Ánh Nguyệt có thể đánh vang được đàn Phục Hi, tuy rằng con bé là do tôi và Liễu Đình Long sinh ra, nhưng mà trên người của con bé lại hoàn toàn không có một chút yêu khí nào.
Thật giống như lời mà Tôn Thanh đã nói, hết thảy đều có số mệnh, trên thế giới này không có ai có thể trốn thoát được sự luân hồi của số mệnh cả.
“Đương nhiên, lời mà tôi nói cũng chưa chắc đều là sự thật.
Có nhiều thứ người tính không bằng trời tính, nếu như cô không yên tâm thì có thể tìm Liễu Đình Long hỏi một chút.
Chuyện vợ chồng cãi nhau này, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, mọi chuyện cũng không có gì là không qua được “
Tôn Thanh anh ta là một đạo sĩ mà vẫn còn biết những thứ này, mặc dù những lời vừa rồi của anh ta nói đều chỉ là suy đoán của riêng anh ta mà thôi, có điều loại suy đoán này lại giống như thầy thuốc đang an ủi một bệnh nhân bị bệnh nặng rằng anh ta đã chuẩn bệnh nhầm rồi.
Điều này có thể làm cho lòng tôi dễ chịu hơn một chút, nhưng tôi vẫn không có cách nào hoàn toàn thuyết phục được chính bản thân mình.
Chân tướng như một cái cây đâm sâu bén rễ ở trong lòng của tôi, khiến cho tôi không cách nào xóa đi được.
Vì thế tôi cũng không thể tiếp tục giả vờ bản thân đang trong tâm trạng tốt để đối mặt với Tôn Thanh được nữa, chỉ hơi gật đầu với anh ta, nói với anh ta rằng tôi đã biết, tôi sẽ tìm cơ hội tiếp tục khuyên nhủ Liễu Long Đình.
Dù sao số mệnh đã như vậy rồi, ai có thể chống lại được cơ chứ?
Ánh Nguyệt ngồi ở trước bệ cửa sổ, đàn liên tục mấy khúc nhạc.
Mặc dù những ca khúc này đều là phàm âm mà Kiều Nhi đã dạy cho cô bé, nhưng bởi vì âm thanh là từ trong đàn phát ra cho nên hết sức mỹ diệu.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, dường như vẫn còn có tiếng đàn quanh quẩn bên tai, thật lâu vẫn còn chưa có tản đi.
Ánh Nguyệt gặp nhiều động vật nhỏ như vậy cũng thích tiếng đàn của cô bé, hết sức cao hứng, sau khi từ trên ghế đàn đi xuống lập tức nhào vào trong ngực của tôi.
Tôi nhìn Ánh Nguyệt ở trong lòng, hé ra khuôn mặt lớn lên có năm sáu phần tương tự tôi, trong lòng tôi lại càng có xu hướng nghiêng về phía những lời mà Tôn Thanh đã nói với tôi về vận mệnh.
Lúc này cho dù anh ta không hề nêu rõ ra thì tôi cũng đã biết vận mệnh kiếp này của mình, đó chính là giúp đỡ cho tân đế thống trị tam giới, khiến cho tam giới thái bình vĩnh thế.
“Mẹ ơi, Ánh Nguyệt đàn có hay không?” Ánh Nguyệt viết ở trên tay của tôi.
“Đương nhiên là hay rồi, nếu không thì tại sao lại có nhiều đứa nhỏ tới nghe con đánh đàn như vậy chứ! Bây giờ mẹ còn có một loại cảm giác dường như mẹ chính là người đại diện của con.
Nếu như con ở nhân gian, khẳng định cũng đã sớm trở thành một ngôi sao lớn rồi!”
Tôi cười nói với Ánh Nguyệt, đồng thời sờ lên cái mũi của con bé.
Ánh Nguyệt thấy tôi khen nó như thế thì lập tức xấu hổ chui vào trong ngực của tôi.
Có lẽ, bây giờ tôi coi như đã chính thức hiểu rõ nguyên nhân vì sao Liễu Đình Long không thích Ánh Nguyệt.
