Tập hợp mảnh ghép có thể thông quan toàn bộ trò chơi —
Điều này mang ý nghĩa từ nay về sau thoát khỏi cơn ác mộng trò chơi, cho nên mảnh ghép dĩ nhiên là tài nguyên vừa quý giá vừa hiếm có!
Thế nhưng đối với đa số người, giá trị của mảnh ghép vẻn vẹn dừng lại ở quyền được miễn một lần mà thôi.
Thẩm Mặc nói: “Nếu thực sự làm được đến bước này, truyền bá tin tức là một vấn đề.”
“Chỉ cần có người sống nhất định có thể lan truyền thông tin này ra ngoài.” Bạch Ấu Vi không hề lo lắng, “Ngày hôm nay không phải thầy Thừa thấy nơi có ánh sáng à, cho nên chắc chắn có người ở thành phố, chỉ cần chúng ta thả ra tin tức, dùng đạo cụ đổi mảnh ghép, em tin tưởng ai cũng muốn đổi.”
“Hả?” Đàm Tiếu giật mình, “Đổi bằng đạo cụ? Có phải không có lời lắm không.”
“Dĩ nhiên không phải đổi một một.” Bạch Ấu Vi suy nghĩ, “Thực ra em muốn đổi với tỉ lệ một đổi mười, có điều em đoán, không có mấy người hiện tại trong tay có mảnh ghép dư thừa, một đổi năm hoặc một đổi ba đều được.”
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, trả lời: “Anh không có ý kiến.”
Xem trong ngắn hạn, đạo cụ rất quan trọng, nhưng xét về lâu dài, đương nhiên là mảnh ghép càng có giá trị hơn.
Thừa Úy Tài cũng tán thành: “Tập hợp đủ mảnh ghép cần ý chỉ bền bỉ và nghị lực, tôi không có ý kiến.”
Đàm Tiếu nhìn Thẩm Mặc, lại nhìn Thừa Úy Tài, nghi ngờ khó hiểu: “Chúng ta có nhiều đạo cụ để đổi như thế à… Trong tay tôi chỉ có một cái huy chương chẳng rõ công dụng…”
[Huy chương tình bạn: Giúp đỡ công chúa tìm được quả cầu vàng lưu lạc, bạn đã trở thành bạn bè của công chúa.]
Không rõ tác dụng của đạo cụ này, bởi vì chẳng ai biết trở thành bạn bè của công chúa có ích lợi gì.
Bạch Ấu Vi vỗ vỗ cô túi vải ‘giàu có’ của cô, “Tôi còn có rất nhiều, không đủ chúng ta có thể vào trò chơi kiếm mà! Dù sao còn đỡ hơn chạy một chuyến vào mê cung, thật vất vả.”
Đàm Tiếu: “…”
Chị gái à ~ tôi thật sự cảm thấy chạy vào trò chơi chẳng thoải mái hơn chạy vào mê cung bao nhiêu!
Thẩm Mặc nhìn thời gian, nói với mọi người: “Không còn sớm nữa, tất cả quay về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta đi dạo xung quanh một lượt, tìm hiểu tình hình. Nếu như không có vấn đề gì, chiều mai ta vào mê cung.”
Mọi người nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
Bạch Ấu Vi nhắc nhở Thẩm