Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Hỗn Độn Chung Bị Bể


trước sau



Hỗn Độn Chung chỉ có thể bảo vệ tôi và Liễu Long Đình, sinh mệnh của một trong hai người, chỉ sợ lần này Bàn Cổ Oán Linh không cho tôi cùng Liễu Long Đình phải trả giá.

Hắn chắc chắn sẽ không chịu để yên cho chúng tôi.

Nhưng hiện tại, không cần Bàn Cổ Oán Linh ép buộc bọn tôi, Liễu Long Đình cũng đã nhét Hỗn Độn Chung vào trong cơ thể tôi, muốn tôi nhanh chóng rời khỏi đây, giữa tôi và hắn không hề có chút nghi ngờ nào, người phải chết chính là Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nghe những lời của Bàn Cổ Oán Linh thì chẳng hề mảy may sợ hãi, xoay người đi về phía hắn lạnh lùng nói một câu: “Giọng điệu này của ngươi, dường như giữa ta và Nữ Hi, ngươi còn có thể giết thêm một người.”
“Liễu Long Đình, chết đến nơi còn ăn nói ngang tàng!” Bàn Cổ Oán Linh nghe xong những lời của Liễu Long Đình, lập tức gầm rú, hắn gào thét lên phát ra sức mạnh, giống như là từng cơn cuồng phong, xông về phía tôi và Liễu Long Đình.

“Không cần phân vân là nên giết tôi hay là Nữ Hi nữa, ngươi tha cho cô ấy, ta sẽ chết trước mặt ngươi!” Liễu Long Đình trong lúc Bàn Cổ Oán Linh đang gầm rú, hướng về phía hắn hét lớn.

Mà tôi lại ở bên cạnh Liễu Long Đình, muốn cản anh ấy nói những lời này, thật không có khả năng.


Một nhân gian đang khó khăn, cần dùng đến lực lượng của Hỗn Độn Chung để trấn áp yêu tà đang quấy phá nhân gian, mà mặt khác lại là vì Liễu Long Đình.

Tôi không muốn anh ấy chết, Liễu Long Đình cần tới Hỗn Độn Chung để bảo vệ cái mạng của anh ấy, không bỏ đi cũng không phải, hai bên đều là những thứ mà tôi muốn bảo vệ.

“Đã như vậy, thôi thì ta giúp đỡ ngươi vậy.” Những lời của Bàn Cổ Oán Linh vừa vang lên, trong chớp mắt đã dâng trào lên một luồng linh khí cực lớn, và vận nó ngày một lớn thêm, hắn muốn trong một chiêu có thể đoạt mạng Liễu Long Đình.

Mà Liễu Long Đình dường như đã sẵn sàng cho điều này, anh ấy quay người nhìn tôi lần cuối cùng, hướng về phía luồng linh khí mà Bàn Cổ Oán Linh đang vận chưởng ra lao tới, đồng thời đẩy mạnh tôi ra sau, nói lời cuối cùng: “Em nhất định phải sống cho tốt!”
Nhìn thấy ánh mắt Liễu Long Đình quyến luyến lúc này, lúc mà anh ấy đẩy tôi ra, lòng tôi bỗng đau nhói.

Tôi sợ rằng cho dù là Tam giới này có tốt lên thì đối với tôi, cũng chả có gì liên quan cả!
Lúc nãy là còn vì giữa nhân gian và tính mạng của Liễu Long Đình mà làm tôi khó có thể lựa chọn.

Vào khoảnh khắc Liễu Long Đình đẩy tôi ra, trong lòng tôi lập tức đã có đáp án.

Tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình tràn đầy chính nghĩa, tôi nghĩ rằng lí do lớn nhất để tôi tồn tại chính là để bảo vệ bách tính nhân gian.

Tôi luôn cho rằng tôi vì nhân gian thiên hạ mà có thể bỏ mặc Liễu Long Đình, tôi cứ nghĩ mạng của anh ấy rất cần thiết, mà vận mệnh của thiên hạ này ắt quan trọng hơn mạng của Liễu Long Đình.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi mà anh ấy sắp bị chưởng lực mạnh mẽ của Bàn Cổ Oán Linh bủa vây, tất cả những suy nghĩ trước kia, tất cả những ý thức trong đầu óc tôi đều tan biến.

