Phù Kinh Dương bắt Ánh Nguyệt đi, chính là muốn Liễu Long Đình rơi vào tình thế hỗn loạn, nhưng mà bây giờ Ánh Nguyệt đã được chúng tôi cứu về, trong tay Phù Kinh Dương đã không còn điểm yếu nào của chúng tôi nữa, anh ta sẽ bị trừng trị.
“Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?” Tôi hơi khó tin, dù sao Phù Kinh Dương cũng là người trong tam giới, xem như đạt đến đại thần thập nội, bất luận thế nào nếu mà căn cơ Bàn Cổ Oán Linh bất ổn, rất nhiều nơi cần có nơi cao như Phù Kinh Dương, làm sao có thể vì một lần anh ta thất bại mà phải xử tử anh ta?
“Nếu như không nghiêm trọng, tại sao tôi phải chạy tới núi Trường Bạch của các người để trút giận, bây giờ tôi chưa tìm được chủ nhân của mình, tôi cũng không biết bây giờ phải làm sao?”
Khi Tiên Lăng nói đến đây thì cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu khóc nức nở, Liễu Long Đình nhìn thấy bộ dạng sướt mướt này của Tiên Lăng liền quay sang nói với Liễu Long Đằng: “Long Đằng, em đưa Tiên Lăng ra ngoài, an ủi cô ấy đi.”
Liễu Long Đằng gật đầu với Liễu Long Đình, quay người kéo tay của Tiên Lăng, nói với Tiên Lăng: “Tiên Lăng, cô nín đi, anh ba của tôi sẽ cứu chủ nhân của cô, bây giờ chúng ta đến phòng đàn để Ánh Nguyệt đánh đàn cho cô nghe nha.”
Trước đây Tiên Lăng thấy bên ngoài của chúng tôi hung ác, bây giờ khi nói chuyện với Liễu Long Đằng, cô ấy thực ra rất thông minh, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, cao hơn Liễu Long Đằng một cái đầu, cô ấy cúi đầu đi theo Liễu Long Đằng đi đến phòng đàn.
Tình bạn của đứa nhỏ này thật sự là người lớn chúng tôi không thể hiểu được, nó đơn giản giống như một cốc nước tinh khiết chưa từng bị vấy bẩn.
Chẳng qua là bây giờ coi như Tiên Lăng đến đây xin chúng tôi cứu Phù Kinh Dương, nhưng Liễu Long Đình ngay cả giúp tôi cũng không muốn giúp chớ đừng nói đến việc lên đường cứu Phù Kinh Dương.
Lúc Tiên Lăng đi khỏi, anh ấy chưa nói tiếng nào, vẻ mặt thản nhiên, một chút ý định muốn nói với chúng tôi sẽ cứu Phù Kinh Dương cũng không có.
Tôn Thanh, người có ít pháp lực, nhìn sang Liễu Long Đình lại liếc mắt nhìn tôi, sau đó thì nói với chúng tôi: “Đối với chuyện của Phù Kinh Dương, các người tính sao?”
Tuy là bây giờ Phù Kinh Dương đã bị Bàn Cổ Oán Linh điều khiển, nhưng nếu Bàn Cổ Oán Linh thực sự muốn giết chết Phù Kinh Dương như những lời kia, cánh cửa địa ngục và địa ngục Phong Đô mà Phù Kinh Dương trấn giữ sẽ mất đi trấn áp, đến lúc đó cánh cửa địa ngục mở rộng ra, những vong hồn hung thần, ác thú thượng cổ đang bị giam cầm trong địa ngục Phong Đô sẽ trốn ra được.
Nếu thực sự là như vậy, căn bản là không thể đợi cho Bàn Cổ Oán Linh phá hủy tam giới này, tam giới này cũng đã biến thành địa ngục trần gian.
Sau khi Tôn Thanh nói những lời đó với tôi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, mặc dù lúc này vẻ mặt Liễu Long Đình vô cùng thản nhiên, dáng vẻ giống như chuyện này không liên quan đến anh ấy, nói cho cùng dù cho thế giới đại loạn này có bị hủy diệt, anh ấy cũng có thể dựa vào tình huống hỗn loạn đó mà sống sót.
Nhưng lúc tôi đưa mắt nhìn về phía Liễu Long Đình, tôi có lẽ đã vô tình thấy một tia rầu rĩ trong mắt anh ấy, nhưng loại lo lắng này, khi tôi nhìn anh ấy, vẻ mặt của anh ấy lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Theo tôi nghĩ, Liễu Long Đình cũng lo lắng chuyện trong tam giới này nha, dù sao trong tam giới này không chỉ có tôi mà còn có người thân của anh ấy, còn cả vô số đồng loại của anh ấy.
Lúc này, nếu như tôi tranh luận với Liễu Long Đình về chuyện này, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý, chắc chắn sẽ không cho tôi ăn quả gì tốt đâu.
Vì vậy, tôi liền khơi ra chuyện này để nói cùng Tôn Thanh.
Trước đó tôi cũng đã gặp Phù Kinh Dương vài lần, mặc dù biết anh ta một lòng khát khao tự do và chân lý nhưng cũng không đến mức điên cuồng, cũng còn rất lý trí, nhưng loại lý trí của người này, tại sao phải cam tâm tình nguyện bằng lòng hợp tác với Bàn Cổ Oán Linh, chẳng lẽ anh ta không biết Bàn Cổ Oán Linh là một Tà Thần sao?”
“Anh ta chính là đại đế thượng cổ, tuy rằng không phải là do linh hồn Bàn Cổ biến thành, nhưng anh ta cũng là một yêu quái được hình thành từ thuở sơ khai của thế giới yêu quái, anh ta sống từ thời cổ đến bây giờ, hiểu biết trước và nay, sao có thể không nhận ra Bàn Cổ Oán Linh là một tà vật.
Chỉ là ngay cả lúc cô biết được thứ đó nhưng vẫn không có cách chống lại, tôi đoán, Bàn Cổ Oán Linh đã ở cùng với Phù Kinh Dương nhiều ngày, người khác không thể nhìn thấy vật đó nhưng người anh ta lại có thể vô thức bị ảnh hưởng, thường xuyên thấm nhuần ý niệm nảy mầm vào ý thức của anh ta, khiến anh ta tưởng suy nghĩ là của mình, đến khi ngày càng có nhiều ý niệm được truyền vào, anh ta đã bị hắn điều khiển.”
Vậy theo lời Tôn