Sự kiện trụ sở chi nhánh thương đoàn Aurora ở Shina bị tấn công giữa ban ngày ban mặt, phân hội trưởng Ironwood Arc trọng thương chưa tỉnh, như một quả bom chấn động làm rung chuyển mọi thứ.
Muốn giấu cũng chẳng giấu nổi khi mà hôm đó gần như mọi người ở Golden Schloss đều kéo nhau ra đường rồi vô tình chứng kiến, dù trực tiếp hay gián tiếp thì ít nhiều cũng thấy được tia sáng xẹt qua bầu trời và tiếng nổ như sét giữa trời quang do nó gây ra.
Bởi vì có sức ảnh hưởng khủng khiếp nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tin tức này đã truyền khắp toàn cõi Shina thậm chí là còn lan ra cả những quốc gia lân cận.
Người có tên, cây có bóng, danh tiếng của thương đoàn Aurora quá lớn, bất kỳ tin tức nào có liên quan tới họ đều có thể trở thành vấn đề nóng hổi để bàn luận, nói gì tới chuyện kinh động cỡ này, im hơi lặng tiếng mới là chuyện lạ.
Trưởng phân hội bị đánh trọng thương ngay trong trụ sở, tới cả hung thủ là ai cũng chẳng biết được, có thể nói là mặt mũi của thương đoàn Aurora đã bị lần tập kích này quét sạch sành sanh.
Thậm chí sự kiện nảy đã khiến tổng hội đưa một đám người tới, thề phải làm cho ra lẽ, nhất định phải bắt hung thủ trả giá thảm khốc.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là buông lời độc ác hòng cứu vãn mặt mũi thôi.
Những thế lực khác ở Shina dù là quan hệ thân thiết hay cạnh tranh với thương đoàn Aurora hoặc là lo ngại, hoặc là mừng thầm khi kẻ khác gặp họa, nhưng mặt ngoài vẫn phải ra vẻ lấy đó làm tiếc hỏi han quan tâm.
Giống như hoàng gia Shina, dù ngoài miệng hứa rằng nhất định sẽ giúp thương đoàn Aurora truy tìm hung thủ, nhưng trong lòng thì vui như lễ Tết.
Trực tiếp đánh sập một phần trụ sở chi nhánh, làm trọng thương phân hội trưởng trước mắt bao người mà không để lại dấu vết gì, người như thế nghĩ thế nào cũng mạnh tới khủng bố.
Nếu có thể nhanh chóng tìm ra người đó, âm thầm kéo họ về phe mình thì không còn gì tốt hơn.
Nói chung là dù xấu dù tốt, dù thật lòng hay giả dối thì rất nhiều thế đều muốn tìm tới kẻ đã ra tay đóng cọc Irowood Arc lên cột.
Suốt mấy ngày này, trừ phi là chỗ không người, nếu không gần như nơi nơi đều có thể nghe được người ta bàn tán tới kẻ bí ẩn dám nhổ râu hùm của thương đoàn Aurora.
Mà kẻ đó, Dunkel Ciel, hiện tại đang yên giấc nồng trên giường, hoàn toàn không biết gì tới chuyện bên ngoài.
Hệt như một đoạn thời gian trước, sau khi trở về từ lễ diễu hành, suốt mấy ngày này cậu vẫn ru rú trong cái học viện đổ nát, hết ăn lại nằm.
Theo lời Dunkel thì cậu chỉ muốn để cho tâm hồn thanh tịnh một thời gian, tạm thời không muốn nghĩ hay dính dáng tới chuyện gì hết để kiềm nén sự khó chịu trong lòng lại.
Nhưng Aric thì không có tâm trạng đâu để mà làm vậy, nói thế nào thì hiện tại hắn và Dunkel cũng xem như kẻ ngồi cùng một con thuyền rồi, rất nhiều kẻ từng thấy hai người đi cùng nhau, một thành viên trong nhóm anh hùng và nhà đại công tước cũng biết giữa bọn họ có mối quan hệ nào đó, muốn phủi sạch quan hệ đã là chuyện không thể rồi, nói cũng chưa chắc có ai thèm tin.
Hắn lo được lo mất nghe nghóng tin tức suốt ba hôm liền, mãi tới khi chắc chắn rằng không ai có thể liên hệ sự kiện kia lên đầu bọn họ, Aric mới thở phào nhẹ nhõm tính chuyện sắp tới.
Thời gian gần đây, vì ổn định tinh thần cho Lamm và bảo vệ cô bé mà hắn không tiếp bất kỳ nhiệm vụ nào, ngày qua ngày vẫn ở nhà chơi với lũ trẻ, có ra ngoài thì cũng chỉ để nghe ngóng tin tức giúp Dunkel, dù không hiệu quả cho lắm.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy điều này khá vô nghĩa rồi, nhờ Dunkel mà không chỉ Lamm, cả ba đứa khác không có vẻ gì là lo lắng hay tổn thương tinh thần cả, có hắn hay không cũng vậy.
Với lại ở một chỗ suốt làm Aric cảm thấy tay chân móc meo có chút ngứa ngáy rồi, cộng thêm việc sức mạnh tăng cao kéo theo sự tự tin cũng đi lên theo, hắn cũng muốn thử sức mình đôi chút nên định quay trở lại công việc của một lính đánh thuê.
Chẳng qua hắn không yên tâm lắm khi cho mấy đứa nhóc ở riêng với Dunkel, tên này bị điên, ai biết khi hắn không ở đó thì bọn nhóc sẽ bị dạy hư kiểu gì.
