Phía Dunkel, dời thời gian về không lâu trước, ngay khi đoàn diễu hành khuất xa khỏi tầm mắt cậu, Aric và lũ trẻ.
Trái với hằng hà sa số người vẫn ngóng mắt trong theo, Dunkel xoay người nhấc chân rời đi.
"Về thôi, không có gì đáng xem nữa."
Cậu nói, âm điệu có hơi bất thường, trầm lắng hơn mọi khi vài phần, thể hiện tâm trạng không mấy vui vẻ gì của mình.
Chẳng qua là lúc đó Aric cũng đang có vấn đề của riêng hắn nên không để ý tới.
"Ừm."
Hắn chỉ đáp lại bằng một chữ cộc lốc, tay vẫn sờ lên vết sẹo trên mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lũ trẻ cảm thấy sự bất thường của hai người nên rất hiểu chuyện mà giữ im lặng, chỉ mỗi Guy nhỏ tuổi nhất là không biết gì, hồn nhiên đùa nghịch mái tóc bù xù của Aric.
Dù đoàn diễu hành của anh hùng đã mất hút khỏi khu phố, nhưng phía sau vẫn còn những đoàn xe chở vũ công và các sinh vật ma thuật cùng với hàng loạt tiết mục góp vui nối đuôi nườm nượp theo sau, nên dòng người hai bên đường phố vẫn nán lại chiêm ngưỡng, dù sao thì không phải lúc nào cũng có dịp mua vui náo nhiệt thế này.
Giữa sự ồn ào nhao nhao đó, hai tên thanh thiếu niên mang theo bốn đứa trẻ tách dần ra khỏi dòng người.
Vài cặp mắt chứa đựng ác ý lẫn khuất trong đám đông nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trao đổi thông tin với nhau bằng ánh nhìn và những cái gật đầu, bọn chúng cũng từ từ rời khỏi vị trí, âm thầm theo dấu Dunkel và Aric.
Tiếng huyên náo do vô số tạp âm hợp thành ngoài đại lộ chính nhỏ dần rồi biến mất, hai người mang theo lũ trẻ rẻ qua một ngỏ phố, đi thêm một quảng rồi bất chợt dừng lại.
Bởi lẽ đa phần người dân đều đã kéo nhau ra đại lộ chính để chiêm ngưỡng buổi diễu hành cả rồi, phần còn lại nếu không phải là vì di chuyển bất tiện thì cũng là già yếu không thích ra ngoài, nên con đường này hiện tại phải khá vắng lặng mới đúng.
Ấy vậy mà lúc này lại đang có hai bóng người đứng chặn ngay phía trước, nhìn bộ dạng thì có vẻ như là cố tình đứng ở đây để chờ mấy người Dunkel tới vậy.
Đó là hai người phụ nữ, chính xác thì là một phụ nữ độ tuổi trung niên mặc váy dạ hội sang trọng và một cô gái mới chừng đôi mươi trong trang phục hầu gái đang cầm ô che cho người phụ nữ kia.
"Người nhà đại công tước..."
Aric nhíu mày thì thầm khi nhìn thấy gia huy trên áo họ.
Ban đầu hắn vô thức cho rằng hai người này là tới tìm mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì khả năng đó rất thấp.
Người phụ nữ trung niên kia hắn có biết một chút, địa vị của bà ta ở nhà đại công tước không thấp, không phải hắn quen biết hay có giao tình gì, chẳng là hồi đột nhập nhà đại công tước hắn có thu thập vài tin tình báo, vừa hay có tin về bà ta mà thôi.
Người có địa vị như thế không có lý do gì để tự thân đi gặp một tên lính đánh thuê không có chút danh tiếng nào như thế cả.
Đã không phải tìm hắn thì chỉ còn lại một khả năng thôi.
Aric liếc mắt nhìn sang Dunkel bên cạnh mình, lúc này cậu đã thả cặp sinh đôi xuống, đẩy hai đứa trẻ tới bên chân hắn.
"Là các ngươi? Sao lại tìm tới đây?"
Dunkel hỏi bằng giọng đều đều, nghe không ra vui buồn cũng như bất cứ cảm xúc nào.
Những người này cậu có biết, chính là hai kẻ đã tiếp đón bản thân khi mới tới dinh thự đại công tước.
Dù chỉ gặp qua một lần nhưng ấn tượng về độ khó chịu mà bọn họ mang tới không kém bất kỳ ai, nên coi như là có nhớ hơi sâu một chút, vậy nên thái độ của cậu với họ hiển nhiên sẽ không tốt đẹp tới đâu.
Nghe thấy Dunkel lên tiếng, Aric lập tức làm bộ mặt kiểu "quả nhiên" rồi cũng thả Lamm và Guy xuống đất, giữ bốn đứa trẻ trong tầm với của mình đồng thời âm thầm rút con dao nhỏ mà Dunkel đưa cho ra, giấu trong lòng bàn tay.
Hắn cảm thấy hai người kia không có thiện ý chút nào.
Có lẽ là hiểu nhầm rằng Dunkel đang ngạc nhiên vì bọn họ có thể tìm thấy cậu, người hầu gái nhướng mắt ưỡn ngực đáp lại cậu với giọng điệu lạnh lùng pha chút ngạo nghễ.
"Đừng xem thường mạng lưới thông tin của nhà đại công tước."
Mấy chữ "mạng lưới thông tin của nhà đại công tước" khiến Dunkel hơi nhếch môi lên.
Bởi vì liên lụy tới mấy đứa trẻ á nhân, nên khi trở về cái học viện đổ nát kia cậu không hề để ai nhìn thấy, suốt mấy ngày sau đó Dunkel cũng không hề bước chân ra khỏi cửa nửa bước, cho tới tận hôm nay.
