Khi Liễu Long Đình nghe thấy những lời tôi nói với anh ấy, đột nhiên có chút kinh ngạc, có điều anh ấy cũng không phải là người ngốc nghếch gì, sau khi nghe tôi nói những lời đó, đã đoán được tám chín phần, cũng thành thật nói với tôi: “Đương nhiên vui rồi.”
“Anh vui vẻ, vậy anh có muốn hỏi xem em có vui vẻ không hay không?”
Tôi bây giờ nói những điều này với Liễu Long Đình, cảm thấy tôi giống như người đàn bà chanh chua, khiến tôi cảm thấy bản thân tôi thật đáng ghét, nhưng trong tình huống này, tôi lại không có lời nào, căn bản không có chuyện gì khác để nói với Liễu Long Đình ngoại trừ loại chuyện này.
Với Liễu Long Đình những chuyện anh ấy đã làm, từ trước đến nay đều chưa bao giờ anh ấy cho là sai, chuyện anh ấy làm đều là đúng, thậm chí là khi xin lỗi tôi, cũng chẳng qua coi như miễm cưỡng.
Bây giờ anh ấy nghe tôi nói vậy rất nhanh lại cùng nhau cãi vã, anh ấy cũng không mặc kệ tính khí của tôi, mà nói với tôi: “Vậy những gì anh muốn làm anh đều làm rồi, em muốn như thế nào? Đưa em quay về là điều không thể được, anh không làm được.
Huống hồ em vừa hứa với anh là không lo chuyện trong Tam giới nữa rồi anh mới đem em qua đây, bảo vệ em, không phải là rất bình thường sao?”
Liễu Long Đình đã muốn nói những lời này đến chết rồi, khiến tôi căn bản nghĩ không ra lời nào để phản bác lại anh ấy.
Chỉ là lúc này, nhìn vẻ mặt của anh ấy, trong lòng tôi vừa lo lắng, vừa không biết phải làm sao, đến cuối cùng cũng không biết làm cái gì.
Toàn bộ cơ thể tôi lúc này đã suy sụp tinh thần, tôi cảm thấy tôi giống như một kẻ ngốc.
Liễu Long Đình muốn để tôi như thế nào, tôi chỉ có thể như thế ấy, chỉ sợ là ngay cả bây giờ tôi có trái tim của chính mình, cũng giống như một con rối.
“Vậy nhân gian thế nào rồi?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình thấy tôi hỏi anh ấy vấn đề này, im lặng một lúc, sau đó anh ấy nói với tôi: “Không tốt lắm.”
Anh ấy nói không tốt lắm, sợ rằng đã rất tệ rồi, trong máu của tôi, dường như có một sự thôi thúc với không thể diễn tả được, tôi muốn đến nhân gian, tôi muốn đến giúp mọi người trên thế giới đó.
Nhưng tôi không đủ năng lực, trước đây Liễu Long Đình đã cho tôi đỉnh Tạo Vật, bây giờ pháp lực trong đỉnh nội lực toàn bộ đã cạn kiệt, mà dựa vào sức mạnh của bản thân tôi không thể cứu tất cả mọi thứ.
“Liễu Long Đình.” Tôi một lần nữa ngẩng đầu thành khẩn cầu xin Liễu Long Đình, cầu xin anh ấy nói: “Long Đình, anh giúp em một lần nữa được không? Chỉ cần anh giúp em một lần nữa, sau này chuyện gì em cũng đều nghe theo anh.”
Cho dù là lúc này tôi không nói rõ gọi Liễu Long Đình giúp tôi chuyện gì, Liễu Long Đình anh ấy cũng biết tôi cầu xin anh ấy điều gì.
Lúc Liễu Long Đình nhìn tôi cầu xin, trong mắt anh ấy cũng rất là phiền muộn, anh ấy nhíu mày trầm mặc thở dài, cũng có chút áy náy: “Anh giúp gì được em? Anh giúp em, đưa em vào chỗ chết sao? Sau khi em chết rồi, em cho anh nhiều lời hứa hơn thì có tác dụng gì sao?”
“Em không nhất thiết sẽ phải chết, nói không chừng em còn có thể sống?” Tôi thử khuyên nhủ Liễu Long Đình.
Nhưng Liễu Long Đình tại thời điểm này, bộ dạng trầm mặc nói với tôi: “Bản thân anh đã dự đoán kết quả rồi, làm sao có thể sai được, mỗi chuyện anh dự đoán đều đã xảy ra rồi, em đừng cầu xin anh, anh không thể đồng ý với em được.”
Liễu Long Đình sau khi nói xong, liền trực tiếp quay lưng với tôi, chuẩn bị đi, tôi cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên kêu lên với anh ấy một tiếng: “Nếu như anh không đồng ý, vậy chúng ta chia tay đi.”
Có lẽ nói chia tay với Liễu Long Đình vào thời điểm này, đã có chút không hợp rồi, tôi với anh ấy sống cùng nhau đã lâu như vậy rồi, hoạn nạn có nhau, nhưng kiếp này chúng tôi chưa từng kết hôn.
Ngoại trừ việc có một cô con gái chung mà ngay cả anh ấy cũng không thích, căn bản con bé cũng không có tên thật sự nào cả, không chia tay, lẽ nào còn muốn nói gì.
Khi Liễu Long Đình nghe những điều tôi nói với anh ấy như vậy, anh ấy đột nhiên sững sờ.
Tôi dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, cũng không quan tâm bất cứ điều gì, nói với anh ấy: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng em không thể buông tay, em không có cách nào giương mắt đứng nhìn Tam giới bị hủy diệt, nhìn sự hủy diệt của nhân gian, em chỉ sợ rằng tất cả những điều này là đã được định sẵn.
Đây không chỉ là sứ mệnh, em đã sống trên nhân gian lâu như vậy, đối với nhân gian đã nảy sinh tình cảm.
Long Đình, trên đời này không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi, chỉ sợ rằng dù có chết đi chúng ta cũng sẽ cần phải mạnh mẽ một chút không được sao, tại sao chúng ta phải ở bên nhau, khi bên nhau, hạnh phúc là đủ! Nếu như anh không đồng ý với em, em sẽ chết ngay bây giờ, để không phải sống cả đời trong đau đớn.”
Tôi đã không dám tham vọng quá đáng rằng tôi có thể ở bên Liễu Đình Long một thời gian dài cùng với tình yêu và trách nhiệm, điều quan trọng là phải từ bỏ một thứ, tôi không tin rằng Liễu Long Đình muốn tôi giống như một khúc gỗ sống bên cạnh anh ấy, mà cũng không đồng ý yêu cầu của tôi.
Cũng không biết vẻ mặt anh ấy lúc này có phải là đã bị tôi làm cho tuyệt vọng rồi không, Liễu Long Đình dường như đã có vẻ từ bỏ rồi, có điều vẫn muốn giãy giụa