Vì vậy Aric đã tìm một trường dạy trẻ bình dân để gửi mấy đứa nhóc vào học, vừa hay cũng xem như cơ hội cho bọn nhóc học tập, với chú ấn ngụy trang, việc này có thể thực hiện được, không phải lo ngại bị phát hiện là Á Nhân như trước.
Hoàn toàn là suy nghĩ cho bọn nhóc, không hề có chút cảm xúc ghen ăn tức ở nào, ừm, chắc chắn là vậy.
Vì vậy mà những ngày gần đây, vào ban ngày chỉ có một Dunkel ở lại, cơ mà việc đó không ảnh hưởng gì cả, cậu nằm một giấc thẳng tới chiều, tới tận khi đám nhóc đi học về luôn cũng được.
Hôm nay cũng vậy, hoặc đáng lẽ phải như vậy.
Ầm! Ầm!
Bùm! Bùm!
Những chuỗi tiếng nổ liên tục như tiếng pháo nổ giữa chiến trường từ ngoài xa vọng vào cùng với sự rung lắc như một trận động đất nhẹ kéo dài theo tiếng nổ khiến bụi trên trần nhà cũ nát rơi xuống lã tã như muốn sập tới nơi.
Dunkel đang yên giấc trên giường phải nhíu mày bật dậy, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Không ai thoải mái khi bị đánh thức theo kiểu này cả, tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ.
Cậu bật dậy khỏi giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi vớ lấy chiếc áo khoác đặt gần đó, nện những bước chân nặng nề lên nền đá, phóng nhanh ra ngoài để xem lũ điên nào tập trận ngay trên đất đế đô thế này.
Nhảy dựng lên đỉnh tháp chuông phủ đầy rêu phong của học viện để lấy góc nhìn toàn cảnh, Dunkel quét mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Ở hướng đó, cách khoảng gần nghìn mét tính từ khu dân cư bỏ hoang bên ngoài học viện, có bóng ai đó đang liên tục xả phép vào khu đất hoang.
Đó cũng là nguồn gốc của âm thanh và chấn động mà cậu cảm nhận được.
Phải, động tĩnh lớn tới như thế mà chỉ do một người làm ra mà thôi.
Dunkel híp mắt lại cho nhìn rõ hơn, người bên đó trông từ xa có hơi quen mắt, hình như cậu đã gặp ở đâu rồi, đó là một bóng người thấp bé khoác trên người một chiếc áo choàng xám tro rộng thùng thình cùng một cái mũ phù thủy to quá cỡ so với hình thể.
"Đó là..."
Đúng thật là người quen, cậu thì thầm một tiếng.
Người bên đó là cô nhóc thủ thư kỳ lạ trong cái thư viện nhỏ Dunkel từng ghé qua một hai lần, một thành viên trong nhóm diễu hành của anh hùng, đồng thời cũng là chỗ quen biết với Aric.
Dunkel bỗng nhớ tới một chuyện, cách đây không lâu khi cậu hỏi Aric về mối quan hệ giữa hai người họ sau khi trở về từ thư viện, Aric có nói rằng cô gái này là Felt Belladona, cùng với Elsie Bright và Liliana Birdway, họ được xem là bộ ba thiên tài thế hệ trẻ mạnh nhất ở đế đô.
Nếu Liliana nổi tiếng là giả kim thuật sư cao cấp nhỏ tuổi nhất, thì Elsie và Felt là những pháp sư cao cấp trẻ nhất.
Tuy nhiên, khác với hai người kia, Felt không có xuất thân từ quý tộc hay gia đình bề thế mà hoàn toàn là một thường dân.
Chẳng qua tài năng của Felt được phát hiện từ rất sớm, nên thực tế cuộc sống của cô chẳng thể xem như thường dân được.
Trước đây, Felt từng tới khu đất hoang tập luyện ma thuật vì cho rằng nơi này không có ai, lại vừa hay vắng lặng, sẽ không bị làm phiền, rồi gặp phải Aric.
Hai người cũng coi như là có tiếp xúc, biết hoàn cảnh của Aric và những đứa trẻ Á Nhân, cô thường hay thuê hắn tìm kiếm thảo dược hoặc các nguyên liệu ma thuật với giá cao.
Theo đánh giá của Aric thì cô gái này là một người tốt có thể tin tưởng, nhưng hắn cũng biết, lòng tốt của cô xuất phát từ sự thương hại, nên hắn không trông cậy gì nhiều vào mối quan hệ đó.
Hơn nữa cũng đã có một khoảng thời gian không thấy cô tới đây để luyện ma thuật rồi.
"Tập luyện ma thuật à...!Thế quái nào mà tên đó chịu được hay vậy?"
Dunkel lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, cậu nhảy khỏi đỉnh tháp, chạy qua bên kia.
Tiếp tục với cường độ thế này thì chuyện đống phế tích mà bọn họ đang ở trở thành một mớ gạch vụn chỉ còn là vấn đề thời gian.
***
Tâm trạng hiện tại của thiếu nữ thiên tài Felt Belladona không được tốt cho lắm, thường những lúc như thế cô hay lấy cớ là đi luyện tập nhưng thật chất là đi giải tỏa bằng việc liên tục xả ma thuật vào nơi không người.
Đối với cô thì hành động tiêu hao ma lực này cũng giống như việc hét lớn hay đấm bao cát nhằm