Nói cách khác khả năng thu thập thông tin của nhà đại công tước mạnh tới nỗi phải đến khi Dunkel chủ động ra ngoài được mấy tiếng mới phát hiện được vị trí của cậu, thật không biết là đào đâu ra tự tin mà kiêu ngạo ở đây nữa.
Tuy nhiên Dunkel không phản bác hay giải thích gì, chỉ cười nhạt hai tiếng.
"Thấy rồi chứ?" Lúc này, người phụ nữ trung niên bỗng cất tiếng.
"Hả?" Trước câu hỏi không đầu không đuôi đó, Dunkel nghiêng đầu đáp lại một chữ.
"Đừng giả vờ không hiểu, giờ cậu đã thấy được sự chênh lệch rồi đúng không?" Cô ta nói tiếp, nhưng không nhìn vào đối tượng giao tiếp của mình mà hướng tầm mắt lên bầu trời phía trên, dường như đang tỏ vẻ là Dunkel không đáng lọt vào tầm mắt mình vậy.
"..."
Dunkel từ chối cho ý kiến, cậu không tiếp lời những kẻ luôn tự cho mình là đúng.
"Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, kẻ có thể đứng cùng một chỗ với con bé phải là bậc anh hùng bễ nghễ như thế..."
Không để ý tới thái độ của Dunkel, người phụ nữ tiếp tục nói.
"Mà cậu thì chỉ có thể ở trong một góc nhỏ của thế giới cùng những kẻ như vậy mà thôi."
Trong lúc nói, cô ta hơi hạ tầm mắt nhìn Aric và lũ trẻ, không hề có sự châm chọc nào trong giọng điệu cả, dường như cô ta chỉ đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên, nhưng thái độ thượng đẳng hơn người đó hoàn toàn không thể tạo ra ấn tượng tốt cho người nghe, ít nhất là với Dunkel.
"Nói nhảm nhiều thế? Mục đích của ngươi là?" Cậu trực đánh gãy buổi diễn thuyết thượng đẳng của người phụ nữ.
"Ta chỉ muốn cậu tự xem lại mình có xứng với con gái của ta hay không thôi."
"Elsie Bright?"
Dunkel hơi nhíu mày, suýt nữa thì cậu quên mất mình còn cái hôn ước này trên người, có lẽ là do mọi sự chú ý của cậu khi nãy đều tập trung hết vào Celina rồi, nên cho dù có nhìn thấy Elsie Bright thì cũng chẳng có dao động gì, thẳng đến bây giờ.
"Đúng.
Vậy sao cậu không tự biết thân biết phận mà chủ động yêu cầu hối hôn đi? Như vậy thì sẽ tốt hơn cho cả đôi bên."
Người phụ nữ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Dunkel, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh liền dời mắt đi.
"Này! Này! Elsie Bright này có phải Elsie Bright ta biết không? Ngươi có hôn ước với cả cô ta sao?"
Lần này người lên tiếng là Aric, so với sự buồn bực từ những hồi ức không tốt liên quan tới Elsie Bright và nhà đại công tước thì tin tức này còn đáng để ý hơn.
"Ngươi không có hỏi." Thiếu niên tóc trắng đáp lại với giọng điệu thờ ơ, giống như là cậu ta vốn chẳng hề xem cái hôn ước này ra gì vậy.
Thế quái nào liên tưởng được tới chuyện này mà hỏi chứ? Aric muốn hét lên như thế nhưng người phụ nữ kia đã giành phần nói trước.
"Nói về thân phận, con gái ta là người thừa kế của nhà đại công tước trong tương lai.
Nói về tiềm năng, con bé thiên tài muôn đời có một.
Để xứng với con bé thì tất nhiên cũng phải là loại người ở cùng đẳng cấp.
Nếu là con em quý tộc thì đồng dạng phải là người thừa kế.
Đặt ở phương diện khác cũng phải là thiên tài ít ai sánh nổi.
Đáng tiếc là, cậu lại không nằm trong phạm trù nào cả.
Cho dù có thì cũng không thể với tới, bởi lẽ con bé đã có đối tượng thích hợp rồi.
Suy cho cùng trong thế hệ trẻ ở Shina, không dù là toàn cõi Aurora thì lại có ai sánh được với người đó.
Dù là thế hệ trước cũng hổ thẹn cảm thấy không bằng..."
"Ý bà là tên tóc trắng này không sánh được với anh hùng kia sao?"
Hơi không vui vì bị cắt lời, lần này đến lượt Aric nhảy ra chặn họng người phụ nữ.
"Vậy thì chưa chắc, biết đâu đấy tên anh hùng đó vẫn kém hơn thằng nhóc này ở nhiều mặt thì sao?" Hắn nói.
Không phải Aric muốn tranh cãi hay chỉ đơn giản là nói cho bỏ tức mà hắn thực sự cho rằng như thế.
Aric không biết anh hùng mạnh tới mức nào, về phương diện này hắn không dám phán xét.
Nhưng nếu nói về những mặt khác, ví dụ như khả năng chế tạo chú ấn và công cụ ma thuật thì Aric tin rằng thứ quái thai Dunkel sẽ không thể nào thua được.
"Ha ha!"
"Ha ha!"
Như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thế giới, hai người phụ nữ bên kia bật cười thành tiếng, hoàn toàn xem lời đánh giá khách quan của Aric là một trò đùa.
"Các người..."
Giờ thì hắn nhịn không được muốn tranh cãi một phen rồi đấy, tuy vậy khi Aric chỉ mới bước lên một bước,