Hai ngày nay tôi cũng không có tiếp tục đi dây dưa với anh ta, muốn anh ta giúp tôi cùng nhau đối phó oán niệm của Bàn Cổ.
Một là do Tôn Thanh đã chỉ điểm cho tôi nguyên nhân vì sao Liễu Long Đình không nguyện ý hỗ trợ, tôi cũng không biết nên mở miệng ra sao mới tốt.
Hai là hai ngày nay Liễu Long Đình dường như cũng ra sức tránh né, hình như anh ta cũng không muốn nói nhiều với tôi.
Tôi vốn còn cho rằng tôi và Liễu Long Đình sẽ tiếp tục giằng co như vậy thêm mấy ngày nữa, nhưng vào lúc chúng tôi đang ăn cơm chiều thì đột nhiên tiên gia giữ cửa khẩu vào núi Trường Bạch hoảng hốt chạy vào nhà họ Liễu, nét mặt khẩn trương, hướng về chúng tôi trong phòng, lớn tiếng la lên một câu: “Cấp báo, Liễu Thái Gia, tiểu tiên có việc muốn bẩm báo với Liễu Thái Gia!”
Các tiên gia xưng hô với Tôn Giả cũng gọi là Thái Gia.
Lúc này Liễu Long Đình đã an vị ở bên cạnh của tôi, ánh mắt cũng không ngước lên, trực tiếp hời hợt trả lời một câu cơm nước xong xuôi hẵng nói.
Đây đúng là tính cách của anh ta, có điều tôi nhìn thấy tiên gia đang đứng ở ngoài cửa cũng không có người nào để ý, dáng vẻ đáng thương vô cùng, cho nên mới nói với tiên gia ở ngoài cửa một câu: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Dưới chân núi có một Tứ Bất Tượng rất lợi hại mới tới, Tứ Bất Tượng kia tuyên bố muốn gặp Liễu Thái Gia, chúng ta không cho, rất nhiều huynh đệ đã bị nó đánh bị thương, bây giờ con Kỳ Lân kia vẫn đang giết về phía nhà họ Liễu!”
Tứ Bất Tượng à?
Tứ Bất Tượng chính là tục xưng của Kỳ Lân, chẳng lẽ… là Tiên Lăng?
Dường như lúc mà trong đầu tôi kịp có phản ứng là Tiên Lăng thì Long Đằng bỗng nhiên nói một câu: “Là Kỳ Lân hay sao?”
“Đúng vậy, tính cách của nó rất đanh đá, thủ đoạn hung ác, rất nhiều tiên gia của chúng tôi đều bị nó đánh bị thương tàn phế vô cùng nghiêm trọng, kính xin Thái Gia bảo hộ tính mạng cho đám tiên gia núi Trường Bạch chúng tôi.”
“Để tôi đi.” Long Đằng cũng không đợi Liễu Long Đình nói chuyện, trực tiếp nhảy từ trên ghế xuống, đi về phía tiên gia ở ngoài cửa.
Toàn bộ người của núi Trường Bạch đều biết, nhà họ Liễu có một nhân vật rất lợi hại, đó chính là Liễu Long Đình, cũng biết nhà họ Liễu có một phế vật vô dụng nhất, chính là Liễu Long Đằng.
Cái tên Liễu Long Đằng này ngày thường đều ngơ ngơ ngáo ngáo, đừng nói là tiên gia không dám dẫn theo cậu nhóc này đi mà ngay cả tôi cũng lo lắng, đành tranh thủ thời gian đi theo Long Đằng nói một câu chuyện của người lớn con nít đừng nhúng tay vào.
Cái này nói không chừng chính là Tiên Lăng, kêu cậu nhóc đừng đi đưa cho người ta đánh.
Mặc dù Long Đằng muốn đi, nhưng khi thấy tôi không cho, lập tức và vào miệng một cái bẹp.
Có điều lúc mà Long Đằng muốn quay người trở lại bàn ăn cơm, Liễu Long Đình nhìn thoáng qua cậu nhóc, sâu kín nói một câu: “Đi đi, dẫn