Một đoạn sông dài hàng chục dặm, cứ như vậy mà bị nhấc bổng lên không, để lại bên dưới một lòng sông cạn trơ đáy, thậm chí cả chút cát vụn vãi cũng không sót lại, cảnh tượng khó có thể nói là không hoành tráng được.
Evelyn nấp sau tảng đá quan sát diễn biến từ phía xa trợn mắt ngoác mồm.
Cảnh tượng này với cô mà nói cực kỳ trùng kích, đã vượt qua ngoài tưởng tượng của cô.
Ma thú tồn tại từ thượng cổ có thể hấp thụ sinh lực từ môi trường lẫn sinh vật khác biến nó trở thành sức mạnh của mình.
Gần như bất tử bất diệt khi cơ thể đã hoà làm một với tự nhiên.
Hay con người có thể dễ dàng khống chế nó.
Ai mới là quái vật thật sự đây?
Não bộ Evelyn trở nên ngưng trệ, nhất thời không thể suy nghĩ được gì.
Chưa dừng lại, Dunkel lật ngửa lòng bàn tay, chầm chậm bóp lại, theo động tác của cậu, khối cát khổng lồ với dung lượng ngang ngửa một con sông lớn trên không bắt đầu bị một sức mạnh vô hình đè nén, rất nhanh đã bị ép co rụt lại, chẳng mấy chốc chỉ còn kích cỡ ngang một con voi, mật độ vật chất bị nén tới mức độ khó mà tưởng tượng, nóng đỏ như một khối dung nham.
"Khoan...!Chờ đã..."
Tới lúc này rồi, quái vật chẳng thể làm gì hơn là mở miệng cầu xin, điệu cười khinh khỉnh biến mất, thứ còn lại chỉ là cảm giác không thể nào tin được.
Lật tay nhấc bổng cả một dòng sông, dù là các vị thần trong thịnh thế hoàng kim ở thời đại thần linh cũng chỉ tới mức này thôi đi?
Nhưng tại sao trên người hắn lại không toả ra bất kỳ dao động ma lực hay thánh lực nào?
Nguồn gốc của sức mạnh không tưởng đó là gì?
Không biết.
Không hiểu.
Không ai trên thế giới này có thể cho nó câu trả lời.
"Sức mạnh đó, ngài hẳn là một vị thần thượng cổ? Chủ nhân của ta cũng là một vị thần, tin chắc rằng ngài cũng từng nghe qua danh hiệu [Tà Thần].
Sinh lực và ta hấp thu đều được chuyển tới cho ngài ấy.
Ngày mà chủ nhân ta khôi phục và bá chiếm thế giới này sắp tới rồi.
Hà cớ gì phải vì một lũ sâu kiến đó mà chọn đối đầu với chúng ta? Ngài có thể hợp tác với chúng ta để cùng xưng hùng xưng bá thế giới kia mà! So với ngai vị thần linh thì chút sinh mệnh nhỏ bé kia có khác gì sâu kiến không đáng giá nhắc tới."
Trước ngưỡng chênh lệch sức mạnh lớn tới nhường này, có làm gì giờ cũng vô nghĩa, quái vật chỉ có thể hạ giọng cầu hoà.
Cả chủ nhân mình nó cũng đem ra rồi, nếu đối phương là thần linh tồn tại từ thượng cổ tới nay, chắc chắn phải biết tới hai chữ [Tà Thần] có ý nghĩa như thế nào.
"Chỉ là sâu kiến không đáng nhắc tới sao? A...!Trong mắt ta, ngươi...!Cũng là sâu kiến."
Dứt lời, Dunkel siết chặt tay lại, quả bóng cát bị đè nén, áp súc bởi sức mạnh còn kinh khủng hơn trước rất nhiều lần.
Khối lượng khổng lồ bị dồn nén xuống chỉ còn to bằng nắm tay, sức ép kinh hoàng này khó mà dùng lời lẽ để miêu tả, quái vật thậm chí còn chẳng thể thét lên một tiếng đau đớn cuối cùng, bởi vì nó đã bị nén chặt vào hư không.
Ngay sau đó, từ vị trí mà quái vật tan biến, khí đen bắt đầu tuôn ra, biến thành một làn sương khói ghê rợn bất tường, vùng vẫy bay đi.
"Hoà linh hồn vào bản thể của lời nguyền...!Muốn chạy về với chủ ngươisao? Không có cửa đâu."
Dứt lời, Dunkel lấy Yin-yang swordgun ra khỏi thắt lưng, chuyển nó về dạng súng rồi nhắm vào đám khói đen đang bay xa dần, lạnh nhạt bóp cò.
Viên đạn sắc xanh được kích hoạt sức mạnh xoá sổ cả căn nguyên tồn tại nháy mắt đánh tan màn khói.
"Chủ nhân sẽ...!Không bỏ qua ngươi..."
Làn gió thổi qua mang tiếng ré thê thảm vọng thẳng vào tâm can của con quái vật tan biến khỏi đất trời.
"Cát bụi trở về với cát bụi, hư vô rồi sẽ lại là hư vô.
Ngươi nợ ta lần này, Celina."
Dunkel quay người bỏ đi, đồng thời cũng phá bỏ lớp đất đang chặn dòng chảy trên sông, không còn bị ngăn cách, dòng nước hai bên ồ ạt đổ xô vào lòng sông trống rỗng, tạo ra những âm thanh ầm ầm điếc tai và bọt nước trắng xoá như sương mù ở hai đầu khúc sông.
"Sao vẫn còn chưa đi? Muốn ta mời ngươi uống trà hay gì chắc?"
Cậu nhanh chóng tìm thấy Evelyn vẫn còn chết trân tại chỗ cách đó không quá xa.
"Ta...!Tôi..."
Bị phát hiện, Evelyn mới giật mình trở về với thực tại, lắp bắp không biết phải nói gì.
Thú thật là bây giờ tới cả can đảm để đối mặt với Dunkel cô cũng không có.
Nếu Dunkel chỉ đơn giản là mạnh hơn cô mà thôi thì phản ứng của cô còn chưa tới nỗi như vậy.
Nhưng mà cái này đã không thể dùng hai chữ "mạnh hơn" để diễn tả nữa rồi.
"Mà sao cũng được.
Ta cũng lười phải chạy bộ từ đây về lại Shina lắm, làm phiền ngươi thêm lần nữa không có vấn đề gì chứ?"
Cơ bản là Dunkel bị bệnh mù đường, cậu ngại mình bị lạc thôi.
"Vâ...!Vâng..."
Lần này thì không cần phải đe doạ hay dùng tới nguyền ấn, Evelyn rất ngoan ngoãn thuận theo.
Bây giờ cô không nhấc nổi bất kỳ ý muốn phản kháng nào cả.
Nếu mà chọc cho cái tên này không vui, để hắn nhằm vào yêu tinh tộc ở gần đây thì khóc không ra nước mắt mất.
Về phần không có thiện cảm với nhân loại...
Đánh chết Evelyn cũng không tin tên này là nhân loại.
***
Cùng lúc đó, Shina, khu rừng rậm