Ngay lúc Phù Kinh Dương nói tới đây, tôi cho rằng anh ta đang cảm động, thế là cả lòng đầy chờ mong nhìn anh ta, hy vọng anh ta có thể cùng tôi trở về, xông phá huyễn cảnh này, trở lại hiện thực.
Nhưng sau khi Phù Kinh Dương nói xong hai câu này thì sau đó giọng điệu lại hạ thấp dần xuống, im lặng một hồi lâu, mới nói với tôi: “Là tôi có lỗi với bọn họ, tôi không có cách nào đưa ra lựa chọn, tôi sống quá khổ sở rồi.
Loại thời gian kia cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhà, khát vọng nhìn thấy ánh nắng, loại suy nghĩ kia thống khổ không thôi khiến tôi sống không bằng chết.”
Lúc Phù Kinh Dương nói, đưa tay chỉ vào vực sâu xanh thẳm trước mặt anh ta, rồi nói với tôi: “Nhìn thấy không? Vùng nước này, chính là nơi tôi ra đời, bây giờ nó càng lúc càng đẹp, trên trời ánh nắng cũng càng thêm xinh đẹp, đây là cố hương của tôi, cũng là cố hương sinh tôi nuôi tôi.”
Theo sự tiến hóa sinh trưởng của tự nhiên, hải vực trong vô số nghìn năm trước, chắc chắn không được đẹp như vậy.
Tôi nghe Phù Kinh Dương nói, trong lòng có hơi tuyệt vọng, mà Phượng Tố Thiên nhìn tôi thuyết phục sao cũng không được thì cũng vô cùng tức giận, thiếu chút nữa là đánh Phù Kinh Dương, nói với tôi nếu Phù Kinh Dương không quay về, chúng tôi sẽ mang theo anh ta trở về, thật sự là chưa hề thấy qua người cố chấp như vậy, cố hương này có gì tốt đẹp mà nhớ thương, giống như anh ta cũng không hề muốn nhớ cố hương của mình gì cả.
Bây giờ thì trải qua tốt được bao nhiêu, dù sao cũng là trăm nghìn năm không thấy ánh nắng, có thể cùng theo người mình thích trải qua bên cạnh nhau, mỗi ngày đều có cảm giác vui vẻ sung sướng.
“Vậy nếu bảo anh rời bỏ Nữ Hi thì sao?” Phù Kinh Dương hỏi lại Phượng Tố Thiên.
“Cái này…” Phượng Tố Thiên lập tức á khẩu không trả lời được, sau đó lại bổ sung: “Đây là hai vật khác nhau, sao có thể so sánh?”
“Nhưng trong mắt của tôi, tôi có khát vọng rất lớn với ánh nắng, giống như anh và chủ nhân của anh không thể tách ra, giao nhân chúng tôi sinh ra ở trong biển, ở chỗ mặt trời mọc nơi đó chính là nhà của tôi, có đồng loại của tôi.
Mà trong nghìn năm trước, chỉ có một mình tôi sống tiếp, cái gì cũng có thay đổi, thay đổi cũng rất nhanh, mà chỉ có ánh nắng là vĩnh hằng, bên trong ánh nắng, mãi mãi cũng có quá khứ của tôi, tất cả người thân của tôi đều sống bên trong ánh nắng ấy.”
Trên thế giới này, đại chiến xảy ra từ lúc sơ khai tới nay đều có nguồn gốc, bắt đầu đang không ngừng trình diễn ra, bắt đầu từng chủng tộc chiến tranh, sau đó lại là bộ lạc chiến đấu cùng nhau, đến cuối cùng lại trở về chinh chiến trong bộ tộc của mình.
Vô số chủng tộc suy tàn, trên thế giới này đều bị đào thải, loại chuyện này xảy ra nhiều lắm, mà Phù Kinh Dương, mà giao tộc bọn họ chỉ còn có mình anh ta.
Tôi nghe xong Phù Kinh Dương nói tới đây, thì đi về phía anh ta, ngồi xuống bên cạnh của anh ta, cùng anh nhìn về phía mặt biển phía trước mặt anh ta, anh ta có khát vọng với ánh nắng, đơn giản cũng chính là nhớ về người thân của anh ta.
Bàn Cổ Oán Linh lại không ngừng khiến cho suy nghĩ của anh ta mở rộng hơn, để anh thật sự lâm vào bên trong suy nghĩ của mình không có cách nào tự kiềm chế được.
“Tôi nghĩ, nếu như bọn họ thật sự còn sống bên trong ánh nắng, có khả năng họ cũng rất muốn gặp anh.” Tôi nói với Phù Kinh Dương.
Phù Kinh Dương nghe tôi nói vậy thì ánh mắt cũng biến thành màu xanh thắm, hốc mắt có hơi đỏ lên, muốn nói cái gì với tôi nhưng hầu kết lại như kẹt trong cổ họng, thật sự lại không nói ra được cái gì.
“Nhưng bây giờ anh nhìn thấy ánh nắng, người thân của anh cũng không có ở bên trong đó, đây chỉ do anh tưởng tượng ra, ánh sáng của anh ở bên ngoài, bên trong mê hồn trận này nếu như anh thật sự không nguyện ý vĩnh viễn trầm luân ở chỗ này, như vậy anh sẽ không còn biện pháp nào gặp lại ánh nắng chân chính.
Cho dù là như vậy, anh cũng cam tâm ở chỗ giả tạo như này rồi bỏ qua vật chân chính mà anh mong muốn hay sao?”
“Tôi đương nhiên biết, đây là giả.” Phù Kinh Dương nói với tôi những lời này, giọng điệu có chút nghẹn ngoài: “Thế nhưng tôi lại mãi mãi không có cách nào đứng được dưới ánh nắng mặt trời, ngoại trừ cảnh tượng giả tưởng nhưng tôi làm cái gì cũng không được.”
“Tôi thay anh đi cầu xin Liễu Long Đình, anh ấy có Hỗn Độn Chung, Hỗn Độn Chung có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của anh, tôi sẽ giúp anh, nhất định sẽ khiến anh có thể có thể trở lại cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời.” Nghe thấy giọng điệu của tôi có chút gấp gáp, khóe môi của anh ta hơi nhếch lên nở một nụ cười, chuyển ánh mắt sang nhìn tôi, nói với tôi: “Nếu Liễu Long Đình không chịu giúp tôi thì sao?”
“Vậy tôi sẽ chia tay với anh ấy.” Tôi trực tiếp trả lời.
“Vậy cô cứ đi với tôi đi, cô là do Bàn Cổ Tinh khí biến thành, Bàn Cổ nuôi dưỡng tất cả ra, ánh mặt trời dưỡng ra, tính như vậy cô và mặt trời cũng coi như là chị em thân thiết, nếu cô và tôi cùng ở địa phủ thì tôi chỉ cần cô tốt là được.”
Nghe lời nói nửa thật nửa giả như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết dùng lời nào để thuyết phục lại anh ta, nhưng anh ta lại trắng trợn nói với tôi những lời mập mờ như vậy.
Phượng Tố Thiên bên cạnh tôi lập tức không vui, cất