A Lam: “Trước cửa nhà cậu!”
A Lam: “Hình như bác trai đi rồi!”
A Lam: “Tôi có thể vào không!”
Chu Miên nhìn tin nhắn Ngư Lam gửi đến, biểu tình không khỏi có chút kinh ngạc.
Anh không ngờ Ngư Lam vẫn luôn chờ ở đó.
Ngư Lam nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa:
“Muốn gặp cậu.”
Chu Miên đáp một từ “Ừm”, anh đứng dậy ra cửa đón hắn.
Kết quả còn chưa ra tới đại sảnh thì Ngư Lam liền dùng tốc độ chạy thi 50m phi đến giếng trời nhà anh, mất vài giây đã xuất hiện trước mặt Chu Miên.
Quản gia bị Ngư Lam dọa sợ, ông cứ tưởng có thứ gì đó trốn bay qua người ông, bình tưới nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Hiện tại là giữa tháng 11, thời tiết buổi sáng cũng đã rất lạnh rồi mà quần áo Ngư Lam lại chẳng được mấy lớp.
Chu Miên bị hắn phi tới, nhào vào người đến hơi nghiêng ngả. Anh ôm Ngư Lam lui hai bước, đỡ được hắn rồi mới thấp giọng hỏi: “Không phải tôi bảo cậu về nhà rồi sao?”
Ngư Lam nghe xong trợn mắt, bật mode trùm trường ngang ngược, ngẩng đầu đốp lại: “Cậu còn không thèm nhớ đến tôi đúng vừa cắn xong lập tức trở mặt không nhận người?”
Chu Miên bật cười: “Sao có thể chứ?”
Hai người bọn họ vừa mới hoàn thành đánh dấu, sự ỷ lại cùng nhu cầu kề cận bên đối phương lên đến đỉnh điểm, Ngư Lam vốn đã rất dính lấy Chu Miên, hắn tình nguyện lén trốn ngoài cửa đợi cha Chu đi cũng không có ý định về nhà một mình.
… Nhưng chiếc trùm trường này e thẹn, không dám để lộ cảm xúc này.
Quản gia chắp tay đứng cạnh, cười vui vẻ nhìn hai thiếu niên đánh yêu nhau.
Là ông tận mắt nhìn cậu út nhà họ Chu này lớn lên từng ngày, tuy ràng giữa bọn họ chẳng hề có nửa phần quan hệ huyết thống, nhưng cũng gần gũi như người nhà.
Cậu chủ nhỏ từ nhỏ đã trầm ổn hơn các bạn cùng trang lứa, cũng không có thời điểm phản nghịch tùy hứng, tính cách hoàn mỹ như một con người được lập trình sẵn.
Mà hiện giờ, ông cuối cùng cũng có thể nhìn ra một phần tình cảm thuộc về “con người” trên người cậu chủ nhỏ.
Trên sô pha, Ngư Lam cẩn thận đưa tay đỡ lấy cổ Chu Miên, nói: “Để tôi xem xem.”
Da Chu Miên trắng, có dấu vết gì cũng không tan nhanh.
Đã qua một đêm nhưng trên cổ hắn vẫn in một dấu răng rõ ràng, còn hơi sưng đỏ.
Ngư Lam có chút đau lòng.
Con người hắn mỗi khi xúc động luôn mất kiểm soát, ra tay không nhẹ cũng không nặng.
Tuy rằng hôm qua hắn đã rất nỗ lực kiềm chế.
… Không biết trên gáy hắn có phải cũng có một “dấu tích” giống y vậy hay không.
Ngư Lam nhìn sắc mặt anh vẫn tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Cậu đi nghỉ đi.”
Hắn chủ động xin ra trận: “Tôi làm bữa trưa tình yêu cho cậu.”
Nghe vậy, Chu Miên kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu biết nấu cơm?”
“Đương nhiên rồi!” Đầu tiên Ngư Lam tỏ vè tự tin vỗ ngực, sau đó xoa mũi, nhỏ giọng: “Chỉ là… có thể ăn sẽ không ngon lắm.”
Hiện giờ Chu Miên đã khá hơn rất nhiều, người không còn nóng rực như lúc sáng tỉnh dậy, nhưng anh vẫn trở về phòng nằm nghỉ.
Ngư Lam mượn phòng bếp, lục cục hết nửa ngày mới cho ra lò một đĩa “nấm bạch ngọc xào giấm”.
Vốn định làm một đĩa Địa tam tiên*, cuối cùng là vì không để ý mà để lửa quá to, cà tím bị đè dưới đáy nồi nhão nhoét, không thể ăn được.
