Phượng Tố Thiên cũng nghiêm túc, vỗ cánh cấp tốc bay về hướng ngoài động.
Bởi vì toàn bộ tinh khí trong cơ thể của Phù Kinh Dương đã tiêu hao hết sạch, cộng thêm việc anh ta đã dùng hết tính mạng của bản thân, hóa thành một lá bùa trấn áp cuối cùng của Địa Ngục, trấn áp Địa Ngục Phong Đô và cánh cổng Địa Ngục.
Bây giờ thân thể của Phù Kinh Dương biến mất rất nhanh, hào quang li ti bay theo gió, theo chúng tôi bay ra hướng về phía ngoài động, giống như mưa trút xuống ở sau lưng chúng tôi.
“Tố Thiên, anh nhanh lên một chút!” Tôi giữ chặt Phù Kinh Dương đang từ từ tiêu tán trong tay, trong lòng vô cùng lo lắng nguyện vọng của anh ta không thể thực hiện được.
Trong vài vạn năm gần đây, tâm nguyện duy nhất của Phù Kinh Dương chính là có thể được nhìn thấy một tia ánh sáng mặt trời trước khi chết.
Nguyện vọng hèn mọn như thế, người bình thường như chúng tôi nhìn vào chỉ thấy nguyện vọng này quả thật vừa nhỏ bé lại vừa buồn cười.
Thứ mà mỗi ngày chúng tôi đã nhìn thành thói quen, đối với Phù Kinh Dương mà nói, lại phải trả một cái giá lớn bằng cả tính mạng.
Anh ta chính là thần, là Cổ Thần đã ở trên thế giới này sống không dưới mấy vạn năm, sao lại có thể vì một chút nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể như vậy, đền bù bằng cả vốn gốc sinh mệnh vĩnh hằng của bản thân.
“Anh chờ một chút, chúng ta sắp sửa ra ngoài rồi, anh lập tức có thể nhìn thấy ánh mặt trời, anh chậm một chút hẵng biến mất.”
Tôi không thể cứu Phù Kinh Dương, chỉ có thể cố gắng giúp anh ta thực hiện nguyện vọng cuối cùng.
Mà lúc tôi nói với anh ta những lời này, hơn phân nửa cơ thể của anh ta đã gần như hóa thành hư vô, tinh quang từ trong lòng bàn tay đang nắm lấy tay Phù Kinh Dương của tôi bay ra, tay của anh ta ở trong tay của tôi biến mất…
“Phù Kinh Dương.”
Tôi lại gọi một tiếng Phù Kinh Dương, lúc này anh ta chỉ còn sót lại một phần ba thân thể, nằm ở trong lòng của tôi.
Còn phải thêm một chút thời gian nữa thì chúng tôi mới có thể rời khỏi động Hoa Tư, lúc này trên mặt Phù Kinh Dương phát ra ánh sáng, theo cơn gió bay múa lẫn vào trong mái tóc dài của anh ta, chiếu sáng giống như tinh linh từ trên trời giáng xuống giữa đêm khuya, vừa duy mỹ lại thê lương.
Có lẽ Phù Kinh Dương cũng đã biết anh ta không thể chịu đựng được đến lúc chúng tôi đi ra ngoài.
Phù Kinh Dương ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy bi thương lẫn tuyệt vọng.
Đôi mắt kia khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng, nước mắt tràn ra, lúc nước mắt rơi ra gặp phải cơn gió lùa tới, trong nháy mắt biến thành một viên trân châu sáng óng ánh, từ trên mặt của Phù Kinh Dương trượt xuống.
Người cá này đã vạn năm không rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống hóa thành trân châu, tôi vội vàng đưa tay ra tiếp nhận viên trân châu lăn xuống từ hai bên gò má của anh ta.
Phù Kinh Dương quay đầu, nhìn về phía lối ra còn chưa thấy được ánh mặt trời kia, hết sức thê lương mỉm cười.
Anh ta bây giờ chỉ còn sót lại một cái đầu đang được giữ ở trong lòng bàn tay của tôi, cái đầu này cũng đã bắt đầu biến mất.
Tôi không biết lúc này trong lòng của Phù Kinh Dương có bao nhiêu tuyệt vọng, nước mắt của anh ta giống như những hạt châu rời rạc, không ngừng nhỏ xuống ở trên tay tôi, làm cho chúng tôi càng muốn lập tức tiến nhanh ra cửa động.
Phù Kinh Dương gần như đã sắp hoàn toàn biến mất, một giọng nói hết sức linh hoạt kỳ ảo vang lên bên tai của tôi: “Nữ Hi, tôi chờ không được nữa rồi!”
Lúc tôi nghe được những lời mà Phù Kinh Dương nói với tôi, trong phút chốc, nước mắt của tôi lập tức rơi như mưa.
Mà lúc này, giọng nói của Phượng Tố Thiên cũng truyền tới chỗ tôi: “Hi nhi, chúng ta lập tức đi ra ngoài!”
Nói rồi, anh ta dùng sức thả người về phía trước, lộn nhào một vòng.
Phía cửa động có ánh nắng mặt trời đang chiếu về hướng bên này, Phượng Tố Thiên tiếp tục cố gắng, trong nháy mắt chúng tôi đã bay ra được bên ngoài động, hướng về bầu trời xanh mênh mông phía trên, bay ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi ở trên người của tôi, đây chính là thứ ánh sáng mà Phù Kinh Dương khao khát.
Nhưng mà khi tôi cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang ôm Phù Kinh Dương thì anh ta đã sớm ở bên trong động hồn phi phách tán mất rồi, tan biến thành tro bụi, cái còn sót lại chỉ là mấy viên trân châu trắng noãn mà tôi đang nâng trong lòng bàn tay, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
“Hay lắm, Phù Kinh Dương, nguyện vọng của anh đã được thực hiện rồi, anh hãy an tâm bình yên mà đi nhé!”
Phượng Tố Thiên không hề biết rằng Phù Kinh Dương đã sớm tiêu vong từ lúc còn ở trong động, khi anh ta quay đầu lại thì chỉ thấy Phù Kinh Dương trong tay tôi đã biến mất.
Sắc mặt anh ta sững sờ, anh ta lập tức hơi trầm mặt, mang theo tôi đáp xuống mặt đất.
Liễu Long Đình và Tiên Lăng đang ở ngoài động chờ chúng tôi.
Vừa rồi lúc chúng tôi từ trong động bay ra tới, Tiên Lăng đã muốn đi lại chỗ của chúng tôi, nay thấy chúng tôi từ trên không trung hạ xuống, cô bé lập tức vội vàng chạy về phía tôi, hỏi: “Chị Nữ Hi, chủ nhân của tôi đâu? Tại sao chủ nhân của tôi không cùng các người đi ra, không phải các người đi vào để cứu chủ nhân của tôi hay sao? Tại sao chủ nhân không có đi ra vậy?”
Tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Lăng gấp tới mức sắp sửa khóc đến nơi, trong lòng chua xót, trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời Tiên Lăng như thế nào.
Phù Kinh Dương có ân trọng như núi với Tiên Lăng, cô bé thật sự xem anh ta như cha ruột của mình, thậm chí còn muốn thân hơn.
Đối với cô bé mà nói, mạng của Phù Kinh Dương so với mạng của bản thân cô bé còn quan trọng hơn.
Nếu như lúc này tôi nói cho Tiên Lăng biết, nói Phù Kinh Dương đã chết, vậy thì không phải cô bé sẽ phát