Khi lưới lớn ập xuống, trong lòng tôi lập tức có linh cảm không tốt, sợ không kịp chờ Liễu Long Đình đến cứu thì sẽ bị đám người U Quân bắt mất.
Quả nhiên dưới sự niệm chú của U Quân, chiếc lưới kia giống như đang đang làm vấn thần, nhanh chóng quấn chặt lấy tôi và Ánh Nguyệt.
Chiếc lưới to lớn này không biết là thần khí gì mà nó rất mạnh, sau khi tôi bị cuốn vào cái lưới lớn này thì không có cách nào thoát khỏi nó.
Tôi cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi nó nên tôi đã không giằng co thêm nữa, khi Liễu Liệt Vân và U Quân bay qua phía tôi thì tôi hy vọng U Quân vẫn còn chút lý trí vì vậy nói với anh ta: “Anh muốn bắt tôi thì cũng có thể, nhưng tôi cầu xin anh hãy để Ánh Nguyệt đi, hãy đưa Ánh Nguyệt trở lại núi Trường Bạch rồi các người muốn làm gì tôi cũng được.”
Nghe tôi như vậy thì Liễu Liệt Vân lập tức khịt mũi: “Cô nghĩ cũng hay lắm, có người lớn và trẻ con thì chẳng lẽ Liễu Long Đình không tới sao?”
Nói xong thì cô ta quay đầu nhìn U Quân nói: “Anh đưa bọn họ về trước đi, tôi đi tìm Liễu Long Đình nhắn lại để anh ta giao Hỗn Độn Chung ra, nếu không tôi sẽ giết hai người này!”
Liễu Liệt Vân dường như có một sự oán hận sâu sắc đối với tôi và U Quân, đối với tôi là hận thấu xương, còn đối với U Quân là tính tình không tốt.
Nhưng mà sau khi nghe Liễu Liệt Vân nói điều này thì U Quân hoàn toàn không trả lời lại cô ta, chỉ theo lời cô ta mà làm.
Anh ta lập tức niệm chú đóng lưới, nhìn tốc độ của anh ta thì tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình chắc sắp xuất hiện.
Tốc độ của anh ta gấp gáp vô cùng, chờ đến khi lưới đã vây chắc tôi lại thì anh ta trực tiếp mang tôi và Ánh Nguyệt bay đi.
Tôi không biết U Quân sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng mà chắc chắn đó không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Nếu Liễu Long Đình thực sự dùng Hỗn Độn Chung để đổi lấy mạng sống của chúng tôi thì cái giá phải trả này quá lớn.
Mắt thấy bây giờ chỉ còn hai người là tôi và U Quân, trên không trung tôi cũng từ bỏ ý định vùng vẫy trong lưới, ngẩng đầu nói với U Quân: “U Quân, anh có nhớ tôi không? Anh nhìn kỹ tôi xem, anh có nhớ tôi không? Anh không nhớ mối quan hệ trước đây của chúng ta sao? Trước đây chúng ta là vợ chồng, lúc trước anh đã cứu tôi, chúng ta sống chết có nhau, anh không nhớ tôi sao?”
Tôi cố gắng hết sức để đánh động với U Quân về quá khứ của chúng tôi, hy vọng rằng anh ta có thể nhớ lại quá khứ của chúng tôi và có thể tha cho tôi một cái mạng.
Nhưng vào lúc này, sau khi U Quân nghe tôi nói điều này thì anh ta cúi đầu xuống nhìn tôi, tóc bị gió thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt tà mị tuấn tú, bộ dáng giống hệt kiếp trước.
Chỉ là U Quân nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, khóe miệng đột nhiên có một tia giễu cợt chế nhạo, nói với tôi: “Cho dù là tôi nhớ thì sao, cô cho rằng tôi sẽ buông tha cho cô sao?”
“Vậy thì anh không yêu tôi nữa sao?”
Bản thân tôi cũng cảm thấy lời nói của mình vô cùng buồn nôn, nhưng mà lúc này không có lựa chọn nào khác, nếu không tự mình giải cứu để cho Liễu Long Đình tìm tới thì thật sự sẽ mất đi Hỗn Độn Chung.
U Quân không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà thay vào đó hỏi tôi: “Tình yêu là gì?”
Nhìn thấy U Quân bây giờ trông như không có chút coi trọng tôi thì tôi thực sự lo lắng và tức giận.
Tôi đã nói với Liễu Long Đình từ lâu rằng chúng tôi nên cứu U Quân trước, để những chuyện hôm nay không xảy ra, nhưng mà Liễu Long Đình lại không nghe.
Đối với mấy thứ khác thì anh ấy rất độ lượng, nhưng mà chuyện liên quan đến tôi và U Quân thì anh ấy lại hồ đồ tùy hứng.
“Yêu là chính là khi thích tôi, tất cả trong tim anh đều là tôi, sẵn sàng vì tôi mà trả giá tất cả.”
U Quân nghe thấy tôi nói thì khịt mũi một tiếng, tiếp tục hỏi tôi: “Vậy thì tôi yêu cô nhiều như vậy, cô có yêu tôi không?”
Câu nói của U Quân ngay lập tức khiến tôi không nói nên lời.
Làm sao tôi có thể yêu anh ta được? Tôi có thể bịa ra những từ khác, nhưng tôi không thể nào nói rằng tôi yêu U Quân, vì vậy giọng nói của tôi cũng yếu đi: “Trước khi anh xuất hiện, tôi đã có người tôi thích rồi.”
Đời tôi, nếu như U Quân đến với tôi trước thì tôi sợ rằng sẽ không có chỗ cho Liễu Long Đình.
Ít nhất thì U Quân mặc dù hung ác, nhưng anh ta đối xử với tôi thẳng thắn, chân thành, chỉ là kiếp trước là số mệnh, không ai có thể đảo ngược nó.
“Vậy nếu ngay từ đầu tôi đã đến với em thì sao?”
Tuy rằng tôi thật sự không muốn nói ra sự thật, nhưng đã đến thời điểm này nếu tôi không nói ra thì mối quan hệ cũng không lớn lắm nữa.
Bấy lâu nay anh ta đã oán hận tôi rất nhiều, có lẽ tôi sẽ bị anh ta dây dưa suốt đời.
Kiếp trước nhất định là