còn là chính thần của thiên cung, vì vậy cũng không thể đi với tôi, nhưng Liễu Long