“Cậu thấy thi được 460 điểm có khó không?”
Trong tiết tự học sáng, Hứa Gia Duyên đang đọc bài thì bỗng nhiên nghe bạn cùng bàn cậu hỏi một câu như vậy.
Này không giống bong bóng cá nhổ ra từ trong miệng, Hứa Gia Duyên ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
Biểu tình giáo bá nghiêm túc.
Hứa Gia Duyên không chút chần chừ: “Dễ mà.”
Thành tích Hứa Gia Duyên ở giữa lớp, điểm thi tháng khoảng trên dưới 500, 460 với cậu mà nói dễ như ăn bánh.
Nhưng mà…
Trầm mặc vài giây, Hứa Gia Duyên châm chước: “Nếu là cậu thì khả năng sẽ hơi khó xíu xiu.”
– Rốt cuộc thì thành tích cao nhất của Ngư Lam cũng chưa từng vượt quá 300 điểm.
Ngư Lam không phản ứng: “Ồ.”
Hứa Gia Duyên thấy có điểm kỳ quái: “Sao tự dưng cậu hỏi cái này?”
Ngư Lam nói: “Tớ muốn thi vào đại học A.”
Hứa Gia Duyên: “Phụt –”
Chút nữa là phun nước miếng vào mặt Ngư Lam, cậu vội vàng bịt kín mồm lại.
Cậu cảm thấy tai mình lãng rồi, nhịn không được xác nhận lại: “Vào đâu cơ?”
Ngư Lam bình tĩnh vuốt mặt: “Đại học A.”
Hứa Gia Duyên: “...”
Đại học A, số học sinh trường họ có thể đỗ hằng năm gần như bằng 0.
Hứa Gia Duyên không thể tin nổi: Hôm nay Ngư Lam uống nhầm thuốc à?
Ngư Lam ghé vào bàn: “Tớ tra thể lệ chiêu sinh của đại học A rồi. Muốn vào khoa thể thao của trường đấy thì chỉ cần thi tổng điểm các môn văn hóa hơn 460 điểm là được.”
Hứa Gia Duyên thấy hắn cư nhiên không đùa, mất vài giây mới phản ứng lại. Cậu giơ tay tính tính, “Để tớ ngẫm xem… Tổng điểm là 750, muốn 460 thì chỉ cần đạt điểm trung bình mỗi môn là được.”
Nhưng hiện tại điểm mỗi môn Ngư Lam chỉ khoảng 20 - 30 điểm thôi, ngữ văn có thể nhỉnh hơn xíu.
Ngư Lam khẽ gật đầu.
Nói là vì Chu Miên, không bằng nói là vì chính hắn.
Ngư Lam không thể tưởng tượng được viễn cảnh cuộc sống phải tách khỏi Chu Miên kéo dài tận bốn năm.
Hắn biết hiện tại bản thân có chút quá mức ỷ lại Chu Miên.
Điều này rất nguy hiểm, nhưng Ngư Lam cũng không muốn quay đầu lại.
Tiết đầu tiên là toán.
Thầy dạy toán có tuổi rồi, sắp về hưu, đầu thầy bóng loáng không một sợi tóc. Đặc diểm lớn nhất trong những bài giảng của thầy là giọng nói đều đều không thanh bằng trắc, có thể coi như Thần Khí thôi miên khiến người tỉnh táo cũng có thể bị thầy ru đến nhức đầu chóng mặt.
Lần nào đến tiết toán Ngư Lam cũng ngủ.
Ngư Lam đã ngây người được một lúc, hắn phá lệ lấy một quyển toán học mới tinh chưa từng được mở từ dưới ngăn bàn lên.
Tiết cuối cùng trong buổi sáng kết thúc, Ngư Lam ăn trưa cùng Chu Miên trong nhà ăn.
Chu Miên ăn luôn luôn từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm. Mỗi khi Ngư Lam ngấu nghiến quét sạch đĩa cơm thì thường khay của Chu Miên vẫn còn rất nhiều đồ.
Ngư Lam ngồi đối diện ngắm Chu Miên ăn một lúc, bỗng thình lình mở miệng: “Chu Miên, tôi muốn thi vào đại học A.”
Chiếc đũa trong tay Chu Miên khựng lại, anh nâng mắt nhìn hắn, biểu tình hơi kinh ngạc.
Ngư Lam thở ra một hơi: “Là quyết định lâm thời vừa đưa ra vào tối qua.”
Nghe được lời này, Chu Miên trầm mặc hồi lâu.