( Địa tam tiên: Một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá,...)
Ngư Lam dùng đũa gắp một cây nấm lên nếm thử.
Trang trí không đẹp, vị cũng miễn cưỡng lắm mới nuốt được.
Ngư Lam nghiêm túc “đối diện” với bàn đồ ăn kia trong nửa phút, sau đó bưng ra ngoài.
Đến phòng ngủ, hắn gọi Chu Miên: “Bảo bối dậy ăn cơm thôi.”
Quản gia bưng khuôn mặt u sầu nhìn đồ ăn trên bàn.
Cậu út nhà ông nào đã phải ăn đồ ăn kiểu này…
Nhưng Chu Miên không ngại, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Ngư Lam một tay chống cằm, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Thế nào?”
Chu Miên gật đầu.
“Ngon lắm.”
Quản gia cúi đầu, khóe miệng giật nhẹ.
Đầu bếp trong nhà thuê cùng giá với đầu bếp của khách sạn 5 sao nhưng cũng chưa từng nhận được một câu “Ngon lắm” từ cậu chủ nhỏ nhà mình.
Ngư Lam vui vẻ ra mặt, cái đuôi to sau người vẫy tíu tít.
Buổi chiều Chu Miên đã khỏe hơn, hoàn toàn có thể đến trường học.
Bọn họ đến bệnh viện thăm bà ngoại trước, nhưng bà vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người nhà không được vào, chỉ có thể nhìn bà qua tấm kính chắn.
Sau đó tài xế đưa bọn họ đến cổng trường.
Hai người sóng vai cùng đi vào sân trường nhưng lại không nắm tay.
Rất nhiều người có đôi có cặp trong đợt khai giảng —- Nên nơi nào trong sân cũng sắp xếp “Đặc vụ” Phòng Giáo vụ mai phục để tóm mấy đứa yêu sớm.
Từ vụ lần trước bị Phó chủ nhiệm Phòng Giáo vụ bắt quả tang, Ngư Lam rõ ràng không dám vênh vênh kiêu ngạo ban ngày ban mặt nữa —- Hắn không sợ bị phạt, nhưng hắn không muốn kéo theo Chu Miên chịu tội viết kiểm điểm cùng.
Chỉ đến khi đêm xuống, trăng thanh gió mát mới dám phi lễ chủ tịch Chu.
Hai người đi dọc ven đường đến hồ nhân tạo, Ngư Lam vẫn luôn ngó nghiêng xung quanh.
Chu Miên thấy biểu tình hắn như vậy, hỏi: “Sao vậy? Hình như cậu có chuyện muốn nói.”
Ngư Lam do dự một hồi, cắn môi, nhỏ giọng: “Hôm nay bố cậu tới… là để nói về chuyện bọn mình à?”
Kỳ thực Ngư Lam đã nghẹn cả một buổi trưa, hắn sợ nhỡ nghe được câu trả lời nào đó không được tích cực lắm nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Chu Miên “Ừm” một tiếng.
Nói tiếp: “Không sao đâu, người nhà tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của tôi.”
Chỉ cần có thể tự gánh vác hậu quả, trưởng bối nhà Chu sẽ không nhúng tay vào quyết định của con nối dõi, đó chính là quy củ nhà Chu.
Ngư Lam lo lắng gãi gãi đầu: “Tôi cảm giác bác trai không thích tôi lắm.”
Chu Miên khẽ cong môi: “Không đâu. Phong cách nói chuyện của phụ thân tôi là như vậy đấy, lúc trong nhà cũng giống thế.”
Anh đảo mắt nhìn Ngư Lam, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, nhà tôi ai cũng sẽ thích cậu mà.”
Nội tâm Ngư Lam hơi khó tả.
Hắn với Chu Miên ở bên nhau còn chưa đến nửa tháng thì đã được diện kiến toàn bộ người nhà anh rồi.
Hơn nữa lần nào hắn lên sân khấu trông bộ dáng cũng không được “đoan trang” lắm.
Ngư Lam bỗng dưng hiểu ý của câu “Múc cải trắng bảo bối” mà mẹ hắn nói.
Khả năng ai ai cũng nghĩ vậy.
Nam thần hoàn mỹ cấp bậc đỉnh của chóp như Chu Miên – đẹp trai, tính tình tốt, học tập giỏi – lại bị một tên Alpha như hắn cắp đi.
Nhưng Ngư Lam có khi nào từng để ý cái nhìn của người khác, hắn và Chu Miên lưỡng tình tương duyệt, người khác thích nói gì thì mặc kệ người đấy chứ.
Hắn chỉ