Trên thế giới này, đối với tôi, không có thứ gì quan trọng hơn Liễu Long Đình lúc này.

Nhìn vào mắt Liễu Long Đình, trong lòng tôi lúc này dâng trào một tín niệm mãnh liệt, vào lúc chưởng lực của Bàn Cổ Oán Linh xông tới trước mặt Liễu Long Đình, tôi kiên định với tín niệm không gì xê dịch, mang theo lực lượng của Hỗn Độn Chung mà xông về phía đạo khí của Bàn Cổ Oán Linh.

Trong nháy mắt, hào quang vạn trượng tách ra! Năng lượng của tôi đã ngăn chặn được luồng linh khí muốn tiêu hủy sinh mệnh của Liễu Long Đình.

Đồng thời vào lúc này, một năng lượng khác trong cơ thể tôi theo tín niệm bành trướng ra, mỗi lúc một lớn hơn, dường như muốn làm cho toàn bộ cơ thể tôi nổ tung.


Nhưng mà xương cốt sau lưng của tôi phát ra những âm thanh răng rắc lạ kì, một đôi cánh lớn trong nháy mắt đã phá vỡ lớp da nhanh chóng to lớn dần, cùng với đó là toàn bộ cơ thể tôi cũng bắt đầu dài ra, lập tức yêu hóa biến thành một con ứng long với bốn cái chân, khôi phục yêu hình vốn dĩ của bản thân.

Tôi hướng lên trời cao gầm rú, mang năng lượng trong cơ thể thét ra ngoài, hướng về phía kết giới đã bố trí sẵn của Bàn Cổ Oán Linh xông tới.

Về căn bản thì chưởng lực của hắn không thể có cách gì đối chọi lại năng lượng của tôi.

Chống đỡ không tới 10 giây, chưởng lực lập tức tan vỡ, chúng tôi đã lấy lại được tự do!
Tôi cúi đầu nhìn Liễu Long Đình đang đứng dưới chân, anh ấy hiện giờ vẫn còn sống, nhưng vì tôi đã khôi phục lại yêu hình nên trước mắt tôi, anh ấy giống như người tí hon.

Tôi cũng không thể biết rằng tôi làm sao lại có thể có một nguồn năng lượng lớn tới như vậy.

Là do tôi đã hít được năng lượng của Hỗn Độn Chung hay là Hỗn Độn Chung đã truyền cho tôi sức mạnh đó, thật sự bây giờ tôi rất mơ hồ.

Mà Liễu Long Đình cũng biết rằng tôi đã không hề chạy trốn như anh ấy nói, ngược lại đã biến thành hình dạng yêu ma trước kia và đứng trước mặt mình.

Liễu Long Đình cũng

không vì tôi đã đánh bại pháp lực của Bàn Cổ Oán Linh mà thấy hứng thú, ngược lại anh ấy vô cùng lo âu, lập tức ngẩng đầu hét lớn: “Bạch Tô, mau biến hình lại rồi nhanh chóng thoát đi, đừng lo cho anh!”
“Em muốn anh và em cùng đi!” Tôi nói với Liễu Long Đình, nhưng những lời từ miệng tôi đều biến thành tiếng gầm.

“Anh không đi cùng em được, em mau mang Hỗn Độn Chung rồi rời đi, nếu không Hỗn Độn Chung sẽ tan vỡ!” Nhưng lúc này, Liễu Long Đình không quan tâm tới mạng của tôi, cũng không quan tâm tới mạng của bản thân, ngược lại chỉ quan tâm Hỗn Độn Chung có vỡ hay không!
Tôi đã vì anh ấy mà đến ngay cả bách tính thiên hạ đều bỏ mặc, cái đồng hồ này nếu không phải là dùng để cứu anh ấy, đợi anh ấy chết rồi thì nó vỡ hay không vỡ, có liên quan gì tới anh ấy đâu cơ chứ.

“Vỡ thì vỡ, nếu anh muốn chết, em chết cùng anh!” Lúc tôi định nói với Liễu Long Đình thêm lần nữa, tôi thấy anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, lóe lên lời khẩn cầu, kèm theo chút tuyệt vọng.