Theo kế hoạch của Chu Miên, tương lai bọn họ sẽ tách nhau ra khoảng bốn năm – Sau bốn năm, dù Ngư Lam có ở nơi nào thì anh cũng sẽ kề bên Ngư Lam ở đó.
Lúc Chu Miên nói chuyện này cho Ngư Lam vào hôm qua, anh không ngờ Ngư Lam sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Sau một lúc lâu, yết hầu anh giật giật, Chu Miên nhẹ giọng: “Ngư Lam, cậu không cần phải làm vậy.”
“Kể cả về sau bọn mình không ở cùng nhau thì tôi vẫn sẽ thường xuyên đến gặp cậu mà.”
Ngư Lam phồng mặt, cúi đầu lí nhí: “Nhưng tôi không muốn phải xa cậu.”
Hắn muốn Chu Miên ở nơi hắn có thể duỗi tay là đụng tới, xoay người là có thể ôm chầm lấy, tới gần một chút là có thể hôn lên môi.
Yêu xa chẳng lãng mạn tí nào cả.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Miên, đáy mắt từ trước tới nay bình tĩnh không gợn sóng bỗng kịch liệt kích động một cảm xúc nào đó.
Tính cách không chịu nổi sinh hoạt, học tập vô vị buồn tẻ; rất khó tập trung tinh thần vào một việc quá lâu – Chu Miên đều rất rõ ràng.
Chu Miên càng muốn Ngư Lam được trải nghiệm sinh hoạt hắn mong muốn hơn mà không phải miễn cưỡng làm những việc hắn ghét.
Nhưng mà…
Mặc dù Chu Miên luôn phi thường bình tĩnh, lý trí thì khi nghe Ngư Lam nói vậy cũng không có khả năng không lay động, thậm chí trong lòng còn nổi một mảnh sóng to gió lớn.
Trong tương lai Ngư Lam quy hoạch có bóng dáng anh tham dự.
Ngư Lam chống cằm, tự nói: “Còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, hiện tại bắt đầu bổ túc hẳn là có thể đuổi kịp đúng không?”
Chu Miên nhìn hắn không nói một lời, hoa văn đồng tử rõ ràng, tấm lưới đan bện ẩn trong từ từ mở rộng, giãn ra.
Hồi lâu sau anh mới thấp giọng nói: “Đúng.”
Ngư Lam muốn làm bất cứ việc gì, có bất cứ tâm nguyện nào, Chu Miên đều sẽ giúp hắn thực hiện được.
Vì đây là chuyện của hai người họ mà.
Ngư Lam có hai khóa huấn luyện buổi chiều, xong xuôi hắn sẽ quay về rồi bắt đầu chuẩn bị lấy gốc mấy môn văn hóa kia.
Không có kiến thức năm nhất làm nền tảng nên hiện tại đến bài cơ bản của năm hai hắn cũng không nghe hiểu, trong đầu toàn ba hoa chích chòe.
Cũng mau Ngư Lam chọn ban tự nhiên nên những thứ yêu cầu học thuộc không nhiều lắm, lấy gốc vẫn khá nhanh.
Ngư Lam chỉ không thích học thôi chứ chỉ số thông minh không có vấn đề gì, thậm chí đầu óc tiếp thu còn rất nhanh.
Hắn nhíu mày cắn nắp bút, một bên lật sách giáo khoa, một bên xem ví dụ.
Ngư Lam vốn dĩ cho rằng khả năng hắn sẽ không thích ứng được, nhưng đến khi chân chính ngồi vào bàn học, trong lòng hắn thực bình tĩnh, không có chút nôn nóng phiền chán nào.
Gặp phải mảng kiến thức hoặc ví dụ làm mẫu khó hiểu, hắn liền khoanh tròn lại, đánh dấu rõ ràng.
Hứa Gia Duyên ngồi bên cạnh xem đến trợn mắt há mồm.
Ngư Lam chưa từng chăm học như giờ…
Hứa Gia Duyên lầm bầm lần nữa: “Cậu thực sự quá thích Chu Miên luôn đó.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi tiết tự học cuối sắp tan, Ngư Lam nhận được tin nhắn từ Chu Miên.
Bạn trai: “Tối nay cậu có khóa huấn luyện nào không?”
Siêu Cá: “Không có!”
Siêu Cá: “Sao vậy!”
Bạn trai: “Thế đến văn phòng tôi đi.”
Ngư Lam chấn động.
Hể?
Chủ tịch