Sau khi Bàn Cổ Oán Linh dứt lời, liền hướng về phía tôi tung ra một luồng pháp lực mạnh mẽ, muốn ép tôi tiếp tục sử dụng năng lực của Hỗn Độn Chung, dùng hết linh khí của nó để khiến nó bị vỡ.
Chỉ cần Hỗn Độn Chung bị vỡ, những nguyện vọng đã cầu của Liễu Long Đình hàng ngàn năm qua cũng sẽ bị hủy đi tác dụng.
Mà một khi bây giờ, những nguyện vọng đó mất đi tác dụng thì việc tôi yêu Liễu Long Đình hay không chỉ là chuyện nhỏ, việc mà hắn muốn thấy đó chính là tôi và Liễu Long Đình tàn sát nhau như thế nào.
Mặc dù tôi tin rằng tình cảm tôi dành cho Liễu Long Đình không nhất định là do năng lượng của Hỗn Độn Chung, tôi đã đi cùng anh ấy bao nhiêu lâu, không thể nào không có chút tình cảm nào với anh ấy.
Nhưng lúc Bàn Cổ Oán Linh dùng pháp lực công kích tôi, thân thể tôi rõ ràng có thể đối kháng với pháp lực của hắn, nhưng tôi quyết không dám dùng, vì một khi dùng nó, tôi sợ rằng nó sẽ chiếm lấy toàn bộ linh lực Hỗn Độn Chung.
Hỗn Độn Chung vỡ, tôi sẽ giống như hắn nói, sẽ hận Liễu Long Đình.
Anh ấy chưa bị Bàn Cổ Oán Linh giết thì đã bị tôi đoạt mạng.
Cũng bởi vì tôi không dám dùng pháp lực của mình, nên phải liên tục né tránh những đòn tấn công của hắn.
Hắn biết điều đó thì lại càng điên cuồng công kích tôi, lúc tôi muốn tạm thời tránh xa hắn, thì hắn càng tạo thêm các kết giới mới, khiến tôi khốn đốn tránh né ở trong địa ngục Phong Đô, sau đó hắn càng không ngừng tích tụ pháp lực, bắn về phía tôi.
Lúc này thân thể to lớn của tôi, thân xác nặng nề như thế này nếu không công kích, thì làm sao né được chưởng lực của hắn.
Mặc dù có Liễu Long Đình cũng đang cố gắng chống đỡ công kích của Bàn Cổ Oán Linh, nhưng hầu như không có tác dụng.
Nội lực của hắn bây giờ chỉ có tôi mới đủ sức địch lại, tôi không động thủ thì trên thế gian này chẳng có ai có thế đối đầu với hắn.
“Liễu Long Đình, ngươi nhìn lại ngươi đi, khua môi múa mép rằng ngươi yêu Nữ Hi, bây giờ ngươi lại vì tình yêu vi đạo bất túc đó mà khiến cho cô ấy cùng ngươi chịu khổ đau.
Ngươi mở mắt to ra mà xem yêu hình của Nữ Hi, tất cả đều do ngươi hại cô ta, biến cô ta từ thần trở thành yêu tinh đê hèn như các ngươi, khiến cô ấy chịu mọi nỗi thống khổ trần gian.
Nếu như không phải là người, cô ta đã sớm cùng tam tinh khác kết danh, rồi hưởng thụ sự kính lễ, kính ngưỡng của vạn người.
Ngươi nhìn xem cô ta bây giờ đi, bị ta đánh tới nỗi này, còn gọi gì là thần.
Ngươi xem cái nhân gian mà cô ấy bảo hộ này đi, tiếng kêu than khắp đất trời.
Đời này cô ấy sẽ không có thiện quả, mà tất cả những thứ này, đều là do người ban cho cô ta.
Lẽ nào đến lúc này, ngươi một chút thương hại cô ta cũng không có hay sao.
Nếu không vì ngươi, cô ta đã vượt qua rồi, ngươi hoàn toàn không thể nghĩ ra được những điều tốt.”
Từ Bàn Cổ Oán Linh nhìn ra, dường như muốn làm trò gây mâu thuẫn giữa tôi và Liễu Long Đình, so với việc hắn tự tay giết chúng tôi thì có vẻ sung sướng hơn.
Lúc hắn nói với Liễu Long Đình, trong mỗi lời hắn nói đều kèm theo những hàm ý giễu cợt, xúi giục Liễu Long Đình đầu hàng.
Muốn tôi hủy đi Hỗn Độn Chung, để hắn được xem một vở kịch tôi và Liễu Long Đình hương tiêu ngọc vẫn (hương tan, ngọc nát).
“Liễu Long Đình anh đừng nghe hắn, em đối với anh bao lâu nay, làm chuyện gì cũng đều là cam tâm tình nguyện, anh đừng để hắn gạt.” Tôi một mặt dưỡng thương, dần dần hồi phục pháp lực từ Hỗn Độn Chung, một mặt nói với Liễu Long Đình những lời này, sợ anh ấy bị Bàn Cổ Oán Linh xúi giục rồi bỏ mặc tôi.
“Ngươi nghe rõ chưa? Nữ Hi yêu ngươi như thế, tất cả đều vì pháp lực của Hỗn Độn Chung, đây không phải là cô ta, cô ta với ngươi ở bên nhau sẽ càng thống khổ.
Rõ ràng kiếp trước ngươi đã lấy đi trái tim cô ta, cô ta không để ý tới, vậy mà kiếp này lại phải nhận sự ghét bỏ của ngươi, cùng ngươi làm những việc tình cảm nam nữ trên thế gian này.
Nếu như ngươi thật sự yêu cô ta thì bây giờ hãy cho cô ta tự do, chết trong tay cô ta đi.
So với cái chết trong tay ta thì không uổng phí rồi, chết trong tay cô ấy, coi như chuộc tội rồi.
Liễu Long Đình, buông bỏ đi, ngươi còn không chịu, cho dù có pháp lực của Hỗn Độn Chung, cô ta cũng không dám dùng, kết cục là hai ngươi sẽ cùng chết trong tay ta…”
Trong lúc chúng tôi đang gian nan chống cự với pháp lực của hắn, Bàn Cổ Oán Linh giống như đang thôi miên vậy, không ngừng nói với Liễu Long Đình những lời lẽ mê hoặc.
Tôi biết rằng lúc này không cần biết như thế nào, cũng không thể có một kết giới tốt, tuy vậy tôi vẫn còn lo Liễu Long Đình, nếu đột nhiên nói với tôi câu “xin lỗi, tôi hiện giờ vẫn rất yêu anh ấy”, những lời như thế ắt sẽ khiến tôi sụp đổ trong nháy mắt.
Chỉ sợ tôi lúc này, cũng cảm nhận được Liễu Long Đình trong khoảnh khắc đó, sao lại