Ánh mắt tuyệt vọng này của Liễu Long Đình tôi chưa từng thấy qua, dù là lúc anh ấy đối diện với cái chết, thật không thể chối từ nhưng không hề sợ hãi, mà hiện tại tôi lại nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Liễu Long Đình.


Lẽ nào cái đồng hồ này sẽ thật sự bị vỡ thì đối với anh ấy, sẽ xảy ra những việc đáng sợ hơn việc anh ấy chết hay sao?
Khi tôi nhìn vào mắt Liễu Long Đình trong khoảnh khắc này, nghĩ kĩ lại thì có lẽ nào tôi đã làm sai gì rồi? Có thật là tôi không nên rút Hỗn Độn Chung ra đối kháng với chưởng lực của Bàn Cổ Oán Linh hay không? Suy cho cùng thì Hỗn Độn Chung này đã bên anh ấy từ lúc sinh ra trên cõi đời, nói không chừng, thật sự là có tác dụng khác của Hỗn Độn Chung!
Đang lúc muốn nghe những lời của Liễu Long Đình nói, lúc mà toàn bộ năng lượng trên thân thể tôi hồi lại do Hỗn Độn Chung, ở một khoảng cách rất xa, Bàn Cổ Oán Linh bỗng giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Long Đình, thế là cười một hơi dài, đoạn hỏi anh ấy: “Ngươi cũng biết sợ đó chứ! Cái Hỗn Độn Chung này vỡ rồi, ngươi đối với Hỗn Độn Chung có liên quan, có thể sẽ cùng với nó mà mất đi tác dụng.

Ngươi chết đến nơi, chẳng lẽ còn sợ Nữ Hi có được năng lực của Hỗn Độn Chung này, sẽ đối với ngươi không có chút tình cảm nào a.

Ngươi hại cô ta như vậy, chẳng lẽ lo sợ khi tỉnh táo lại, cô ta sẽ tìm ngươi báo thù?”
Nói xong, hắn lập tức cười sảng khoái, giống như là đã nắm được điểm yếu của Liễu Long Đình, nghĩ ra cách để bông đùa anh ấy.

Sau khi nghe xong những lời này của Bàn Cổ Oán Linh đối với Liễu Long Đình, tôi thật không ngờ tới, thì ra anh ấy ngăn cản tôi không được dùng Hỗn Độn Chung vì sợ nó vỡ, chính là lo sợ sau khi dùng nó, tôi sẽ mất hết cảm xúc và quay ra hận anh ấy.

Rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nghĩ gì? Tôi làm sao có thể hận anh ấy cơ chứ, bây giờ tôi yêu anh ấy đến mạng cũng không cần nữa cơ mà!
Tôi quay đầu nhìn Bàn Cổ Oán Linh, gầm vang một tiếng, lúc này tôi đã biến thành hình dáng yêu quái, đồng thời cũng vì có năng lượng của Hỗn Độn Chung trong người, tôi ngay cả đôi cánh đã bị chặt đứt trước kia, hiện giờ cũng đã mọc lại trên lưng.

Hình dáng của tôi bây giờ đã là một cự thú, hình dạng của cự thú được miêu tả trong Sơn Hải kinh.

“Nữ Hi, ngươi làm ta nghĩ ra một cách rất tuyệt để đày đọa ngươi và Liễu Long Đình, ngươi biết không hả? Vì sao ngươi lại thích hắn ta? Hoàn toàn là do năng lực của Hỗn Độn Chung đang chảy trong người ngươi.

Cái Hỗn Độn Chung này khống chế tâm tư tình cảm của ngươi, ở đây với năng lượng này, ngươi đối với hắn hết lòng hết dạ, hắn hết lần này tới lần khác chà đạp, làm hại ngươi.

Ngươi là thần, giống như ta vậy, là thần được sinh ra từ khí huyết tinh phách của Bàn Cổ, là Thần Tú người hiểu không? Nhưng ngươi lại bị tên cầm thú như Liễu Long Đình chà đạp hãm hại, ngươi trước đây đã nhún nhường cho hắn, chính là vì ngươi yêu hắn, nhưng bây giờ ta đã hủy hết năng lượng của Hỗn Độn Chung trong người ngươi, pháp lực tiêu tán, ta thật muốn xem xem ngươi sẽ điên cuồng trả thù hắn như thế nào!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện