Tiên Lăng nói với tôi cái này thì đã nghiến răng nghiến lợi, như thể không có cách nào nên đưa ra lời đe dọa cuối cùng đối với tôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ấn tượng đầu tiên mà Phù Kinh Dương cho tôi khá tốt, nhìn bộ dạng hiện tại của Phù Kinh Dương, tôi nói với Tiên Lăng: “Nếu cô không phiền, tôi có thể giúp chủ nhân của cô xem qua, chủ nhân của cô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dù sao thì tôi cũng đã bị bệnh lâu như vậy rồi, bệnh lâu cũng đã thành thầy thuốc, có mấy chứng bệnh tôi cũng có thể chữa được.
Khi Tiên Lăng nghe tôi nói muốn giúp Phù Kình Dương thì cô ta có chút động lòng, cô ta do dự một chút.
Nhưng sau khi nhìn về phía Phù Kinh Dương, cô ta lập tức quay đầu lại nhìn tôi rồi tức giận nói: “Nếu cô thật sự quan tâm đến chủ nhân của tôi thì cô hãy bảo Liễu Long Đình giao ra Hỗn Độn Chung đi.
Chỉ cần chủ nhân của tôi có được Hỗn Độn Chung thì mọi thứ sẽ ổn.”
Khi Tiên Lăng nói những lời này, cô ta đã khóc và đưa tay lau nước mắt, tôi nhìn Tiên Lăng và Phù Kinh Dương như thế này thì cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi biết có lẽ là do lúc này trái tim thánh mẫu của tôi phát tác mà thôi nên tôi không để ý đến Phù Kinh Dương bị gì nữa, trực tiếp theo U Quân đi thẳng vào ngục tối.
Và ngoài những lời anh ta nói với tôi lúc trên trời rằng anh ta sẽ yêu tôi mãi mãi thì sau khi xuống Minh giới, anh ta chưa từng nói một lời tốt với tôi.
Hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng vô cùng lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Vẻ mặt của anh ta khiến tôi hơi không hiểu rằng những gì anh ta nói vừa rồi là đúng hay sai, nhưng dù đúng hay sai thì điều tôi lo lắng nhất bây giờ là liệu Liễu Long Đình có thực sự mang Hỗn Độn Chung đến đây hay không.
Còn có nếu khi Ánh Nguyệt thức dậy và thấy U Quân trông như thế này thì tôi phải làm gì đây?
Trong ngục tối, U Quân có lẽ đã nhận được lệnh từ Phù Kinh Dương hoặc Tiên Lăng nói rằng Liễu Long Đinh sắp đến.
Tốt nhất hãy đánh tôi một trận trước, đánh tôi tróc da tróc thịt, sau đó mới có thể đưa tôi đến gặp Liễu Long Đình và trao đổi với anh ấy.
Lúc này tôi thực sự hận bản thân mình vô cùng, tại sao có thể lúc nào cũng yếu ớt, tại sao máu của tôi đều là cống phẩm chứ, tôi là vật hy sinh từ khi sinh ra sao? Sau khi nhận lệnh, U Quân không chút do dự cầm roi lên lạnh lùng nhìn tôi, sau đó giơ roi lên lập tức giáng xuống tôi!
Trong toàn bộ U Minh Cung này, tôi cũng đã ở trong một thời gian dài nhưng mà trong khoảng thời gian này thì tôi thậm chí không nhìn thấy một âm binh nào cả, ngay cả khi định đánh tôi thì cũng là do đích thân U Quân làm.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng nó rất đau, nhưng khi roi U Quân đánh xuống tôi thì tôi chỉ thấy da thịt trên cơ thể mình theo roi của U Quân mà bong tróc, máu bắn tung tóe.
Nhưng có điều kỳ lạ là trong toàn bộ quá trình thì tôi không cảm thấy đau đớn gì cả.
Tôi ngẩng đầu nhìn U Quân, nghĩ rằng anh ta đã làm phép nào đó cho tôi, nhưng khi tôi nhìn U Quân thì anh ta vẫn như cũ, ánh mắt nhìn tôi không có cảm xúc, giống như một cái máy roi không ngừng đánh vào người tôi!
Mặc dù tôi không cảm thấy đau nhưng do lượng máu trên cơ thể tôi chảy ra càng ngày càng nhiều, mà máu trong cơ thể tôi sẽ không hồi phục, bây giờ tôi lại phải chịu hình phạt bằng roi, máu chảy khắp người, tôi đã rơi vào trường hợp bị mất máu nặng.
Mặc dù cơ thể tôi bị xiềng xích lủng lẳng nhưng tôi cảm thấy toàn thân rét run, sức lực trong người hoàn toàn không còn nữa, may mà hiện tại Ánh Nguyệt không bị nhốt với tôi, nếu không Ánh Nguyệt cũng sẽ phải chịu đựng đau khổ giống tôi rồi.
Tôi nhìn máu thịt bầy nhầy trên khắp cơ thể, trong lòng không ngừng lo lắng không biết nếu mình bị đánh thế này nữa thì có chết thật vì mất máu quá nhiều không? Điều gì sẽ xảy ra với Ánh Nguyệt và Liễu Long Đình nếu tôi chết? Tôi thực sự không thể tưởng tượng được điều khủng khiếp sẽ xảy ra sau khi tôi chết, vì vậy, vào lúc này tôi mở miệng cầu xin U Quân: “Xin đừng đánh tôi nữa, nếu không tôi sẽ chết.”
Khi U Quân nghe tôi nói câu này thì động tác trên tay anh ta hơi khựng lại, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ dừng lại và sẽ không đánh nữa, không ngờ anh ta lại chỉ nói nhỏ một câu lạnh lùng với tôi: “Đó là điều mà cô xứng đáng được hưởng.”
Vừa nói xong thì anh ta vừa giơ cây roi trên tay giáng xuống người tôi, máu me đầm đìa trên quần áo, không còn một chỗ sạch.
Có thể là Ánh Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng roi đánh vào người tôi, cô bé bị nhốt cách tôi không xa, lúc này cô bé mới mờ mịt mở mắt ra nhìn về phía nơi phát ra âm thanh đó.
Tôi bị nhốt lại, đánh đến người đầy máu và thấy khi U Quân đang đánh tôi thì đôi mắt nhỏ của Ánh Nguyệt tròn xoe nhìn U Quân, trong miệng cô bé phát lên tiếng kêu lanh lảnh.
Giọng nói như muốn nói với U